Học sinh toàn trường vẫn đang đắm chìm trong dư vị được phân lại lớp, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, phải cùng người bạn thân nhất của mình chia đi từng ban, mỗi lần vào lớp học đều phải nhìn hơn một nửa lớp là người xa lạ, chắc chắn sẽ có chút gì đó là lạ, nhưng đối với Hạ Tịch mà nói, việc chuyển lớp này không ảnh hưởng đến cậu cho lắm. Bởi vì ngay từ đầu quan hệ giữa nguyên chủ và bạn cùng lớp đã không quá tốt, mà khi bản thân cậu xuyên đến, ngoại trừ nằm ngủ và tìm cách quỳ liếm Tần Việt ra cũng không rảnh cùng bọn họ phát triển quan hệ. Suy cho cùng, cả lớp Hạ Tịch chỉ nói chuyện với bạn cùng bàn Lý Tư Vũ, cô không đi, đổi lớp hay không với Hạ Tịch cũng chả quan trọng. Đương nhiên, vấn đề duy nhất là ở cùng lớp với Tần Việt. Sau đó Vương Giai có tìm gặp Hạ Tịch nói chuyện, nội dung không cần nghĩ cũng biết chính là lực học tốt như vậy sao còn giả vờ không phát huy? Cô rất tôn trọng sự riêng tư của học sinh, không hỏi đến lý do sâu xa, chỉ khuyên Hạ Tịch sau này đừng như vậy nữa, thành tích là của mình, đừng vì nhất thời nông nổi mà phá hỏng con đường tương lai. Hạ Tịch ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi ạ, về sau em sẽ không như thế nữa." Vương Giai vui mừng: "Được, em đi đi, có gì không hiểu cứ tới tìm cô." Hạ Tịch đóng cửa đi ra ngoài, trong lòng còn đang buồn rười rượi tìm cách ở chung với Tần Việt, không chịu nhìn đường, kết quả ở khúc cua hành lang đụng phải một người. Đầu tiên là rầm một tiếng, sau đó bả vai truyền đến một cảm giác đau đớn, Hạ Tịch cúi đầu nhìn xuống một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đang dùng tay che chán. Nữ sinh trông rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn đa trắng nõn, bởi vì vừa đụng phải vai cậu nên hơi đỏ lên, đôi mắt long lanh như đọng lại nước, cần cổ thon dài, trông rất giống Nhược Hi. [ Ý là Nhược Hi của Bộ Bộ Kinh Tâm – Lưu Thi Thi ấy, hầy, ngu văn miêu tả nên chả biết so sánh làm sao, thôi cứ bê nguyên vào nhé.] Trong thoáng chốc Hạ Tịch lĩnh ngộ được câu nói cảnh đẹp ý vui. Hạ Tịch ngẩn ra một lúc mới lên tiếng: "Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?" Nữ sinh xoa xoa cái trán, lắc đầu: "Không sao đâu, còn cậu thì sao? Có bị thương không? " Từ cách nói năng có thể thấy đây là một cô gái dịu dàng có gia giáo, rõ ràng là Hạ Tịch cậu đụng phải người ta, nhưng người ta còn lên tiếng quan tâm lại. Trong lòng Hạ Tịch âm thầm tích thêm cho cô một dấu like:có tố chất làm nữ thần. Hạ Tịch lắc đầu, chưa kịp nói thêm câu nào thì nữ sinh kia đã nhìn cậu cười cười: "Tôi đi trước nhé." Chờ nữ sinh đi rồi, Hạ Tịch nhìn xuống đất có một quyển sách, chắc là của cô ấy. Cậu quay đầu lại nhìn, người đã không thấy đâu. Hạ Tịch đem quyển sách bỏ vào túi, đương nhiên không quên xem qua nhãn dán trên bìa: Khối mười một, lớp hai, Bạch Tiếu Tiếu. Hạ Tịch sợ cô không thấy sách sẽ sốt ruột, tiết tự học vừa mới kết thúc liền vội vã chạy ra ngoài, cặp sách cũng không thèm dọn. Tần Việt cọ lên cọ xuống mớ đồ dùng học tập, dùng tốc độ rùa bò mà bỏ vào trong cặp sách, nhưng cũng chưa thấy Hạ Tịch quay lại. Cậu ta đi đâu vậy? ....