Xuyên sách chi phù mộng tam sinh
Chương 18 : bí mật bại lộ
Đến ngày hai mươi tháng tám, Tần Mặc Hàm nhận được tin tức từ Lâm gia, Lâm phụ cùng đại trưởng lão muốn đến Vô Cực Tông bái phỏng, thuận tiện nhìn Lâm Khinh Trần, vừa lúc ngày hai mươi lăm tới là sinh thần hai mươi tuổi của Lâm Khinh Trần.
Tầm Mặc Hàm xem tin trong tay, lông mày nhíu chặt, đối với người nhà họ Lâm, trong lòng nàng vẫn còn có chút không qua được. Sau khi tiến vào Vô Cực Tông, nàng lấy cớ tu hành, xưa nay không cùng Lâm gia liên hệ, người nhà họ Lâm vẫn thường đưa một vài thứ lại đây, Tần mặc Hàm cũng để yên ở đó, chưa động mấy phần.
Nàng đối với Lâm Khinh Trần có chút ái náy nhưng cũng không nhiều, bởi vì nàng ấy đối xử độc ác tàn nhẫn với Tô Tử Ngưng, Tần Mặc Hàm xem mà phẫn nộ không thôi. chỉ là nàng không muốn dùng thân thể Lâm Khinh Trần để mà tiếp nhận những quan tâm chăm sóc từ Lâm gia.
Trông thấy Tần Mặc Hàm vẻ mặt khác thường, Tô Tử Ngưng cũng nhìn qua tin tức, nhất thời sắc mặt ngưng trọng: "Nàng đối với người Lâm gia biết được bao nhiêu, có thể ứng phó sao?"
Nhìn thấy trong mắt nàng lo lắng, Tần Mặc Hàm lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, ta có thể ứng phó."
"Nàng không muốn gặp bọn họ, vậy liền nói bế quan?"
"Như vậy trái lại khiến người hoài nghi, kết quả tỷ thí của ta, bọn họ hầu như lập tức đều biết rồi, nghĩ đến, không ít người ở Vô Cực Tông quan tâm đến tin tức của ta." Tần Mặc Hàm thấp giọng nói, lập tức thả lỏng thần thái: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có chuyện gì."
Bất quá ba ngày sau, Lâm Túng cùng Lâm gia Đại trưởng lão Lâm Thôi Diêm liền đến Vô Cực Tông. Lâm gia tuy không phải đại gia tộc lớn, nhưng cũng quyên tặng Vô Cực Tông không ít tài nguyên chống đỡ, Lâm Túng lại là người được hy vọng nhất kế thừa gia chủ, Vô Cực Tông cũng không thất lễ. Bọn họ cùng Vô Trần Tử đơn giản hàn huyên xong liền Tần Mặc Hàm đang ở bên ngoài đợi. Hai nam nhân bước ra đều là vóc người cao ráo, nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh sẫm, lông mày phong sắc bén, con mắt hẹp dài, bạch diện râu dài, rất là tuấn tú, nhưng màu nâu trong con ngươi không che giấu được khôn khéo lão luyện. Bên cạnh lão giả râu tóc bạc trắng, chính là trưởng lão Lâm Thôi Diêm.
Cấp tốc nhớ lại, Tần Mặc Hàm dựa theo dáng vẻ Lâm Khinh Trần, ý cười tràn đầy nghênh đón, mang theo nét đáng yêu của nữ hài tử: "Phụ thân, người đã đến rồi." Lập tức lại chắp tay thi lễ: "Đại trưởng lão."
Hai người cũng biết thành tích của nàng rất tốt, được Lạc Uyên tán thưởng không thôi, trong lòng tràn đầy vui mừng, ý cười ấm áp.
Một đám người bên cạnh đã quen với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày của nàng, giờ đây thấy ở trước mặt phụ thân, nàng ấy hồn nhiên đáng yêu, theo lý cũng bình thường, nhưng vẫn nhịn không được ngạc nhiên tràn đầy.
Tần Mặc Hàm biểu hiện giờ khắc này cũng là bất đắc dĩ, trong ngày thường nàng không quen lắm cùng người thời đại này giao lưu, mỗi ngày lại tăng cường tu luyện, đến đi vội vàng, kỳ thực nàng tuy rằng không phải người thích cười thích ồn ào, nhưng cũng không phải lạnh lùng. Bất quá, bây giờ đến chính là phụ thân của nguyên chủ, nàng đương nhiên phải che giấu, không lo được hình tượng thường ngày.
