[Chuong 23.2] Vậy là cả đoàn tám người "hùng hậu" chúng ta cùng nhau đi theo chỉ dẫn của Ma Y đến thông đạo để ra ngoài. Mà cái thông đạo này hình như là được xây theo vòng cung thì phải,ra đến cửa ngoài lại ngay đúng lối đi đến Lan Đình các,haha…thật sự quá trùng hợp,khẳng định là lão thiên gia hết sức ưu ái cấp cho ta đường thoát một cách dễ dàng như vậy. -Song Y,dưới đất có cát,hai ngươi lấy cái túi hốt chúng bỏ vào đi! -Để làm gì ạ? -Cứ bỏ vào đi,lát nữa các ngươi sẽ biết! -Xú nha đầu,ngươi thật sự là toàn làm những việc khó hiểu! -Uy…lão sư phụ,ta không phải xú nha đầu,ta tên Nam Yên! -Oa…tỷ tỷ,tên ngươi thật đẹp nga! -Hàhà…quá khen,quá khen,tên ngươi cũng đẹp lắm! -Tiểu Nam,giờ không phải là lúc đùa giỡn! -Cũng đúng,chúng ta tập trung vào việc đại sự thôi! Ai mà không tập trung chứ,chỉ có một mình ngươi là còn có tâm trạng để giỡn thôi-tất cả mọi người đều nghĩ vậy,trừ Bạch Phong Khinh. -Nếu đi đông như thế này khẳng định sẽ bị phát hiện,bây giờ chúng ta chia nhau ra từng nhóm phân hướng để đến Lan Đình Các,Song Y,các ngươi chỉ đường cho họ,Thượng Quan Tán Lý đang bị thương,ta đưa hắn đi trước. -Tỷ tỷ,ta muốn đi với tỷ! -Tiểu tử nhà ngươi ngoan ngoãn đi theo các vị đây,tỷ tỷ không dắt ngươi theo được! -Không được,ta muốn đi với tỷ tỷ thôi! -Không-được-cãi! -Ách… -Ta đi trước,Thiên Y,tới nơi nhớ đem theo đuốc! -Dạ! Nói rồi ta liền theo đường mòn mà đi trước,ta thoạt nghĩ nếu bây giờ bỏ đi luôn thì có lẽ thuận tiện hơn,nhưng nếu như vậy, Hạ Tu Lý Phong nhất định vẫn sẽ nuôi ý nghĩ xâm lược hai nước Chu và Ngôn. Nhưng bây giờ ta đang nắm yếu điểm của hắn,không bằng làm liều một lần cho xong chuyện. -Tiểu Nam,ngươi đang nghĩ gì vậy? -Không có gì,Tiểu Tán Lý,vết thương của ngươi sao rồi? Đi như vầy có bị chảy máu không? -Không sao,ngươi biết khinh công tại sao không sử dụng? -Ta sợ ngươi đau cho nên… -Ngốc,ta là nam nhân,không thể nào đau chỉ vì một vết thương nhỏ như vậy! Mau sử dụng khinh công đi! -Được không? Ta sợ không mang ngươi nổi! -Ngươi có phải là đại ngốc hay không? Ta cần ngươi mang theo sao? -Uy…không được nói ta ngốc nữa! -Vậy thì nhanh đi! -Được rồi… -Lan Đình Các ở đâu? -Đi theo đường mòn này…uy…! Không đợi Nam Yên nói xong Thượng Quan Tán Lý đã ôm nàng bay lên nhánh cây,bàn tay to vững chắc đem nàng giấu ở trong lòng,đôi chân nhanh nhẹn lướt trên lá cây,tốc độ của hắn như hòa với gió xé rách màn đêm. -Tới rồi! -Xú nha đầu,ngươi thật chậm chạp! -Lão sư phụ,ngươi tới lúc nào vậy? -Lâu rồi,đợi ngươi muốn dài cả cổ! -Haha…tiểu bối làm sao so sánh được với vãn bối chứ,quả là cao thủ! -Bây giờ người mới biết sao? Ta vốn là đệ nhất mà! -Hừ…lão