Nội dung cuốn tiểu thuyết là chuyện tình yêu của các nhân vật chính.
Điều đáng nói là cuốn sách này vô cùng nực cười.
Tác giả buff nữ chính Đàm Thanh Nhã gần như tuyệt đối, chỉ còn cái võ là không thấy.
Đàm Thanh Nhã yếu đuối nhu nhược, cái gì cũng biết.
Cô nào là nấu ăn ngon, nào là biết đánh nhiều loại đàn.
Quá đáng nhất là mô tả thân hình.
Cái gì mà băng thanh ngọc thiếc, khuynh quốc khuynh thành, gặp gỡ một lần liền nhớ mãi không quên.Chưa dừng lại ở đó, cuốn tiểu thuyết lấy máu con dân này vô cùng vô cùng máu chó.
Nữ chính một mình cân bốn nam nhân.
Bốn nam chính cũng được buff nhiệt tình.
Hôn phu của cô Tần Tuấn Duật là nam chính thứ nhất, là thiếu tá quân sự cấp cao khi mới chỉ 22 tuổi.
Bạch Lăng Đằng, 23 tuổi làm tài chính, giàu đồ sộ, giàu nứt vách.
Dạ Tinh Hàm 21 tuổi, Bác sĩ khoa ngoại tài ba trong quân đội.
Dung Giai, 22 tuổi, buôn bán vũ khí, liên quan đến cả xã hội đen.
Dung Khiêm trong truyện vậy mà lại là nam phụ đáng thương.
Em trai Dung Giai thích nữ chủ Đàm Thanh Nhã từ cái nhìn đầu tiên.
Tính cách dịu dàng, 8 phần giống Dung Khiêm ở thế giới ngoài kia.
Anh luôn giúp đỡ nữ chủ khi nữ chủ buồn hay gặp khó khăn.
Chỉ có điều, sau này cô độc đến già.
Phận nam phụ, còn sống là tốt rồi.
Đáng thương chính là cô đây.
Cố Mạc Chi là nữ phụ, tính cách nhu nhược, suиɠ sướиɠ từ trong trứng, hơi hướng nội, lại cả ngày bám lấy Tần Tuấn Duật, còn có ý định hại nữ chủ Đàm Thanh Nhã yếu đuối.
Sau nhiều lần ăn tát, ngã xuống nước, đập đầu vào tường,...thì liền uất hận chết đi.
Rõ ràng là vật hy sinh cho câu chuyện tình yêu của các nhân vật chính.
Cuốn tiểu thuyết sắc dục này kể về Đàm Thanh Nhã, là cô nhi.
Lớn lên có tư sắc, là thanh nhã dịu dàng, yếu đuối.
Mạc Chi đây phi! Cái gì mà yếu đuối nhu nhược, thanh nhã dịu dàng? Theo lão nương thấy, là một đóa Bạch Liên thì đúng hơn.
Một ngày nọ năm 17 tuổi, tức là 2 năm trước, làm người hầu trong nhà Tần Tuấn Duật.
Rồi cả hai bắt đầu nảy sinh bla bla.
18 tuổi, nữ chủ, tức Đàm Thanh Nhã, mất tr*nh.
Chẹp chẹp.
Mô tip cũ rích.
Những ngày sau đó thì lần lượt gặp đám nam chủ còn lại, là thông qua Tần Tuấn Duật mà quen.
Mạc Chi nể Đàm Thanh Nhã rồi.
Một mình hầu hạ bốn người đàn ông, mỗi ngày một người mà vẫn qua mặt được tất cả, lúc nào cũng thanh cao thề thốt chưa làm gì có lỗi.
A...đúng là dính vào tình yêu nên đám nam chủ mới...mù.
Hiện giờ bất lợi của cô chính là không có kí ức của nguyên chủ Cố Mạc Chi, đã xảy ra sự việc gì, cô đều không nhớ.
Đời này cô muốn sống yên ổn, an tâm hưởng thụ đời.
Khi nào túng quẫn thì..ba mẹ, Dung Khiêm lo liệu.
Đã bàn bạc rồi, lần này, Dung Khiêm sẽ là người phát triển sự nghiệp nuôi cô.
Đờ trước hắn ăn chơi hưởng thụ rồi.
Có qua có lại.
Vài hôm trước, Mạc Chi phát hiện nguyên chủ cùng mình có thể chất giống nhau.
Cả hai đều bị nổi mần ngứa, tim đập nhanh hơn, có thể ngất xỉu nếu động chạm vào thứ gì đó khiến bản thân cảm thấy ghê tởm hoặc bẩn.
Điều này là do hồi nhỏ, bản thân cô từng có đoạn thời gian bị bắt đi làm vật thí nghiệm sinh học.
Bao nhiêu là chất hóa học, thuốc,...đều vào người dẫn đến bản thể lung lay, từ đó áp lực tâm lí, sinh ra loại bệnh đáng ghét này.
Thật tức chết cô rồi!.
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
246 chương
115 chương
21 chương
10 chương
73 chương