Đến Tử Vân Phong, Lạc Uyên cũng tự mình gặp khách, Lam Hiên cùng Nhạc Phồn là sư huynh sư tỷ, cũng theo cùng gặp mặt một lần.
Lam Hiên giống như vô ý nói: "Trong ngày thường sư muội trầm mặc ít lời, rất hiếm khi cười, hôm nay ở trước mặt Lâm bá phụ như biến thành người khác, nếu không phải tận mắt thấy, đúng là không thể tin được, xem ra sư muội cùng Lâm bá phụ cảm tình thật sự rất tốt."
Kỳ thực Lam Hiên lời này có chút khuếch đại, ở Tử Vân Phong Tần Mặc Hàm so với ở bên ngoài muốn tùy ý rất nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng bọn họ đàm tiếu một phen, tuy nói đa phần một thân một mình, không nhiều lời, nhưng cũng không phải trầm mặc ít nói.
Tần Mặc Hàm ngước mắt liếc nhìn hắn, hắn trong con ngươi tràn đầy ý cười, tỏ vẻ cùng nàng thân thiết, thế nhưng Tần Mặc Hàm cảm thấy có chút không đúng, tuy nhiên tạm thời cũng không biết hắn đang suy tính gì. Chỉ là lắc đầu cười nói: "Ta nhập môn muộn nên không hiểu quá nhiều, mỗi ngày đều sợ lãng phí thời gian, xác thực ít cùng với sư huynh sư tỷ ở chung, sư huynh có thể thông cảm cho ta."
Lam Hiên cười ha ha, cũng không nhắc lại chuyện này, thế nhưng Lâm Túng vốn là một lão hồ ly, làm sao nhìn không ra nữ nhi nhà mình cùng Lam Hiên có chút quái lạ. Híp mắt đánh giá hai người một phen, lập tức lên tiếng cùng Lạc Uyên bắt đầu trò chuyện.
Lạc Uyên rất không thích cùng người uốn lượn, chỉ là cũng phải nể một chút mặt mũi Lâm gia, đó lại là người nhà của đồ đệ cưng, nên cố nhẫn nại một chút. Xuất phát từ khách sáo để hai bên sớm nghỉ ngơi, hai người cùng đều thuận nước đẩy thuyền, lập tức liền đáp ứng. Gia chủ Lâm gia ý muốn thoái vị, Lâm gia ba dòng nội bộ liền rục rịch, Lâm Túng thiên phú không phải tốt nhất, chỉ có thể đánh cược nhờ vào Lâm Khinh Trần, hơn nữa hắn cũng chỉ có một đứa con gái, cho nên thương yêu vô cùng.
Bọn họ ở lại, người vui vẻ nhất chính là Lam Hiên, sau khi đợi mấy người Lạc Uyên rời đi, hắn lặng lẽ đi vòng lại gõ cửa phòng Lâm Túng. Lam Hiên giả vờ vô cùng đau đớn mà kể loại sự tình, Lâm Túng nghe xong sắc mặt dĩ nhiên một mảnh tối tăm, hai tay hắn khắc chế không được nắm chặt, thực lực của Kim Đan thời kì cuối, vào lúc này để Lam Hiên cũng có chút không chịu nổi.
"Ngươi lặp lại lần nữa, con gái của ta làm sao?" Từng chữ từng câu không hề chập trùng, nhưng là muốn bạo phát.
"Lâm gia chủ , lệnh ái đã bị đoạt xá! Ta trong lúc vô tình nghe được nàng cùng một cô nương đối thoại, cô nương kia gọi nàng Tần Mặc Hàm, mà không phải Lâm Khinh Trần!" Tuy rằng hắn mồ hôi lạnh đều phát ra, nhưng vẫn cố nói năng có khí phách một chút.
Nhìn thấy Lâm Thôi Diêm bên cạnh cũng nhíu mày lại, Lam Hiên tiếp tục nói: "Như vậy, đó không phải là tên khác của lệnh ái. Hơn nữa, ta cảm thấy mọi chuyện quá kỳ lạ cho nên đã phái người đi thăm dò một chút, cô nương kia cùng nàng quan hệ hết sức tốt gọi là Chấp Mặc, nhưng vốn là vị tiểu thư bị bỏ đi của Tô gia tên là Tô Tử Ngưng, bá phụ không xa lạ gì chứ?"