già kia,mới nói có một câu mà lão đã lên tận mây xanh rồi! -Xú nha đầu,ngươi không làm được nên tức chứ gì! -Hai vị,đây không phải lúc cãi nhau! -À…ồ…nói cũng phải! Thật xin lỗi! Lời nói của sát thủ có khác,âm lãnh đến cực điểm làm người ta không rét mà run. Ngẫm lại nãy giờ hình như ta là người hay nói nhảm nhất thì phải… -Nam Yên cô nương,đây là cát lúc nãy cô nương yêu cầu! -A…tốt rồi,các vị mau rải xuống chỗ đứng của mình đi! -Để làm gì? -Mau đi,không còn nhiều thời gian đâu! …… -Có thích khách! Ta đột nhiên nhếch mép cười một cái thật quỷ dị,cuối cùng cũng đã tới lúc,Song Y,các ngươi làm tốt lắm. Đem được lũ chuột kia chạy tới bẫy,haha… -Chủ nhân! -Đưa đuốc cho ta,các ngươi mau đứng vào bên trong vòng cát đi! -?…Dạ ……………………… Hạ Tu Lý Phong lúc tỉnh lại đã không còn thấy bóng dáng của nữ nhân kia đâu,trước khi bất tỉnh hắn tận mắt chứng kiến nàng điểm huyệt mình,động tác nhanh lẹ chuẩn xác khiến hắn muốn trở tay cũng không trở tay kịp. Nàng cư nhiên là người có võ công,lúc đó hắn có thể cảm nhận được nội công của nàng đã lên đến tuyệt đỉnh,vì sao một tiểu thư con nhà khuê các như nàng lại được học võ? Vì sao nàng lại có thể giấu được nội công của mình một cách hoàn hảo như vậy? Nàng rốt cuộc là người như thế nào,thân thế của nàng…khốn kiếp,hắn đường đường là vua một nước lại bị một nữ nhân dắt mũi,như vậy còn ra thể thống gì? Nhất định hắn phải bắt được nàng,cho nàng biết hậu quả khi chọc đến hắn. -Hoàng thượng! Có tin khẩn! -Chết tiệt,ta đang bận tìm nữ nhân kia? Có gì thì mau nói! -Hạ Tu Lý Phong cùng ba người kia tất cả đều đã được giải thoát! -Cái gì? -Lúc đổi ca không thấy những thị vệ trong mật thất ra ngoài,thuộc hạ sinh nghi liền vào tẩm cung của hoàng thượng xem thử mới phát hiện cửa mật thất đã bị mở,tất cả thị vệ ở bên trong đều bị trúng mê dược cực mạnh! -Nhất định là nữ nhân kia,quả nhiên ta đã xem thường nàng ta! -Hoàng thượng,bây giờ phải làm sao? -Chia người đi tìm,dù có lật tung cái hoàng cung này lên cũng phải tìm ra được nàng cùng bốn người giam trong mật thất, phái người ra ngoài truy nã phòng khi chúng chạy thoát! -Nhưng cửa thành đang đóng… -Còn một chỗ…khốn kiếp,mau tới Lan Đình Các! ……… Bên ngoài Lan Đình các, thị vệ đã mai phục không còn một chỗ hở nhưng vẫn không ai dám bước vào,ánh lửa bên trong,liệu có phải là ma hay không? Nơi này vốn đã rất quỷ dị,thêm ánh lửa kia…thoạt nhìn chỉ muốn lạnh sống lưng,lại gần càng thêm rùng rợn. -Uy…ta đã đốt lửa sáng trưng như vậy sao không có ai tiến vào? -Haha…tại vì uy lực tỷ tỷ quá cường đại cho nên không ai dám bước vào! -Này,tiểu tử thối nhà ngươi đừng có chọc ta nga! Qủa thật là