Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi
Chương 45 : - 2
XQTK,TTVP [26.2]
Ta trả lại cho hắn một cái liếc . Hoa của ta ngươi đã hái từ lâu rồi
………
-Khụ…
Ma Y ho khan một cái nhắc nhở chúng ta đây là công đường chứ không phải là nơi để liếc mắt đưa tình làm cho mọi người bên ngoài công đường lén cười trộm một cái,ta và Thượng Quan Tán Lý xấu hổ xoay đầu chỗ khác
………
Công việc xử án cũng đã xong,trước khi rời đi,Thượng Quan Tán Lý để lại cho Tri Huyện ánh mắt cảnh cáo làm hắn suýt nữa ngất xỉu vì run sợ. Ta thì lại không tin Thượng Quan Tán Lý lại dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy…
-Sao lúc nãy trên công đường ngươi không vạch trần tri huyện thông đồng với Nam Cung Toàn,ta nghĩ nhất định lão ta cũng đã cướp không ít của cải!
-Chuyện này lúc về hoàng cung ta sẽ cùng hoàng thượng tính sau!
-Di? Như thế nào lại đợi về tới hoàng cung?
-Nhân lực của triều đình bây giờ vẫn không đủ,đợi khi ta về hoàng cung sẽ cùng hoàng thượng bàn chuyện tuyển nhân tài,đến lúc đó vạch trần tên tri huyện kia cũng không muộn !
-Đành phải để người dân ở đây chịu ủy khuất một thời gian vậy!
-Tiểu Nam,ngươi như thế nào lo đến những loại chuyện này rồi?
-Dù gì ta cũng là vương phi nha,cùng ngươi lo lắng chuyện quốc gia đại sự không được sao?
-Cùng ta?
-Uy…ta…
-Hảo,vương phi,bây giờ ta và ngươi nhanh về quán trọ cùng ta lo chuyện khác!
Sắc lang-nhìn mặt của hắn như thế nào cũng hiện rõ hai chữ đó,có đồ ngốc mới không biết hắn đang nói tới chuyện gì. Nhưng bất quá về đến quán trọ rồi ta và Thượng Qaun Tán Lý vẫn không được nghỉ ngơi,lý do là vì đã để lộ thân phận nên người dân ở đây thi nhau đem quà tới tặng cho chúng ta để bày tỏ lòng biết ơn khi ở trên công đường đã xử hai cha con Nam Cung Toàn thẳng tay.
Quà chủ yếu là lương thực và bánh trái,sau một lúc đã chất đầy cửa quán trọ,ta và Thượng Quan Tán Lý sau một hồi tiếp đón liền cảm thấy mệt mỏi nên để cho Song Y cùng Nha Linh làm hộ. Bây giờ cũng đã là chiều tối,nếu mà không được ăn uống cùng nghỉ ngơi ta nhất định sẽ chết rất khó coi a.
-Tiểu Tán Lý,ngươi muốn ăn trước hay tắm trước?
-Tắm,Tiểu Nam,vi phu mệt quá không tự mình tắm được,ngươi tới giúp ta!
-Ngươi nói gì? Tại sao ta phải tắm cho ngươi ? Ta cũng đang rất mệt nha.
-Di? Đã như vậy thì chúng ta cùng nhau tắm chung,nương tử,ta thấy ý này cũng không tồi nga.
-Không tồi cái rắm a,ta như thế nào cùng ngươi tắm chung.
-Sao lại không được? Dù sao những thứ nên thấy ta cũng đã thấy hết rồi,ngươi còn ngại cái gì?
-Hừ…như vậy mà ngươi nói là ngại tiếp xúc với người khác sao? Ta thấy hình như không phải vậy nha.
-Đó là người khác,ngươi là nương tử của ta đương nhiên phải hưởng đặc ân hơn bọn họ rồi.
-Xảo biện.
-Nương tử,nói nhiều như vậy sẽ càng thêm mệt mỏi a,tới đây,vi phu sẽ giúp ngươi…
-Giúp gì chứ,ta không tới.
-Di? Nhất định không tới phải không?
