Trong một khách điếm lớn ở Kinh Thành, cụ thể là ở Phòng chữ Thiên thứ 3, một vị công tử lam y anh tú tuấn dật đang dồn sức nhu thái dương đang đau nhức của mình.. Lam phát mặc mâu. Lười biếng ưu nhã Hiển nhiên, vị công tử này không phải ai khác mà chính là Lam Lan Công Tử Tiêu Lam Giang, cũng là nữ chủ đại nhân của chúng ta. Hàng lông mày anh tú nhíu lại thành một chữ "xuyên" rõ nét, khiến người ta có thể cảm nhận thấy nàng đang phiền muộn đến cỡ nào. Cuối cùng, Tiêu Lam Giang thở hắt ra một tiếng, xoay người nằm ngã lên giường. Nàng thật không hiểu. Ruốt cục là tại vì sao bây giờ nàng lại phải mệt nhọc suy nghĩ như thế này, cái công việc tốn nơron thần kinh thế này vốn không hợp với nàng a... Nghĩ lại mà nói... Nàng chẳng qua là vô tình lên cấp ngay... giữa đường, và động tĩnh lúc lên cấp chẳng qua là lớn hơn người thường một chút, một chút a... Vốn dĩ cũng đã giải quyết tốt tiền căn hậu quả. Vậy mà... Hàng lông mày thanh tú vừa giãn ra của Tiêu Lam Giang lần nữa nhíu lại. Trong đầu không khỏi hình dung lại cảnh tượng lúc trước.... Lúc đó... Nàng vừa thần thanh khí sảng thoát ra khỏi màn hào quang kì lạ kia, muốn mở miệng hỏi thăm cái thứ kì quái đó là gì, xét ra... cảm giác khá giống như trong sách miêu tả, hẳn đó là hiện tượng lúc nàng thăng cấp... thì lập tức nhận được một loạt ánh mắt quái dị từ bốn phương tám hướng phóng tới. Nhìn xung quanh một vòng.... nàng không khỏi co rút khóe môi, mặt cũng đen đi một nửa! Má! Bị dọa a. Nhóm người của nàng cơ hồ là bị bao kín ba vòng trong ba vòng ngoài, thật khiến người ta rung động.... (=_=) Nhìn xung quanh thêm một lần nữa. Suy nghĩ thứ nhất của nàng là... Cái tràng diện lớn thế này... không phải do nàng gây ra chứ... Huhuhu.. Suy nghĩ thứ hai của nàng là... các vị hương thân phụ lão, huynh đệ tỉ muội này... không cần nhìn chằm chằm nàng như vậy đi... nàng chắc chắn là con người a... Suy nghĩ thứ ba của nàng là... Tuy Huyễn Nhan Trạc có thể giúp nàng che dấu giới tính, nhưng gương mặt này nàng lười thay đổi, vẫn là gương mặt cũ của nàng... Ách.. vậy lúc nàng trở lại thân phận nữ nhi, chẳng phải sẽ rất phiền hay sao? Suy nghĩ cuối cùng của nàng chính là... Che mặt, cúi đầu. Chạyyyyyyyy!!!! Tuyệt đối phải nhân cơ hội những người này đang ngây ngốc chạy trốn thật nhanh. Không để phát sinh ra chuyện tốt gì.... Huhuhu... nếu đám người trên giang hồ do thám được tin tức Lam Lan Công Tử lại là một nữ nhân. Chẳng phải là... công sức của "nàng" đổ hết xuống sông xuống bể hay sao? Vì vậy, nàng quay sang chỗ mấy người Đinh Đinh Đang Đang, Mặc Thiên Tĩnh, tiểu tử A Mục, Tiểu bạch thỏ mỹ nhân cùng với Ngọc Viêm ra một cái dấu hiệu. Sau đó vận khởi khinh công, bỏ lại kỵ mã, nhanh chóng chạy mất dạng... ... Lại nói tới chuyện sau khi cả đám các nàng tập họp. Nàng (TLG) sau khi xác định