Lâm Túng sắc mặt từ đen chuyển trắng, Tô Tử Ngưng!
"Nói vậy bá phụ biết, sư muội nguyên bản có bao nhiêu chán ghét Tô Tử Ngưng, bây giờ cùng ăn cùng ngủ, thiên vị không thôi. Đối với chuyện này ta chỉ có thể giải thích, Tô Tử Ngưng biết lệnh ái bị đoạt xá, thậm chí khả năng là đồng lõa." Lam Hiên nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Túng, lưng ưỡn lên càng ngày càng thẳng, chậm rãi mà nói.
Lâm Túng tốt xấu cũng là kẻ sống qua mấy trăm năm, tuy nói bốn trăm tuổi mới sinh ra Lâm Khinh Trần, nhưng sau một trận thống khổ, lập tức bình tĩnh lại: "Ngươi tại sao lại nói cho ta chuyện này?"
Lam Hiên cười cười: "Ta cùng lệnh ái từng gặp mặt, đối với nàng ấn tượng rất tốt, cũng rất yêu thích vị tiểu sư muội này. Mà hiện Tần Mặc Hàm kia khiến ta chán ghét vô cùng, chỉ thế thôi."
Lâm Túng không ngốc, khi Lam Hiên vừa bắt đầu nói Lâm Khinh Trần bị đoạt xá, hắn lập tức nhớ tới trước kia Lâm Tiêu nói với hắn, Lâm Khinh Trần thay đổi rất nhiều, hiểu chuyện. Hơn nữa Tô Tử Ngưng mất tích hắn cũng biết, Lâm Khinh Trần là nữ nhi ruột thịt của hắn, hắn hiểu rõ vô cùng, tuyệt đối không thể thay đối thái độ với Tô Tử Ngưng. Nhớ lại những biểu hiện cùng thần thái của Lâm Khinh Trần khi nói chuyện với Lam Hiên, trong lòng hắn hầu như đã tin bảy phần!
Lâm Thôi Diêm nhìn hắn trầm mặc không nói, biết ý đồ của hắn, lập tức nói: "Có phải hay không, ngày mai chờ lão phu xem xét liền biết, đoạt xá sau, cũng bất quá là Trúc Cơ tiểu nhi. Lam công tử, mời về!"
Lam Hiên trong mắt đều là ý cười hả hê, nhanh chân rời đi.
Lâm Túng trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng vẫn là cắn răng nói: "Đại trưởng lão?"
Lâm Thôi Diêm vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh: "Nếu thật sự là đoạt xá, lão hủ chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình. A Túng, tái giá đi. Ta quyết không cho phép có người chiếm thân thể con cháu Lâm gia, hưởng thụ tài nguyên của Lâm gia ta."
Lâm Túng nhìn hắn nhắm mắt đả tọa, mạnh mẽ cắn răng, một đôi mắt đỏ đậm như dã thú, Tần Mặc Hàm, nàng phá huỷ mưu tính của hắn, phá huỷ con gái của hắn!
Trời vừa sáng, Tần Mặc Hàm liền nhìn thấy Lâm Túng ở bên ngoài, trong lòng nàng ngẩn ra, lập tức thả lỏng đi tới: "Phụ thân, làm sao sớm như vậy liền tới?" Mấy ngày nay vì để tránh cho xảy ra chuyện, Tô Tử Ngưng trở về Lạc Nhật Phong, vẫn không lộ diện, giờ khắc này liền chỉ có một mình nàng.
Lâm Túng cười đến từ ái: "Hôm nay liền phải đi về, có một số việc phụ thân cùng Đại trưởng lão muốn căn dặn con, lại đây, chúng ta vừa đi vừa nói."
Lâm Túng rất tùy ý vỗ vỗ nàng, ra hiệu nàng cùng đi một chút. Lâm Thôi Diêm trước sau vẫn yên lặng, một lúc sau, ba người liền đi tới biên giới Tử Vân Phong. Trong lòng Tần Mặc Hàm có chút bất an, nhưng lúc này không thể hiển lộ, chỉ có thể duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn của Lâm Khinh Trần khi ở trước mặt phụ thân.