Ủa liên quan gì mình? Mặc kệ đi! Tần Việt vác cặp lên vai, Hạ Tịch có về hay không liên quan đếch gì đến hắn, cậu ta còn chưa đủ phiền à? Tần Việt lắc đầu, quyết định đi tìm Hạ Tinh Dã. Kết quả hắn vừa đi đến cửa lớp hai đã nhìn thấy Hạ Tịch đang cùng Bạch Tiếu Tiếu cười nói vui vẻ, có vẻ rất thoải mái, trên mặt Bạch Tiếu Tiếu còn hơi hồng hồng. Tần Việt nhíu mày. Hạ Tịch quen Bạch Tiếu Tiếu từ lúc nào? Sao hắn không biết? Nhưng hắn rất nhanh nghĩ ra, Bạch Tiếu Tiếu lớn lên xinh đẹp lại học giỏi, còn là con nhà gia giáo, tri thức lễ nghĩa đủ cả, ngoài ra còn biết chơi đàn, khiêu vũ, thực sự là một nữ thần, có nam sinh nào lại không biết? Thậm chí những người theo đuổi cô chẳng ít hơn hắn là bao, Bạch Tiếu Tiếu nhận thư tình cũng là nhận đến mỏi tay, được nam sinh vây quanh không phải chuyện hiếm lạ gì. Đột nhiên những nam sinh kia biến thành Hạ Tịch, Tần Việt lập tức cảm thấy không thích hợp, chẳng phải cậu ta thích hắn nhất ư? Sao vừa mới tan học đã đi nhìn chằm chằm người khác như thế? Ban nãy cậu ta chạy nhanh như vậy, là muốn nói chuyện với Bạch Tiếu Tiếu? Trong lòng Tần Việt cảm thấy hơi hụt hẫng, chẳng trách phân lớp xong Hạ Tịch không còn chú ý đến hắn như trước nữa, hóa ra là có niềm vui mới... Hừ, mỗi ngày đều ba hoa chích chòe thích mình đến chết đi sống lại, quay đầu một cái đã cùng Bạch Tiếu Tiếu vui vẻ nói cười! Hắn bực bội nhìn vào lớp một, thằng ngu Hạ Tinh Dã chết tiệt, sao mãi còn chưa ra? Ở trong đấy tế trời cầu mưa à? Hạ Tinh Dã đang đấu tranh với một câu hỏi khó, chả hiểu sao hắt xì một cái. Thằng nào lại chửi ông? Hạ Tịch cùng Bạch Tiếu Tiếu không thân, đưa sách xong cũng chỉ khách sáo nói vài câu liền kết thúc câu chuyện, bởi vì tính cách Bạch Tiếu Tiếu rất dịu dàng nên Hạ Tịch cũng xuất phát từ phép lịch sự, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười tiêu chuẩn, bởi vậy cậu vừa quay người đã nhìn thấy Tần Việt đen mặt đứng đằng sau, biểu cảm trên mặt liền đông cứng lại. Thấy hắn liền không vui? Tần Việt giận tím người, tuy hắn biết hai người kia không có gì, nhưng thái độ của Hạ Tịch vẫn làm hắn bực bội. Hắn dứt khoát coi Hạ Tịch thành không khí! Nhưng cái thể loại không khí này không được yên tĩnh cho lắm. "Tần Việt!" Hạ Tịch dùng mấy giây cuộc đời ngẫm lại xem mình vừa gây họa gì, chạy với tốc độ bàn thờ đến bên cạnh nam chính: "Anh đến tìm em ạ? Em vừa trả sách cho người khác, đang muốn đi về nè." Tần Việt trợn mắt: "Cậu nghĩ đẹp quá nhỉ?" Hóa ra là đưa sách... Mấy cái ý nghĩ không vui trong lòng Tần Việt bay đi sạch sẽ. Lúc Hạ Tịch nhảy đến chỗ hắn giống hệt như con thỏ, cậu ta ...