được một vị trí khá ít người thì dừng lại đáp xuống, theo sau lần lượt là Mặc Thiên Tĩnh- trên tay xách theo A Mục giống như xách gà con đạng chuẩn bị đem đi làm thịt (X-X), tiếp theo là Ngọc Viêm dắt theo Tiểu Bạch thỏ mỹ nhân, cuối cùng là hai tỉ muội Đinh Đinh cùng Đang Đang... Tiêu Lan Giang thoáng liếc mắt. Mặc Thiên Tĩnh quả nhiên không hổ là Mặc Lan Công Tử, bài danh võ công trên giang hồ tuyệt đối có thể lọt vào top 10 người đứng đầu trong số thanh niên cùng tuổi, tay xách theo một người không thể coi là nhẹ như A Mục, trên tay tiểu tử kia lại vẫn ôm một gói đồ lớn, vậy mà vẫn có thể đuổi kịp cước bộ của nàng, lại nhìn hắn mặt không đỏ khí không suyễn, vẫn duy trì một thân khí độ thong dong ôn hòa như cũ liền lập tức hiểu được, việc này không hề làm khó được hắn.. Tiêu Lam Giang âm thầm gật đầu. Quả thực võ công thật khá. Lại nhìn tới Ngọc Viêm hộ vệ, hăn cũng là bộ dáng lãnh khốc cẩn trọng như ngày thường, tuy nhiên hô hấp của hắn đã có chút rối loạn, lãnh nhan cũng phiếm chút sắc hồng mê người... Tiêu Lam Giang cúi đầu chỉnh sửa lại mép áo có chút rối loạn, hẳn là do vết thương trên người hắn chưa có khỏi hẳn. Ngước mắt lên lại bắt gặp hình ảnh Ngọc Viêm ôn nhu ân cần đặt Ngọc Liên Khiết xuống đất , khiến Tiêu Lam Giang có chút ngẩn ngơ suy nghĩ. Này... hai người này không phải là... Loạn thất bát tao đánh giá mọi người trong nhóm một hồi, Tiêu Lam Giang mới nhớ lại thắc mắc của mình, nhíu mi hướng Đinh Đinh dò hỏi chuyện gì đã xảy ra... Nghe xong, một đám người nhất tề hướng ánh mắt về phía nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng quỷ dị. Bởi vì, ánh mắt đó rõ ràng viết mấy chữ - Ngươi còn muốn hỏi nữa? Là do ngươi đem người ta hấp dẫn tới a! - đại loại là vậy đi... Mà nghe xong lời giải thích của Đinh Đinh, Tiêu Lam Giang co rút khóe môi, lâm vào trầm mặc. Tốt rồi! Tốt quá rồi!! Không biết có ai nhìn thấy gương mặt của nàng chưa... Nếu có... há chẳng phải cái thân phận Quận chúa Hàm Vương Phủ sẽ... Cũng may Đinh Đinh nhạy cảm thông minh nhanh chóng hiểu được nỗi lo của nàng, lạnh lùng phân phó Đang Đang vẫn còn ngơ ngác đem mọi người tới một khách điếm tốt, còn nàng (Đ Đ) thì chạy về Hàm Vương Phủ giả dạng nàng (TLG) ra ngoài, đem sự tình Tiêu Lam Giang Quận Chúa trở về làm thật oanh động, truyền thêm vài tin đồn thất thiệt huyễn hoặc người trong kinh thành. Tạm thời đè ép được chuyện nàng cường thế tấn cấp trên phố. Lam Lan Công Tử cùng với Quận Chúa Tiêu Lam Giang xuất hiện cùng lúc, ai rảnh rỗi mà nghi ngờ nữa đây?... Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp, vốn dĩ nàng cũng nên an tâm thở phào chuẩn bị cáo biệt mấy vị bằng hữu này, thì rất không may, ngay lúc nàng thu dọn xong hành trang lại nhận được tin tức từ Đinh Đinh, khiến nàng bị sét đánh cơ hồ ngoài khét trong sống. Tin tức nàng nhận được chỉ có hai dòng kèm theo một bản danh sách. Dòng thứ nhất, Đinh Đinh nói rằng trong lúc vô tình, nàng xem được bản danh sách khách mời của Vương Phủ, tên tuổi các hiệp khách giang hồ là bằng hữu Vương Gia tựa hồ không ít, e rằng sẽ có người thấy được dung mạo của nàng và Lam Lan công tử có nhiều điểm giống nhau, vì vậy nàng (DĐ) vội chép một bản đem tới cho nàng (TLG) để xem xét đối phó. Vốn dĩ chuyện này cũng không phải là khó giải quyết lắm. Tuỳ tiện tìm một lí do cho qua chuyện, cộng thêm danh vọng của Hàm Vương gia, theo thời gian, mọi người hẳn sẽ quên chuyện này đi... Tiêu Lam Giang bình tĩnh phân tích Nhưng tới khi nhìn qua bản danh sách kia, Tiêu Lam Giang không thể bình tĩnh nổi nữa. Sao trong này lại có... lại có tên của Mặc Thiên Tĩnh- Mặc Gia Thủ Phủ chứ????? Đinh Đinh không biết cái tên này đại biểu cho điều gì, chẳng lẽ nàng lại không biết hay sao? Theo nguyên tác, Mặ Thiên Tĩnh tuy rằng ôn hòa nhã nhặn, nhưng hắn cũng là một người cực kì nhạy cảm sắc bén. Mấy ngày cùng đồng hành, không nói tới dung mạo nguyên bản chưa từng thay đổi của nàng, dù cho là dùng gương mặt khác, dựa vào ánh mắt sắc bén cùng cơ trí của hắn, e rằng cũng sẽ nhận ra một hai... Tiêu Lam Giang không khỏi có một loại xúc động muốn khóc. Âm thầm nguyền rủa lão thiên gia, cũng âm thầm lôi Tiêu Lam Giang ra mắng một trận. TMD đồ lười biếnggggg!!! Tại sao lại... ra giang hồ mà cũng không hóa trang tốt một chút????? Aaaaaaaa... nàng ta có biết là nàng bị sự lười biếng của nàng ta hại thảm rồi hay không? Đời này nàng ghét nhất là chuyện phiền phức a.. TT__TT Lệ nóng doanh tròng mắng một hồi, Tiêu Lam Giang rất không cam lòng dừng lại. Tuy nói là mắng người kia, nhưng hiện tại nàng cũng là "Tiêu Lam Giang" a.. Không thể tùy tiện mắng như vậy nữa, nếu không sẽ giống ngốc tử đem chính mình ra mắng.... @-@# Thật vất vả đem thân mình bị cháy đen thui của mình ra khỏi phạm vi công kích của sấm sét, cũng tạm thời đem chuyện của Mặc Thiên Tĩnh vứt ra sau đầu, Tiêu Lam Giang ruốt cục dời ánh mắt về phía dòng tin thứ hai xem xét. Không xem thì thôi, đã xem thì... Tiêu Lam Giang đưa tay dụi mắt, xác định rằng mình không hoa mắt mới dám đọc kĩ từng câu từng chữ một. Đôi mắt đen tuyền hiện lên từng vòng xoáy nhỏ. Nàng khẽ cau mày, trầm mặc để tờ giấy nhỏ xuống dưới mặt bàn, ngón tay thon dài theo thói quen gõ gõ từng nhịp một, vang lên khe khẽ trong gian phòng yên ắng. Nội dung lần này.... Ngọc Liên Khiết.... ... Nghĩ đến đây, Tiêu Lam Giang không khỏi lần tìm trong ngực áo, lấy ra một miếng ngọc bội bạch ngọc. Nàng hơi nhướng mi nhìn nó, ngọc bội bạch ngọc trắng đến gần như trong suốt, tỏa ra hơi ấm dìu dịu, ánh nắng khúc xạ trên từng hình ảnh được điêu khắc trên đó khiến miếng ngọc trên tay nàng càng thêm rực rỡ, phảng phất như