Một cơn gió thổi qua, mái tóc của Tiêu Lam Giang bị thổi tung lên,phất phơ trong gió. Nàng tinh ý nhìn thấy, trong những sợi tóc màu thủy lam của mình, còn lẫn một vài lọn tóc màu đen pha chút đỏ. Tiêu Lam Giang hơi híp mắt... Ha, đây là...
Gương nước vốn dĩ phẳng lặng chợt nổi lên những gợn sóng, khiến bóng hình của nam tử trở nên biến dạng nhìn không rõ. Nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng yêu nghiệt đỏ rực....
Thanh âm nam tử quẩn quanh bên tai Tiêu Lam Giang, khiến nàng có chút nhột, lui về sau muốn né tránh. Mà nam tử tựa hồ đoán trước nàng sẽ phản ứng như vậy, tay không khỏi càng siết chặt vòng eo mảnh mai, bạc môi hơi hé lộ ra tiếng cười trầm thấp dụ người
- Haha... Tiểu Lam Giang đúng là luôn làm người ta yêu thích nga~~~
Mà Tiêu Lam Giang nghe vậy thì càng muốn dãy dụa thoát ra. TMD! Thanh âm này... còn hơn cả thuốc tê nữa. TMD! Ngày nào cũng nghe thanh âm thế này bảo sao mị thuật của Đang Đang không có tác dụng với nàng!!!
Thấy Tiêu Lam Giang như vậy, nam tử tựa hồ càng vui vẻ, cười càng càn rỡ. Mà nghe thấy giọng cười vô cùng êm tai kia, Tiêu Lam Giang không khỏi bực mình, liếc xéo ra phía sau. Chọc tức nàng vui lắm sao?
- Có cái gì đáng cười hả? Con khổng tước đực kia?
- Ha ha.. khụ khụ... khụ...
Nam tử vốn dĩ đang cười đến rạng rỡ, chưa nghĩ đến nàng sẽ nói cùng hắn như vậy, rất không bình tĩnh sặc không khí, ho một hồi... (=_=|||)
Tiêu Lam Giang đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, một chưởng tung ra, lại xoay người một cái, thân thể mềm mại lập tức thoát khỏi sự kiểm soát của nam tử. Lười nhác nằm rạp trên bãi cỏ, Tiêu Lam Giang tựa tiếu phi tiếu nhìn người nãy giờ vẫn ho không ngừng kia. Hừ, dám trêu chọc nàng hả? Nàng sợ phiền toái nhưng tuyệt đối sẽ không sợ kẻ này...
Khóe miệng cong lên, Tiêu Lam Giang liếc nhìn đầu tóc đen tuyền lại ánh lên màu máu tuyệt đẹp kia,cất tiếng chế nhạo.
- Chậc chậc, trời đang gió to~ Sao con khổng tước đực trụi lông nhà ngươi cứ thích ra ngoài đón gió vậy? Aiu~~~ Ốm rồi kìa~~~~ thực làm đau lòng người khác nha~~~ Mới mấy ngày không gặp, sức chịu đựng cũng giảm rồi sao? Mị Tuyệt~
Nghe ra được nét chế giễu trong giọng nói của nàng. Tuyết Mị Tuyệt cuối cùng cũng dừng ho, quay đầu nhấc mắt nhìn Tiêu Lam Giang, phóng mị nhãn, phát huy sức mạnh của nam nhân yêu nghiệt. Hắn nghiền ngẫm nhìn nàng, bởi vì mới ho xong, giọng nói vô cùng tà mị êm tai lúc đầu có chút khàn khàn trầm thấp, càng thêm quyến rũ mê người....
- Nha~ vậy Tiểu Lam Giang có đau lòng ta không?~
Tiêu Lam Giang có chút ngẩn ngơ nhìn nam nhân trước mặt.
Thiên a~
Đây là người saoooo? Đây là nam nhân saooo?
Thực quá đẹp đi.