đang làm nũng với mình sao? "....Vậy ạ." Hạ Tịch lập tức cosplay bông hoa héo, bĩu môi, trông đáng thương vô cùng. Nhiệm vụ đã được đẩy lên 60%, cũng ổn định lại, Hệ thống đem nhiệm vụ che giấu giải mã, quả nhiên đúng như dự đoán của Hạ Tịch, hơn nữa 60% được coi là đường ranh giới, lúc này nhiệm vụ từ lấy ấn tượng tốt thành thỏa mãn đối phương, cách làm càng dễ, Hệ thống cũng vô cùng hào phóng nhắc nhở, cậu có thể thử thả thính, khiến cho lòng thỏa mãn của nam chính tăng lên cao nhất. Tần Việt nhìn thấy gương mặt của cậu, vô cùng hài lòng. Nhưng hình tượng vẫn phải giữ, thế là hắn vẫn duy trì gương mặt lạnh tanh. "Tần Việt, tối nay anh có rảnh không?" Hạ Tịch cười cười: "Em có quà cho anh đấy." "Không hứng thú." Tần Việt nhàn nhạt đáp lại. Nhưng trong lòng rất không có tiền đồ mà đoán xem cậu chuẩn bị cái gì. "Anh đi một lần thôi." Hạ Tịch kéo ống tay áo hắn: "Tin em đi mà, anh nhất định sẽ thích." "Anh..." Hạ Tịch nghiến răng, lắc lắc tay Tần Việt: "Nam thần, tin em đi mà ~" Tần Việt: ".........." K.O Hạ Tinh Dã lúc này đang chạy như chó đi tìm Tần Việt: [Tối nay tớ có việc, không về.] Hạ Tinh Dã: ".........." . "Rốt cuộc là cái gì?" Vừa vào đến cửa, Hạ Tịch đã đòi che mắt hắn, nói là cái gì nhất định phải có sự thần bí. Đương nhiên, lý do sâu xa chính là do Hệ thống gợi ý: đụng chạm chân tay có thể khiến đối phương thỏa mãn. "Anh sẽ biết ngay thôi, này này, đi chậm thôi, phía trước có cái bàn." Tay của Hạ Tịch vẫn lạnh như băng, áp lên mắt hắn cực kỳ thoải mái. Đi lên phía trước vài bước, Hạ Tịch mới buông lỏng tay: "Đến rồi!" Trước mặt Tần Việt là một cái thùng giấy, bên trên phủ một lớp vải mỏng. Hạ Tịch nhìn hắn, chớp mắt: "Anh mở ra đi!" Tần Việt nửa ngồi xổm xuống đất, nhẹ nhàng xốc miếng vải lên, nhìn thấy một bé mèo con màu cam nằm ở trong góc, chỉ lộ ra hai cái tai xinh xắn, hình như đang ngủ ngon, hô hấp hơi phập phồng. "Mèo?" "Vâng." Hạ Tịch gật đầu: "Đáng yêu không?" "Em nhìn thấy trên vòng bạn bè của anh thấy rất nhiều ảnh mèo, nên nghĩ anh sẽ thích." Hạ Tịch nói, giống như một bé ngoan muốn được khen, cậu vô cùng kiêu ngạo mà duỗi thẳng sống lưng. Hạ Tịch nói không sai, trong lòng Tần Việt những sinh vật đáng yêu, hắn không chống cự nổi. Nhưng để bảo trì thiết lập nhân vật, hắn vẫn phải dội cho Hạ Tịch một ao nước lã: "Nếu tôi không thích thì sao?" "Nếu anh không thích..." Hạ Tịch liếc nhìn cục bông trong hộp: "Em nuôi!" Dù sao nguyên chủ cũng muốn có một con mèo, mà cậu còn mới học qua cách nuôi mèo nữa. Tần Việt ngồi hẳn xuống, nhẹ nhàng sờ mèo con, tâm trạng vô cùng tốt. Hạ Tịch thực sự rất quan tâm đến hắn. Nhưng vấn đề ở đây chính là... "Tôi không nuôi mèo." Tần Việt do dự nói. "Không sao đâu ạ." Hạ Tịch đã đoán được câu trả lời này từ sớm: "Em thay anh nuôi!" "Nếu anh muốn nhìn, anh tới nhà em là được."