đang tỏa sáng. Ngón tay thon dài vuốt ve theo đường viền mềm mại của ngọc bội, men theo từng chi tiết tinh xảo được khắc bên trên, giống như đang thưởng thức một bức danh họa, lại giống như chơi đùa... Hai tin tức. Một tin tức liên quan đến Mặc Thiên Tĩnh, một cái lại liên quan đến Ngọc Liên Khiết. Mà cái sau so với cái trước còn rắc rối khiến nàng đau đầu hơn. Thật là quá.... Trong đầu Tiêu Lam Giang bất chợt hiện lên một gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, khí chất thanh khiết không nhuốm hồng trần, nụ cười giống hệt như trẻ con vô tư vô ưu, sạch sẽ vô cùng... Đôi mắt thâm thúy dần dần trở nên kiên định, bàn tay vẫn đang nắm lấy mảnh giấy nhỏ khẽ dùng lực một chút, mảnh giấy lập tức hóa thành bột phấn từ từ tiêu tán trong không khí. Tiêu Lam Giang nheo mắt nhìn ánh nắng vàng rực vương trên từng ngọn lá ngoài cửa sổ, đột nhiên bật cười Ngọc Liên Khiết... Ngọc Liên Khiết... Tiêu Lam Giang ta, nguyện ý tin tưởng huynh. Đem miếng ngọc bội cất vào trong ngực, khóe môi hồng nộn hơi gợi lên một độ cong nhu hòa. Nếu đã nghĩ quyết định rồi, nàng cần gì tiếp tục rối rắm nữa? Nàng cũng không phải là loại người quá tính toán chi li. Dù sao mọi chuyện... từ từ cũng sẽ tới mà thôi. Nghĩ như vậy, Tiêu Lam Giang uể oải chống người dậy, khôi phục dáng vẻ lười biếng ưu nhã như ban đầu. Đem áo quần chỉnh lại một chút, nàng mở cửa phòng, đi ra ngoài, đương nhiên phía sau còn có thêm Đang Đang ríu rít như chim nhỏ. Tiêu Lam Giang nhìn cảnh vật ngoài kia, nhướng nhướng đôi mi thanh tú. Nàng vẫn là chưa được thăm thú đường phố cổ đại đâu! ... Đường phố Kinh thành Lân Tiêu Quốc cũng như trong các bộ phim cổ trang hay chiếu, thực ra còn có phần náo nhiệt hơn nhiều. Một con đường lớn thật đông người qua lại. Hai bên đường là các quầy bán hàng, hoặc vải vóc, hoặc trang sức, cũng có các đồ chơi linh tinh vân vân. Thi thoảng còn nhìn thấy có vài vị đại thúc vác trên vai cây kẹo hồ lô rất lớn, Đinh Đinh vốn trẻ con không nói nhiều lập tức tới mua vài xâu, sau đó đem cho nàng hai xâu, nàng ta bốn năm xâu gì đó tiếp tục đi. Tiêu Lam Giang vốn rất muốn ăn thử cái thứ mứt quả chua chua ngọt ngọt trong truyền thuyết này, nhưng ngẫm lại nàng đang đóng giả một đại nam nhân, nếu như vậy... sẽ rất khó coi, đành vờ vịt túm đại một đứa bé đem mứt quả tặng cho nó. - Tiểu đệ đệ, muốn ăn mứt quả không? Huynh cho đệ. - Tiêu Lam Giang âm thầm nuốt nước miếng, nở nụ cười ân cần nhìn đứa nhỏ mình tiện tay túm được. Áo quần của phái Cái Bang, hôm nay coi như nàng làm một việc tốt đi. - Ngươi cười thật khó coi! - Nam hài mặc y phục khất cái ngẩng đầu lên đối diện với Tiêu Lam Giang, đột nhiên thốt ra một câu như thế, khiến cơ mặt nàng không khỏi có chút giật giật. Nam hài quan sát xâu kẹo hồ lô trên tay nàng, nhíu mi - Cái thứ này là gì? Mứt