Yêu nghiệt a~~~
Chỉ thấy nam nhân có gương mặt trắng nõn mịn màng, không kém gì Tiêu Lam Giang. Bởi vì vừa ho xong hai má càng thêm hồng hào, khiến nàng chỉ hận không thể tiến lên nhéo một cái xem có chảy ra nước luôn hay không. Trên đó khảm một đôi mắt phượng hẹp dài đỏ tươi diễm lệ, đuôi mắt dài hơi cong lộ ra vẻ tà tứ mị nhân. Phía trên là một đôi mày thanh dài, nhưng không quá mềm mại như nữ tử mà có chút thô hơn, nhưng cũng chẳng làm mất nét quyến rũ, chẳng qua là tăng thêm một chút phong lưu anh khí mà thôi. Mũi cao tuyệt đẹp, làn môi mỏng lúc nào cũng hơi cong để lộ vẻ khinh thường. Mái tóc màu đen pha một chút đỏ thật dài tùy ý buông xõa, càng khiến hắn giống như yêu tinh xinh đẹp câu hồn nhiếp phách. Hắn mặc một bộ y phục đỏ rực hoa lệ bao lấy thân hình thon dài cao ngất, dọc tà áo thêu chìm hoa mạn đà la bằng chỉ thêu màu đen ánh lên sắc vàng, vạt áo không buộc lại ngay ngắn mà lúc nào cũng để trễ xuống, lộ ra trung y màu đen tuyền cùng xương quai xanh tinh mỹ và lồng ngực gợi cảm. Từ vạt áo sang cầu vai là một dây rua kiểu dáng phức tạp, thắt nút buông xõa ở cầu vai, mỗi khi có gió là lại tung bay... Thắt lưng luôn lỏng lẻo như sắp rơi ra, bên hông không đeo ngọc bội gì đó mà là một chùm tua nhiều màu sặc sỡ. Tay áo dài thật dài nhưng lại chỉ có một lớp, mỗi lần hắn hơi cử động thì sẽ lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại không kém gì nữ nhân... Nổi bật nhất chính là khí chất trên người hắn. Rõ ràng là tà mị đến mê người nhưng lại khiến người ta cảm giác được một loại lạnh nhạt cao ngạo, khinh thường tất cả. Giống như hắn là Vương giả cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống phía dưới, trong mắt hắn mọi thứ chỉ là hư vô không đáng giá. Đúng như tên của hắn. Lạnh nhạt lại yêu mị. Đúng là tuyệt a~ Tuyết Mị Tuyệt...
Tuyết Mị Tuyệt, nam phụ thần bí. Một lần Tiêu Lam Giang đến rừng trúc luyện công tình cờ phát hiện hắn nằm ngất ở đấy. Trên người nội thương ngoại thương trầm trọng. Tiêu Lam Giang vừa lúc thiếu chuột bạch thử nghiệm y thuật, cho rằng đây là trời cao ban chuột bạch cho mình, vui vẻ cứu sống hắn. Mà nam nhân này cũng cứ như vậy ở lại đây không có ý định đi. Bất quá hắn cũng không phải kẻ vô ơn, luôn giúp đỡ Tiêu Lam Giang, đại loại như chỉ ra chỗ sai trong võ học của nàng, giúp nàng đột phá nội lực hoặc khi nàng gặp nguy hiểm mà không có ai hắn cũng sẽ xuất hiện cứu nàng. Tuy nhiên dường như hắn đang trốn tránh cái gì đó, không nói rõ thân phận mà cũng không muốn Tiêu Lam Giang cho bất cứ ai biết về hắn. Kết thúc truyện, điều nàng biết về hắn ngoại trừ thần bí cũng chỉ có thần bí... Khi nàng ôm sách chạy tới hỏi Liễu Nhược Y, nàng ấy chỉ gãi đầu bảo không nghĩ ra cho tên này thân phận thế nào mới đủ hoành tráng nên cứ để như thế. Dù sao người ta cũng không làm nam chính, không bị nữ chính câu hồn chứng tỏ hắn là một người ... đặc biệt. Mà đã đặc biệt thì cứ để vậy bảo trì chút cảm giác thần bí cũng tốt...
