"Trầm Ô, đừng mà. Ta là thân ca ca của ngươi, ngươi không được làm như vậy, đây chính là loạn luân, sẽ bị ngâm lồng heo thả trôi sông..." Hạ thân chợt lạnh, váy dài lỏng lẻo treo trên đầu gối, Trầm Ngân liền nấc nghẹn kêu khóc. Nhưng mặc cho y có nói thế nào, thì vẫn như cũ không thể ngăn chặn được cục diện này phát sinh ra. Lúc này, một đồ vật nóng rực, to lớn quá khổ liền đã đặt ở bên ngoài hậu huyệt của y. Độ nóng đó, phảng phất là muốn đem y nung chảy. "Hức...đừng mà...ngươi cút..." Bàn tay to lớn của đối phương bao lấy cánh mông mềm nhũn của y. Cùng lúc đó, thứ cứng rắn kia rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bất chấp hết thảy chen vào trong thông đạo khô khốc, chưa từng được khai phá qua kia. "A..." Không có dạo đầu, không có nhu tình mật ý hay một tia thương tiếc nào. Dị vật vẫn một đường tiến thẳng vào sâu trong cùng, đem nơi nhỏ bé của y căng đến tràn đầy. Lúc này, Trầm Ngân đã không kìm được tiếng thét chói tai. Y đau đến toàn thân phát lạnh, có cảm giác như ngạnh sinh sinh bị xé thành hai nửa. Mà nơi tương liên của cả hai lúc này, cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Thế nhưng, đau đớn của y, lại không chút nào ảnh hưởng đến tâm trạng của Trầm Ô, lúc này, hắn đã sớm bị khoái cảm tiêu hồn làm mộng mị. Toàn thân đều đang hưng phấn đến run rẩy. Cuối cùng, để giảm xuống cảm giác phấn khởi không chỗ bộc phát kia. Hắn liền cúi đầu, há miệng cắn mạnh lên hõm vai của y. Hắn cắn rất hung ác, tựa như một đầu ác thú cắn xé con mồi. Phảng phất muốn đem cả một mảnh thịt của y đều cắn xuống. Trong nháy mắt, khoang miệng của hắn liền bị mùi máu tươi chiếm giữ. "Hức, ta đau quá...Trầm Ô...ta đau quá...van xin ngươi..." Trầm Ngân nức nở khóc ngâm, bên tai còn truyền tới âm thanh liếm hút, cùng hương vị rỉ sét của huyết tinh. Nhưng mặc cho y có kêu khóc, van xin thế nào, thiếu niên sau lưng vẫn chỉ biết điên cuồng thác dục trên người y. Hỷ phục đỏ thẫm rơi xuống sàn nhà, bị vùi dập vấy bẩn. Tân lang tuấn mỹ phong tình, lại không thể cùng tân nương hợp cẩn, kết tóc. Trái lại, lại bị một nam nhân đè ở dưới thân, thống khổ thừa hoan. Trầm Ô đứng ở bên cạnh nhìn một màn này, toàn thân đều đã sớm hóa đá. Hai chân trĩu nặng như đổ chì, đầu óc cũng hóa thành một đoàn hồ nhão, rơi vào trạng thái chết máy. Sắc mặt hắn tái nhợt như người chết. Hai mắt mở to, không che giấu nổi vẻ khiếp sợ cùng kinh hoàng. Làm sao...làm sao...làm sao lại có thể... Cổ họng như bị người bóp chặt, Trầm Ô chỉ cảm thấy hô hấp khó nhọc, thở cũng không thở nổi. Hắn ôm lấy đầu, co người vào trong góc phòng, không ngừng gào lên :"Không phải, tất cả đều là giả dối, không phải..." Hắn tuyệt đối không có đối y làm ra chuyện cầm thú này. Tuyệt đối không có hết lần này đến lần khác ra tay cường bạo y... Thế nhưng, mặc cho Trầm Ô có tự lừa mình dối người thế nào. Tràng cảnh đang diễn ra trước mắt, âm thanh nghẹn ngào khuất nhục của Trầm Ngân, vẫn như cũ giống như một thau nước lạnh, đem hắn dội từ đầu tới chân, như rơi vào hầm băng. Không những vậy, thời khắc này, từng câu từng chữ mà lão giả ở Vô Bi Tự nói ra, cũng đã vô duyên vô cớ bắt đầu tái hiện trong đầu hắn. "Từ số mệnh đến tướng phúc của công tử đều đã nói rõ, năm mười sáu tuổi, ngài đã từng cưỡng bức một người, hơn nữa còn là người đã có gia thất." "Cưỡng ép phá hư gia đình, hủy hoại lương duyên của người khác, hơn nữa còn rũ bỏ trách nhiệm, chính là tội ác..." Tội ác? Đây căn bản không chỉ là tội ác, mà chính là ác nghiệt! Trầm Ô co ro, phảng phất muốn giảm nhẹ sự tồn tại đến hết mức có thể. Trơ mắt nhìn y bị bản thân trong quá khứ lăng nhục, chà đạp, mười ngón tay cũng đã sớm bấm chặt vào trong lòng bàn tay. Nếu không phải hiện tại hắn vẫn còn đang trong trạng thái hồn thể, thì e rằng tay của hắn cũng đã sớm máu me bê bết. Thời gian trong mộng cảnh trôi qua rất nhanh, nhưng đối với Trầm Ô, lại chẳng khác nào đã trải qua mấy đời. Nhìn y như một con búp bê rách nát, thất hồn lạc phách, vô lực nằm trên giường. Bên cạnh là dấu vết hoan ái để lại, Trầm Ô chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói. Dù cho hiện tại hắn đã sớm không cảm nhận tới tâm của chính mình. Lúc này, hắn của quá khứ cũng đã chìm vào trong mộng đẹp. Nào có biết được, bên cạnh hắn lại có một nhân ảnh đang tan nát cõi lòng. Trầm Ô thật sự không dám tưởng tượng, trong một đêm này, y đã dùng cách nào để vượt qua, cũng như chịu đựng những thứ này... Lúc này, giống như đã từ trong kinh hoàng vừa rồi tỉnh hồn lại. Trầm Ngân liền lập tức ngồi dậy, nhanh chóng lượm nhặt hỷ phục đã sớm tan tác của mình. Rõ ràng là đau đến mặt không còn chút huyết sắc, mồ hôi lạnh đầy đầu, nhưng y vẫn cố chấp khoác vội y phục vào. Bởi vì đai lưng đã đứt mất, nên y cũng chỉ có thể dùng tay giữ chặt lấy vạt áo, bước chân hoảng loạn chạy khỏi tiểu viện. Y tựa như bạch dương bị dã lang rượt đuổi, chỉ biết cúi gầm mặt chạy về trước. Y không dám ngẩng đầu, sợ hãi bị người khác nhìn thấy bộ dạng rũ rượi của mình bây giờ.