quả? Sao hình dạng lại kì quái như thế? Mà khoan... hình như ta thấy nó ở đâu đó rồi... Là... kẹo hồ lô? Được rồi. Đưa đây, ta ăn thử xem. Ngô... cũng tạm. - Nam hài cắn một miếng, chu chu miệng bình phẩm, sau đó đem ánh mắt dời đến Tiêu Lam Giang, hơi gật đầu tỏ ý chấp nhận - Ngươi tên là gì? Bổn Thế... công tử sau này sẽ báo đáp ngươi. Tiêu Lam Giang nghe lời nói non nớt của nam hài thì không khỏi ghé mắt nhìn kĩ lại hắn. Gương mặt đen nhẻm trùm mũ choàng đen đã bạc nhưng lại cực kì bầu bĩnh tinh xảo, nam hài có một đôi mắt màu đại dương trong suốt rất to, lòa xòa trước trán vài sợi tóc cũng có màu lam mượt mà, giọng nói dáng điệu đều mang theo vẻ cao quý kiêu ngạo của quý tộc, hoàn toàn không phải tư thái của một khất cái. Tiêu Lam Giang cười khẽ. Ha, xem ra nàng gặp phải một đứa nhóc ham chơi của nhà quyền quý nào đấy rồi. Nhưng mà... sao gương mặt này... nhìn quen quen thế nhỉ? Tiêu Lam Giang đem ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng dáng nho nhỏ đang đi ra xa dần, hơi trầm tư suy nghĩ. Mà nhóc con vẫn cao ngạo kia sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, gắt gao nhìn về một phía, Tiêu Lam Giang thấy vậy cũng theo đó mà nhìn qua, chỉ thấy hai nam tử dáng vẻ hèn mọn phe phẩy quạt nói chuyện với nhau, tên áo xanh ra vẻ thần bí cười cười - Thật chứ sao không... Phải nói là... tuyệt sắc khuynh thành! Huynh cũng biết ta đây từng nhìn qua không ít giai nhân. Nhưng lần này.... chậc chậc... Áo vàng có vẻ sốt ruột, giục tên kia nói nhanh một chút, áo xanh lúc này mới đem lời vừa nãy nói hết - Lần này... Chính là một nam nhân!!! Vốn dĩ ta cũng chẳng có hứng thú với nam nhân đâu. Nhưng mà.. nghe nói hắn ta so với Thiên Thiên cô nương còn muốn xinh đẹp hơn bảy tám phần đó~ - Thật vậy sao? Không phải là nói quá lên chứ? - Uy uy, ngươi không tin ta sao? Nói cho ngươi biết..... Tiêu Lam Giang híp mắt. Nam nhân? So với nữ nhân còn đẹp hơn? Huynh đệ thất lạc của Tuyết Mị Tuyệt à? Nhắc mới nhớ... con khổng tước kia... không biết ra sao rồi?... Lại đem ánh mắt quay về phía nam hài, Tiêu Lam Giang nhướng mi, nhìn nụ cười vui vẻ rạng rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn đem nhẻm kia, tâm không hiểu sao lại có chút run rẩy, cũng có một phần dung túng không hiểu nổi. Ở góc độ Tiêu Lam Giang không thể nhìn thấy được, nam hài cong môi, hai mắt híp lại thành hình nguyệt nha, đáy mắt lại là một mảnh tà ác băng hàn. Tốt lắm! Đám người kia lại dám... Thân thể của người đó... nói như vậy là bị đem tới Thanh Lâu đúng không? Lần này, các ngươi chuẩn bị tốt một chút! Muốn tới Thanh lâu chơi... vậy ta sẽ cho các ngươi đùa giỡn tới cùng!!!!!! Nam hài nâng chân hướng về phía trước chạy đi, loáng một cái đã hòa vào dòng người tấp nập. Tiêu Lam Giang theo bản năng nhấc chân, đuổi theo nam hài thần bí....