Yên lặng nhớ lại tư liệu của người này, Tiêu Lam Giang cảm thán. Nói thật, nếu không phải hắn ăn mặc hở ha... khụ khụ, thế này, nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ giới tính tên yêu nghiệt này a~ Haha... thực là một nam nhân có tố chất khiến nữ nhân ghen tị, cũng khiến nữ nhân điên đảo... Mà cũng kỳ quái. Một tên yêu nghiệt thế này lại có hương vị thanh nhã thơm mát của hoa đào, khiến nàng rất có hảo cảm... Chỉ tiếc hắn là nam phụ, nếu không chắc đã đứng đầu trong tập đoàn nam chính rồi. Tuy là nói vậy nhưng lượng fan của hắn nhiều còn muốn hơn fan của nam chính... Ai, mà cũng vì hắn không phải nam chính, lại không thấy có biểu lộ gì với Tiêu Lam Giang, nàng mới có thể tùy ý nói chuyện trêu đùa hắn thế này...
Mải suy nghĩ, Tiêu Lam Giang đáp lại theo bản năng
- Chẳng phải đã nói rồi sao? Con khổng tước đực nhà ngươi ốm sẽ khiến người khác đau lòng a~ Chỉ có điều... - chỉ có điều trong đó không có nàng...
- Nhưng Tiểu Lam Giang cũng không phải người khác nha~~ - Nam tử chưa đợi nàng nói xong, đã cắt đứt lời nàng, phượng mâu xinh đẹp như có ánh nước nhìn về phía nàng. Một bộ dáng "ngươi mà nói không ta sẽ rất thương tâm" bày ra cho nàng xem...
Mà Tiêu Lam Giang thấy thế thì trợn trắng mắt, trực tiếp cho hắn một cái ánh mắt xem thường. Cho nàng xin, hắn có xem nàng là "người mình" sao? Trừ cái tên ra, cái gì cũng không chịu nói... Chậc, dù sao đến cả tác giả mà còn chẳng nghĩ ra... nàng tò mò cũng phải thôi…
(YY: (="=) Tác giả còn không nghĩ ra, nhân vật nghĩ ra nổi sao? * quay sang Tuyệt ca* Tuyệt ca, đừng nói gì a~ Thân thế của huynh ta đang phân vân giữa hai cái này... với cái này... huynh muốn cái nào? ~~~. Tuyết Mị Tuyệt * trầm mặc nhìn tư liệu*)
Tuyết Mị Tuyệt hơi nhếch môi cười khẽ, thu lại vẻ đáng yêu của nàng vào đáy mắt rồi cũng nằm xuống bên cạnh nàng, mắt nhìn theo từng phiến mây trôi hững hờ. Sâu trong mắt là một màu đen thẳm.
Hắn biết, nàng rất muốn biết hắn sao lại bị người ta truy sát đến chỗ nàng. Cũng rất tò mò thân thế của hắn. Nhưng nàng chưa bao giờ hỏi. Thủy chung coi hắn là bằng hữu tốt mà đối đãi. Mặc dù võ công chưa thể đánh qua hắn cũng không sợ hãi, lâu lâu còn coi hắn là bao cát trút giận. Mà hắn cũng cứ tùy ý cho nàng hồ nháo, bởi vì... vì hắn thực sự mê luyến cảm giác được đối xử bình dị thế này, mê luyến ánh mắt trong suốt kia, thực sâu... Haha... mà cũng chỉ có nàng mới dám gọi hắn là "khổng tước đực", cũng chỉ có nàng có thể còn sống sót mà gọi hắn như thế. Thực ra hắn cũng có chút tò mò, khi biết thân phận của hắn, nàng có còn ... A, sợ là với cái tính sợ phiền toái của nàng, lúc đó sẽ tìm cách tránh xa hắn, sau đó ngày ngày mắng hắn giảm hỏa khí a...