không cón gì để nói,nàng không sợ thật hay giả vờ khiên cường? Một nữ nhân nhỏ nhắn, dáng vẻ yếu đuối như nàng gặp loại chuyện này làm sao còn có thể vô tư đùa giỡn? "Rầm" -Cửa bị phá rồi,khẳng định là hắn tới! -Xú nha đầu,hắn là ai? -Chính là hoàng đế Ngọc quốc! -Là tên cẩu hoàng đế kia? được lắm…hôm nay lão nhân gia ta phải băm sống hắn đem cho lợn ăn! -Uy…lão sư phụ,đợi ta đàm phán với hắn cái đã! -Hay lắm,các ngươi đều đã tập hợp đông đủ ở đây! Chuẩn bị chờ chết đi! Hạ Tu Lý Phong mặt sớm đã đen thui,hắn bước vào mang theo tia lãnh khốc nhìn chằm chằm vào đám người bên trong Lan Đình các,nhất là nữ nhân kia,quả nhiên tất cả đều là do nàng gây ra,từ việc giấu nội công đến việc bắt hộ vệ cúa hắn uống xuân dược,không những như vậy còn dám điểm huyệt hắn đi giải cứu bốn người kia,nàng vì sao có thể tìm ra mật thất? Vì sao có thể vào bên trong tẩm cung của hắn một các dễ dànhg như vậy? Chỉ có một lý do:nàng là một cao thủ! Nhìn nàng cùng Thượng Quan Tán Lý đứng cạnh nhau hắn hận không thể đem nàng bóp chết,dáng vẻ của nàng,trí thông minh của nàng,sự cường đại của nàng hắn muốn tất cả đều là của hắn,nàng là nữ nhân tuyệt vời nhất,có nàng trong tay,hắn sẽ làm bá chủ. -Vậy sao? Ai chết vẫn còn chưa biết được! -Nam Ngự Yên Yên,ngươi khá lắm,là ta đã xem thường ngươi! -Phải không? Đối mặt với người như Hạ Tu Lý Phong, ta tuyệt đối không cho phép mình run sợ. Bên ngoài là hàng trăm thị vệ đang bao vây,trên cây và trên nóc nhà là ám vệ,chưa kể đến vạn tiễn có thể phóng ra để tiêu diệt,con người ai cũng phải chết,ta đã từng chết một lần rồi,cái chết xem như không còn quan trọng nữa.Nhưng còn Thượng Quan Tán Lý? Ta không muốn hắn chết,cũng không muốn rời xa hắn,vạn nhất…ai…không nên nghĩ như vậy. Nhất định là sẽ ra được khỏi đây. Đối mặt kiểu oanh liệt như vầy còn hơn giống như con chuột nhắt âm thầm chạy trốn. -Mau đưa tay chịu trói,ta sẽ nể tình mà tha cho các ngươi một mạng! -Haha…ngươi là đang đùa? Lão nhân gia ta đây sợ ngươi sao? -Thất Nhật,lão sẽ là người đầu tiên bị băm sống! -Ai…xú nha đầu,hắn dòi băm sống ta,liệu có phải là bây giờ ta nên chạy trốn không? -Lão sư phụ yên tâm,trước khi hắn đem băm ngươi ta đã nướng chín hắn rồi! -Nướng ta? Hừ,một nữ nhân như ngươi có khả năng đó sao? -Hạ Tu Lý Phong ,ta muốn thương lượng! -Thương lượng? Ngươi có tư cách gì? -Cho là ta không có tư cách đi,nhưng ta có bí quyết giúp nước của ngươi trở nên giàu mạnh,nếu ngươi đồng ý thì chúng ta thương lượng,ta giúp ngươi làm giàu,ngươi để yên cho nước chúng ta,không được gây chiến tranh! -Ta không cần làm giàu,ta muốn thống nhất tứ quốc,muốn làm bá chủ thiên hạ! -Hão huyền! Ngươi