Lâm Túng dừng lại bước chân, thở dài: "Khinh Trần, phụ thân không nhiều lắm năng lực, thiên phú không tính tuyệt hảo, không sánh bằng Tam thúc thúc của con. Cho nên hi vọng con có thể nổi bật hơn mọi người, vì phụ thân mà tranh chấp mấy phần vinh quang, con hiểu?"
Tần Mặc Hàm gật gật đầu, Lâm Túng quay đầu lại nghiêm túc nói: "Nói thật cho phụ thân biết, bây giờ tu vi đạt đến đâu rồi?"
Tần Mặc Hàm mím môi, lập tức cười nói: "Vốn là muốn cho phụ thân một niềm vui bất ngờ, không ngờ người đã đoán được. Con đã Trúc Cơ trung kỳ, ngày hôm trước mới vừa đột phá." Tần Mặc Hàm không cách nào ẩn giấu, nàng mơ hồ cảm thấy không ổn, nàng tuy đến Trúc Cơ trung kỳ, nhưng Tu Chân giả đều có thể khéo léo che giấu cảnh giới của chính mình, trừ phi giao thủ hoặc là thực lực đối phương quá mạnh mẽ. Nhưng thái độ này Lâm Túng tựa hồ đã có người nói cho hắn biết?
Lâm Túng vui mừng không thôi: "Thật chứ? Đại trưởng lão, ngài xem."
Lâm Túng vừa quay đầu, Lâm Thôi Diêm tay đã cấp tốc dò xét đi ra, tốc độ nhanh chóng làm cho nàng không kịp tránh né, Tần Mặc Hàm trong nháy mắt liền hiểu, nàng bại lộ!
Cuồn cuộn linh lực nóng rực trực tiếp rót vào trong cơ thể, cực kỳ bá đạo trực tiếp tìm kiếm thức hải, đây là Sưu hồn thuật! Tần Mặc Hàm sắc mặt trắng bệch, trong đầu đau đớn kịch liệt giống như muốn vỡ vụn ra, tự sâu trong linh hồn cuống lên sợ hãi một hồi, để nàng bỗng nhiên hô lên, trong óc trời đất xoay vần, một luồng cuồng bạo sức mạnh trực tiếp cùng Lâm Thôi Diêm đụng vào nhau, choáng đầu hoa mắt nàng trực tiếp bị chấn động văng ra xa, phun ra mấy ngụm máu.
Mà Lâm Thôi Diêm cũng mặt mày trắng bệch bưng kín đầu, trong lúc nhất thời khó có thể tin được, hắn vừa bị Tần Mặc Hàm tổn thương thần thức. Quả thật là đoạt xá, mãnh liệt như vậy tinh thần lực, ít nhất ngàn năm tu vi mới có thể đạt được!
Tần Mặc Hàm nhẫn nhịn đau nhức, lảo đảo lên phi kiếm liền chạy, hai người cũng không ngờ tới Tần Mặc Hàm đang bị sưu hồn còn có thể ngự kiếm, nhất thời đều sững sờ, phản ứng lại, lập tức ngự kiếm đuổi theo.
Vô Cực Tông rất nhiều nơi không cho phép ngự kiếm, bởi vậy tình hình này rất nhanh liền bị tông môn đệ tử phát hiện, Lạc Uyên vốn là ở Lạc Nhật Phong cùng Vô Trần Tử đánh cờ, chờ thuyết pháp buổi sáng, nhưng nhìn thấy một vệt bóng người quen thuộc loạng choạng xẹt qua ở trên trời. Con cờ trong tay của hắn ngưng lại, đánh ra thần thức điều tra, nhất thời hoàn toàn biến sắc, lập tức hóa thành một đạo luyện không ngăn cản hai người truy đuổi.
"Dừng tay!" Lạc Uyên khó mà tin nổi nhìn hai người, lạnh lùng nói: "Ngươi dĩ nhiên đối với cốt nhục của mình dùng Sưu hồn thuật!" Hắn xem hai người một thân sát ý, Tần Mặc Hàm hồn phách gợn sóng kịch liệt, lập tức bay lên chặn ở giữa.