-Nhất định…oái…
Lời còn chưa nói xong ta đã bị hắn cấp ôm vào dục bồn…bàn tay thành thục cởi từng lớp áo trên người ta xuống…dù là người hiện đại ta cũng không thoát khỏi cảm giác ngại ngùng,nhiệt lượng từ bàn tay của hắn đang lan tỏa sang người ta một cách nhanh chóng,xâm lấn từng tấc da thịt mẫn cảm kia…
Thượng Quan Tán Lý nhìn biểu cảm ngại ngùng của nàng phượng mâu hiện lên ý cười nhẹ nhàng,lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác ham muốn mãnh liệt như vậy,nàng chính là nữ nhân mà hắn muốn cả đời này trói chặt vào lòng,vĩnh viễn cũng không cho nàng rời xa hắn…Bàn tay bất giác đem thắt lưng của nàng áp sát vào người hắn,bạc môi khêu gợi chậm rãi đưa tới xương quai xanh,lại hướng xuống phía dưới,cuối cùng trở về vị trí nguyên thủy nhất,cánh môi hoa đào kia như đang nở rộ hấp thu từng giọt tình yêu hắn trao nàng.
-Tiểu Nam,cởi áo cho ta.
Ta còn đang trong mơ màng,bàn tay không tự chủ vươn tới cởi lớp tiết khố còn lại cho hắn…,khuôn ngực rắn chắc ẩn hiện trong làn nước khiến ta suýt chảy máu mũi,dù gì mỹ nam ở hiện đại cũng đã nhìn thấy trên TV nhiều đến thành quen rồi…nhưng đến khi tự mình chạm vào mới thật sự cảm thấy thật là tuyệt a,ta không tự chủ được nhìn chăm chú vào lồng ngực rắn chắc của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Tiểu Nam,ngươi mới thực sự là đại sắc lang a.
-Ách…ta chỉ là đang nghiêm cứu một chút thối
-Di? Vậy ngươi có cần nghiên cứu chỗ nào nữa không? Vi phu rất sẵn lòng.
-Không cần,không cần…ngươi nha,tắm nhanh đi,ta…ta…a,ta đói bụng rồi,ta muốn ăn cơm.
Thượng Quan Tán Lý bất đắc dĩ lắc đầu…
-Chậc…chậc…nhìn ta làm ngươi muốn ăn cơm,như vậy chẳng phải nói ngươi cũng là đang muốn ăn ta sao?
-Ngươi…hỗn đãn nhà ngươi,tìm đâu ra cái lý luận vô lý như vậy chứ.
-Không phải sao?
-Không nói với ngươi nữa,ta muốn ăn cơm.
Nhìn hắn cười đến phá lệ dâm tà như vậy làm ta không khỏi cảm thấy mao cốt tủng nhiên,giống như hắn đang muốn xuyên thủng người ta để chứng minh câu nói của hắn là đúng,cho nên…ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh…cấp tốc đem thân người chạy ra khỏi dục bồn…
……………
Cuối cùng cũng được ăn cơm,hai mắt ta không khỏi nở hoa,bàn ăn cũng thật thịnh soạn nga,gà chiên,canh hầm,cháo Bát Bảo,súp măng,giò heo hun khói…còn có một bình rượu,bánh hoa mai,rất nhiều,rất nhiều a.
-Vương gia,vương phi,bổn quán đã làm những món ngon nhất,mong vương gia vương phi ngon miệng.
Nói rồi chủ Quán trọ tự động lui xuống,ta không kiềm chế được bàn tay mình bắt đầu gắp thức ăn lia lịa,bên này một chén cháo Bát Bảo,bên kia một miếng đùi gà…
-Lõa công,mau ăn đi,nếu không ta sẽ ăn hết bây giờ.
-Ngươi đói như vậy thì nên ăn nhiều một chút,nhưng từ từ thôi,sẽ không có ai tranh giành với ngươi đâu.
-Ngươi cũng nên ăn đi,này…cho ngươi.
Vây là ta bắt đầu vỗ béo cho hắn,gấp đủ thứ vào trong chén cơm…bắt hắn phải ăn cho hết…nhưng hắn đúng là bậc vương gia,ăn rất từ tốn,bàn tay cầm đũa cũng rất đẹp…ta cũng không để ý nhiều tiếp tục sự nghiệp ăn uống vĩ đại của mình.
Đến khi ăn xong trời cũng đã tối,ta bắt đầu leo lên giường,vùi mặt vào lòng của Thượng Quan Tán Lý,hơi thở nam tính của hắn từng chút,từng chút một tản ra khiến ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mà hắn hơi thở cũng đã trở nên đều đặn,chúng ta cứ như vậy mà ôm nhau ngủ…
Đêm,từng làn gió rít gào như tiếng ai oán,lá cây khô xơ xác không có chỗ dừng,tiếng dơi vỗ cánh tạo thành những âm thanh quỷ dị…mặt trăng bắt đầu lẩn khuất…
Ta và Thượng Quan Tán Lý đột nhiên mở mắt cùng một lúc,ta nhìn hắn hắn nhìn ta,cả hai không cần nói cũng đã hiểu sắp có chuyện gì xảy ra.