thật sự không muốn thương lượng? -Không cần nhiều lời! Mau chịu trói đi,nếu không đừng trách ta không khách khí! -Muốn gây chiến? Được thôi! -Với tám người các ngươi có thể đấu lại binh mã của ta sao? Qủa nhiên là thích nằm mơ! -Phải vậy không? Nếu ngươi đã không muốn thương lượng,ta liền không khách khí! -Nếu các ngươi thích chống ta thì chỉ có con đường chết! Tiến lên đi,trừ nữ nhân kia nhất định phải bắt sống! Trong phút chốc,trăm ngàn binh mã đồng loạt tiến lên,trên tay binh khí ánh lên ngời ngời,lão sư phụ Thất Nhật bắt đầu hứng chí la lên một tiếng,những thị vệ gần đó liền lăn ra giãy dụa,những người còn lại bắt đầu chùn bước.Quái…đây là loại võ công gì? Sao ca ta không dạy cho ta ? -Uy…lão sư phụ,đây là loại võ gì? -Đây là nội độc,một khi phát ra có tác dụng làm cho những người đứng gần ta trong khoảng cách một trượng bị đứt kinh mạch mà chết. -Vậy sao ta không chết? -Nếu không phải ta điều khiển luồng nội độc đó thì ngươi cũng sớm xuống chầu tổ tiên rồi! -À…À… -Còn tâm tư để nói chuyện sao? Xem ra không cho các ngươi nếm mùi lợi hại thì các ngươi sẽ không sợ! -Hạ Tu Lý Phong,ta cảnh báo ngươi,không thương lượng cùng ta thì nên để yên cho chúng ta ra ngoài,nếu không đừng trách! -Ngươi hù dọa ta? -Ta không rảnh hù dọa ngươi! -Ngươi ngoại trừ biết một chút võ công thì còn có thể làm được gì? -Đốt cháy cả hoàng cung của ngươi! -Haha…có thể sao? Cũng không tệ, xem như ta đang nghe được một chuyện đáng cười nhất thiên hạ! -Vậy sao? Vậy thì ngươi cứ cười cho thỏa mãn đi! -Là ý gì? -Ta đã nói đến tận cùng như vậy,ngươi cũng đừng trách ta! -Lại hù dọa ta? -Còn chưa biết được, để xem hôm nay ngươi chết hay ta chết! Thương lượng thất bại,chuyển sang kế hoạch B,ta nhìn Hạ Tu Lý Phong rồi lại nở nụ cười,cười đến quỷ dị,cười đến âm lãnh,cười đến tà ác,cười đến nguy hiểm…Bàn tay đang cầm đuốc của ta từ từ hạ xuống nền,ánh lửa nhẹ nhàng rơi xuống,từng đợt,từng đợt hỏa diễm bắt đầu phóng lên từ nền đá,cảnh tượng kì diệu như đang kêu gọi lửa từ địa ngục. Trong phút chốc,lửa bắt đầu lan mạnh đến mạc danh kì diệu,mọi người thi nhau chạy toán loạn -Ngươi…sao có thể… -Một lát nữa lửa sẽ lan đến tẩm cung của ngươi,sau đó cả hoàng cung của ngươi sẽ chìm trong biển lửa,haha…sao nào? Ta đâu có nói đùa phải không? -Tại sao lửa không lan đến ngươi? -Vì dưới chân ta có cát,cát chính là thứ có thể cản được lửa! Hạ Tu Lý Phong trong lúc này thật sự khâm phục tài trí của nữa nhân trước mặt,vì sao nhàng có thể làm cho đá nổi lửa? Lại còn biết được cát khống chế được lửa? Không chỉ mình hắn,tất cả những người ở đây đều thật sự kinh ngạc, nàng-rốt cuộc là thần thánh phương nào?