Lâm Túng khàn giọng nói: "Lạc phong chủ, người kia không phải nữ nhi của ta, nàng dĩ nhiên đoạt xá Trần nhi, nàng đoạt xá con gái của ta! Hôm nay không tru diệt kẻ vô liêm sỉ kia, Lâm mỗ thề không làm người, ngài tránh ra!"
Lạc Uyên động tác hơi ngưng lại, hắn trợn to mắt nói: "Đoạt xá? Ai nói. . ." Vì lẽ đó sưu hồn?
Lâm Túng dùng linh lực đem âm thanh đưa đi: "Lâm mỗ tự mình nghiệm chứng, tìm tới hồn, cái kia đã không phải hồn phách nữ nhi của ta, bực này hung tàn độc ác người, đoạt xá người khác, thiên lý khó dung! Tông chủ, ngài nói, nên xử trí như thế nào!"
Mắt thấy người đã nhanh chạy thoát, Lâm Thôi Diêm lắc người một cái trực tiếp biến mất, Lạc Uyên nhất thời ngây người, không có cản hắn.
Vô Trần Tử sắc mặt bất biến, khóe miệng mơ hồ nhếch một cái, đối với Lạc Uyên nói: "Sư đệ, trở về. Cấp độ kia tu chân bại hoại, đã không phải đồ đệ ngươi, không cần để ý tới. Lâm gia chủ, xin cứ tự nhiên."
Tần Mặc Hàm sở dĩ bay đường vòng phía trước Lạc Nhật Phong, chính là muốn nhắc nhở Tô Tử Ngưng, nàng một khi bại lộ, Tô Tử Ngưng tất nhiên cũng bị liên lụy, chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian, để nàng ấy thừa dịp hai người kia không rảnh bận tâm, mau chóng rời đi.
Tô Tử Ngưng xác thực biết rồi, nhưng nàng hiện tại cũng đang do dự, nàng biết rõ giờ khắc này nàng đi giúp cũng không được cái gì, trừ phi nàng vận dụng đến Càn Khôn phiến. Nhưng cả đời trước cảnh tượng bị người bức ép đến tuyệt cảnh khiến nàng càng minh bạch, một khi bại lộ, chờ đợi nàng chính là địa ngục. Giống như lúc trước, nàng bị bức ép rơi vào Mai cốt chi địa.
Nàng khẽ cắn răng, ngự kiếm trực tiếp muốn rời đi, nhưng là dọc theo đường đi trong đầu giống như bị điên đều là Tần Mặc Hàm, nửa năm qua, Tần Mặc Hàm quả thực xâm chiếm mọi ngóc ngách trong trái tim nàng, nàng ấy tốt, nàng ấy săn sóc, nàng ấy ôn nhu, để Tô Tử Ngưng đời này thề không tin bất kỳ ai lại lần nữa triệt để dao động. Nàng ấy hoàn toàn không giống Văn Nhân Thu, đời trước Văn Nhân Thu tốt như vậy đều là hư tình giả ý, mà Tần Mặc Hàm lại hoàn toàn thật tâm, tốt đến ngu ngốc!
Vừa nghĩ tới sẽ bỏ mặc nàng, rồi chuyện gì sẽ xảy đến với nàng, trong lòng Tô Tử Ngưng liền phát đau, nàng ấy bị ngộ nhận là đoạt xá, Lâm Thôi Diêm bực này Nguyên Anh cao thủ, tất nhiên là muốn đem hồn phách của Tần Mặc Hàm nuốt chửng luyện hóa, lấy tăng tu vi!
Phi kiếm dưới chân tựa hồ nhận biết được chủ nhân giãy dụa, bắt đầu trên không trung run rẩy, lập tức giật một cái, liền quay đầu điên cuồng bay về hướng Tần Mặc Hàm.
=============================
Tác giả có lời muốn nói:
Trước nói, đánh cược Tô thẳng nữ có thể chống đỡ bao lâu, trong vòng 5 chương nàng đều cong đến không còn gì, các ngươi đoán Tần Mặc Hàm sẽ như thế nào, cuối chương, để Tô Tô gặp một lần hình dáng thật của thê tử, sau đó âm dương cách biệt....
Tô Tử Ngưng: Ngươi muốn chết, có phải hay không! Trả thê tử lại cho ta!
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
223 chương
51 chương
45 chương
81 chương
7 chương