Không thể không nói, Tuyết Mị Tuyệt thật sự rất hiểu Tiêu Lam Giang, tuy nhiên đó là bản phụ mà Liễu Nhược Y dựng lên. Chứ với bản chính này thì.... e là không những mắng hắn, còn sẽ ác chỉnh hắn không chỉ một trận thôi đâu. Đương nhiên, điều này Tuyết Mị Tuyệt vẫn chưa biết, mà khi biết thì đã có chút muộn ...
Tiêu Lam Giang mỉm cười, biếng nhác khép hờ mắt. Thanh âm trong vắt như thiên thủy uể oải vang lên mang theo một vẻ thanh nhã rất riêng
- Mị Tuyệt... Sư phụ sắp xuất quan.
- Ân - Tuyết Mị Tuyệt vẫn nhắm mắt, khẽ đáp lời. Lão già kia bế quan đã nửa năm, lúc này xuất quan hắn cũng không lạ. Nhưng Tiểu Lam Giang nói chuyện này với hắn làm gì? Tuyết Mị Tuyệt có chút không hiểu, im lặng chờ nàng nói tiếp.
- Sư muội cũng sắp về... - Lúc nàng xuyên đến, Tiêu Lam Giang đang bệnh, vậy thì sau cỡ một tuần nữa Nhậm Thường Vũ sẽ xuất quan, nữ chủ băng sư muội cũng kết thúc khóa huấn luyện sư phụ giao cho, trở về. Sau đó nam chủ đầu tiên- Mặc Thiên Tĩnh sẽ xuất hiện. Lúc đó là nàng nhận được thư phụ thân gửi bảo nàng về đón sinh nhật mẫu thân, Tiêu Lam Giang lại buồn vì sẽ phải xa sư phụ cùng với... tên khổng tước đực kia khá lâu nên ngơ ngẩn hóng gió ngủ muộn, bệnh lại chưa khỏi nên phải nằm trên giường thêm mấy ngày, khiến chuyến hành trình trở về kéo dài ra. Đúng lúc nàng ra khỏi Tiêu Dao Cốc thì gặp vô tình gặp Mặc Thiên Tĩnh cũng tiến tới Hàm Vương phủ... người này vốn dĩ là thích nàng, phải rất lâu sau Lãnh Như Băng vì muốn bảo vệ Tiêu Lam Giang không bị ả biểu muội rắn rết thầm thương trộm nhớ Mặc Thiên Tĩnh hãm hại, bóc trần mưu kế của ả ta, lạnh lùng nhìn Mặc Thiên Tĩnh một cái, khiến hắn hốt hoảng phát hiện.... sau đó là rối rắm sợ có lỗi với Tiêu Lam Giang, phải nhờ nàng khuyên nhủ mãi mới chạy đi theo đuổi nữ chủ...aiii, để đề phòng hắn lại nảy sinh tình cảm với nàng, nàng nhất định phải về trước nguyên tác... cho nên - ... ta cũng sắp về Hàm Vương phủ rồi, báo trước cho ngươi biết đó.
- ... Vậy sao? - Tuyết Mị Tuyệt cũng khẽ nhắm mắt lại. Ha, vậy là khá lâu sẽ không gặp nàng. Hắn... một thời gian dài nhàm chán đây...
- Ân, sinh nhật mẫu thân ta... - Tiêu Lam Giang hơi hé môi. Không hiểu vì sao lại ... muốn nói cho hắn biết....
...
Hôm đó, bên mặt hồ, có hai người, nam tuấn mỹ, nữ tuyệt sắc, cứ thế im lặng ngủ...
Truyện khác cùng thể loại
368 chương
268 chương
280 chương
296 chương
40 chương
122 chương