Đủ 18 rồi, được đi bar rồi.
Nghĩ đến đây, lòng cô vui sướng vô cùng.
Sở thích là đi quẩy uống rượu.
Dưới tầng hầm của biệt thự, cocktail, champange rất nhiều.
Loại rượu quý vài chục năm cũng có nhưng ba cô không cho động tới một li.
Hai tuần nay ở nhà tìm hiểu, khiến bản thân cô coi như cũng chán chết rồi.
Xuyên thì xuyên, rốt cuộc còn có vị hôn phu.
Hắn tên Tần Tuấn Dật- Đại công tử Tần gia thế danh, gia thế hiển hách.
Ông nội là thượng tá cao cấp của quân sự, ông ngoại lại là liên quan đến hắc đạo.
Cha làm tài chính, thương nhân...Giống trong mấy bộ truyện cô đọc ghê.
Chỉ là nghe quản gia nói, quan hệ giữa "cô" và hắn không tốt.
Nghe tiếng xì xầm trong nhà, vụ ngã cầu thang xem như không đơn giản.Chiều tối.
Bàn ăn lớn lại chỉ có bốn người.
Thức ăn vừa đủ, phong cách phương Tây.
Điều này sớm đã quen với cô.
Cuộc sống trước kia cũng giàu có, giao tiếp với giới thượng lưu cũng hình thành trong cô một chút sự cao quý đi.
Bất quá, có gì chưa biết, học là được.
Kết thúc bữa cơm, cô vừa lau miệng vừa nói:" Ba! Mẹ! Con...Con muốn sống riêng."
Bà cố giật mình.
Cố La không cần suy nghĩ, nói :" Không được".
Bà Cố cũng nói:" Đúng rồi.
Con còn nhỏ như vậy sao lại sống một mình được? Rất nguy hiểm đó!"..
Tuy nhiên, Mạc Chi nằng nặc đòi đi, nói gì đều không nghe, chỉ muốn sống riêng.
Cô còn chiến tranh lạnh, tuyệt thực hai ngày liền.
Họ chỉ đành mua một căn hộ khá xa hoa ở gần trường học cho cô.
Một căn hộ phong cách lạnh, thanh nhã mà xanh lá non xen lẫn màu trắng.
Xung quanh có nhiều những chậu cây, chậu hoa lớn nhỏ.
Đây là anh trai cô Cố Mặc thiết kế .
Dĩ nhiên là bản thân cô biết, hắn vì điều gì đó muốn chỉnh cô.
Nhưng hắn đâu ngờ được sau khi mất trí nhớ, em gái mình thành ra lạnh lùng kiêu ngạo, lại thích thanh tịnh, như hoàn toàn biến thành một con người khác vậy.
Khi trước lúc nào cũng lù dù, đầu tóc bồng bềnh, mắt nhìn được một nửa, nhìn qua thấy chán ghét, lại tính cách hay ghen tị khiến hắn càng xa lánh.
Hiện giờ, tóc đã gọn gàng hơn trước, chỉ là tóc mái cô vẫn che đi đôi mắt, nhìn không yêu thương nổi.
Tính cách không tùy hứng mà rõ ràng đã thay đổi.
Buổi tối.
Tắm gội, sửa soạn xong, cô lái xe đến bar to nhất thành phố.
Tiền ba mẹ cho hàng tháng rất nhiều, tiêu thực sự không hết.
Buổi chiều sắp xếp lại, đi mua đồ mới.
Quán bar rộng lớn, phi thường ồn ào.
Tuy không dâʍ ɭσạи như ở thế giới của cô nhưng cũng nhiều người có cử chỉ mờ ám.
Phát hiện có nhiều ánh mắt chú ý tới cô, Mạc Chi không để ý, chỉ lặng lẽ ngồi nhấp nhi ly rượu ở quầy.
Ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm về phía cô khiến cô bất giác lạnh sống lưng.
Đó là Cố Mặc cùng hai anh em họ Dung, Bạch Lăng Đằng, Tần Tuấn Duật, Dạ Tinh Hàm.
Sáu người đàn ông ngồi quây quần ở hai hàng ghế tròn dài đỏ rực, trên bàn là rượu bia lẫn lộn.
Mạc Chi nhất thời quay lại sau nhìn.
Khuôn mặt quen thuộc khiến cô đứng dậy khỏi ghế ngồi, tay cầm ly rượu đỏ bước đến.
Đối phương đã nhận ra cô, nhất thời kích động.
Hai người đứng đó ôm nhau chặt chẽ, hai thân thể không có nổi một kẽ hở.
Giọt nước mắt rơi lã chã, làm ướt một mảng trước ngực áo phông trắng của anh." Nín đi.
Lớn rồi mà khóc như con nít ấy."
Mạc Chi vẫn khóc, ôm chặt đối phương:
" Hic...!Mình ngỡ sẽ không gặp lại cậu rồi cơ...Đồ xấu xa như cậu sao lại ở đây rồi? hic...".
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
246 chương
115 chương
21 chương
10 chương
73 chương