-Xem ra chúng ta lại sắp phải vận động rồi.
Ta đứng dậy vươn vai một cái,nhanh chóng đem áo khoác cấp lên người,nhân tiện đem bộ trường sam tơ mỏng khoác lên cho hắn. Thượng Qaun Tán Lý cũng không có nói nhiều ôm thắt lưng của ta bay thẳng ra ngoài.
-Đêm đã khuya,xin hỏi các vị đến đây tìm ai?
Bụi cây phía dưới đột nhiên phát ra tiếng động,mười mấy hắc y nhân đi ra mang ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào ta và Thượng Qaun Tán Lý. Mà hai người đi cuối cùng…bộ dáng quả thật rất quen…ta không nhịn được trêu chọc một câu.
-Ni Cô Nam Cung Điệp nửa đêm cùng mấy cái hắc y nhân này chung một chỗ,xem ra làm ni cô rồi vẫn không bỏ được tính thích trêu ghẹo nam nhân nga?
-Nữ nhân kia,ngươi im miệng cho ta,thù này hôm nay ta nhất định phải trả,ngươi nhất định phải chết.
-Di? Vậy Yêu Mị đại huynh đến đây chắc vì cùng mục đích với ni cô Nam Cung Điệp?
-Đồ tiện nhân,dám đem ta thành ra như vậy…để xem hôm nay các ngươi làm sao sống sót rời khỏi đây.
-Kia…mười vị kia là đến giết chúng ta sao/
-Haha…nói cho các ngươi biết,đây chính là Thập Sát Nhân trong giang hồ,tuyệt đối không có ai sống sót dưới tay bọn họ.
-Thập sát nhân?
Ta nhìn sang Thượng Quan Tán Lý thấy hắn đột nhiên cau mày,nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ bình thường.
-Tiểu Tán Lý,Thập Sát Nhân là như thế nào?
-Bọn chúng có toàn bộ mười người,thường là được người ta bỏ tiền để giết người.
-Vậy xem ra cũng khá giống với sát thủ nga.
Ta tỏ vẻ gật gù,bên kia Nam Cung Điệp cùng Yêu Mị đã mất kiên nhẫn.
-Thập sát Nhân,nếu các ngươi giết nữ nhân đó sẽ lấy được Tam Bảo Đại Sát,còn chờ gì nữa mà không ra tay? Bọn chúng tỏ vẻ xem thường danh tiếng của các ngươi thì hôm nay nhân tiện cho chúng biết thế nào là lợi hại đi.
-Chúng ta làm việc không cần ngươi xen vào.
Kẻ đứng đầu thập sát nhân lạnh giọng ra lệnh làm Yêu Mị đang hùng hổ tự động im miệng.
-Nữ nhân kia,ngươi là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh?
-Ai…xem ra danh tiếng của ta đã bay xa rồi nha. Thật là vinh hạnh a.
-Đem Tam Bảo Đại Sát ra đây,chúng ta sẽ không giết ngươi.
-Nằm mơ? Đến cướp của thì dùng hành động đi,bảo vật của ta,trừ khi ta chết mới có thể lọt vào tay người khác.
Lời ta vừa nói ra cũng chính là khiêu chiến,những kẻ giết người tâm địa xấu xa như bọn chúng không cần thương lượng làm gì cho tốn nước bọt.
-Như vậy ngươi cũng đừng trách bọn ta. Sát !
Kẻ đứng đầu vừa hô lên một tiếng,những người còn lại cũng bắt đầu tấn công.Về phần chúng ta,Song Y cùng Nha Linh cũng đã xông ra ứng chiến…
-Song Y,để Thập Sát Nhân cho ta,các ngươi chỉ cần bắt Yêu Mị cùng Nam Cung Điệp lại là được rồi,đợi ta xử xong bọn này sẽ đến lượt chúng.
-Nhưng mà…chủ nhân,Thập Sát Nhân là tổ chức giết người rất cường đại…
-Hừ…các ngươi không tin năng lực của ta cùng Thượng Quan Tán Lý sao? Làm theo mệnh lệnh đi. Nha nhi,đưa Mạn Châu Vô Sát cho ta.
Kiếm vừa trao tới tay,Thượng Quan Tán Lý cũng rút thanh nhuyễn kiếm trên người hắn ra,đại chiến bắt đầu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
41 chương
131 chương
50 chương
50 chương
82 chương