Năm Bắc Tống Nhân Tông Khuyết thành— Biên thành(1) trên ranh giới giữa hai nước Đại Tống và Đại Lý, qua Khuyết thành chính là quốc gia Đại Lý, bởi vì Khuyết thành là một cứ điểm giao thông quan trọng, cũng là điểm phân giới lãnh thổ. Trên đường lớn cách Khuyết thành ba dặm, ba người cưỡi ba con tuấn mã chậm rãi mà đi. Mặt trời tháng bảy giống như một quả cầu lửa thiêu đốt lên mặt đất, nhưng ba người kia đi lại dưới ánh mặt trời mãnh liệt của buổi trưa, lại vẫn thần thanh khí sảng(2), bởi vậy có thể nhìn ra nam tử trẻ tuổi được gọi là công tử ngày thường anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ bất phàm, vừa thấy biết ngay là con cháu của gia đình phú quý. Sau khi chàng thoáng trầm tư, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nụ cười. “Qua đêm ngay tại Khuyết thành đi, sáng mai tiếp tục trở về Đại Lý.” Giọng nói mang theo uy phong. Thư đồng tùy tùng bên phải công tử kia cũng mở miệng. “Công tử, lần này sau khi quay về Đại Lý, về sau muốn tiếp tục ra ngoài du ngoạn, chỉ sợ cũng không dễ dàng rồi.” “Hai năm qua, cơ hồ ta cũng đã đi khắp thiên hạ rồi, ta vốn còn có dự định hồi cung trợ giúp phụ vương xử lý quốc sự, không nghĩ tới chỉ dụ của phụ vương ngược lại tới trước.” Đoàn Tử Khiêm mỉm cười trả lời. Chàng là Thái tử Đại Lý quốc, hai năm qua vi phục xuất cung dạo chơi khắp danh lam thắng cảnh, chí khí rộng lớn, cũng đã thăm hỏi hiền nhân dị sĩ(3) các nơi, tăng thêm hiểu biết. Hiện tại nhận được thư triệu tập của quốc vương Đại Lý, liền vội quay về Đại Lý. Vũ Nghị thắc mắc nói. “Vương thượng cấp bách cho triệu điện hạ hồi cung, không biết vì chuyện gì?” Đoàn Tử Khiêm khẽ cười, “Vì cái gì, trong lòng ta hiểu rõ. Cái này cũng không có gì phải trốn tránh, nếu đã đến thì tiếp nhận nó đi.” Vũ Nghị nghe xong không hiểu ra sao, thấy ý tứ của thái tử không muốn giải thích thêm, hắn cũng không truy vấn, dù sao sau khi hồi cung tự nhiên sẽ biết. Trong lúc cười nói, bọn họ vào thành, Đoàn Tử Khiêm khí vũ hiên ngang tự nhiên là tiêu điểm khiến mọi người nhìn chăm chú. Đoàn Tử Khiêm tập mãi thành quen, không bị ảnh hưởng đi tới một cái khách điếm lớn nhất trong thành—Khách điếm Long Tường, tiến vào phòng hảo hạng dàng cho khách quý. Đoàn Tử Khiêm đứng ở trên ban công, trông xa về phía nam, quốc gia Đại Lý đã ở ngay trước mắt, trên mặt chàng hiện lên một tia tươi cười vui vẻ, trong lòng có dự tính tự mình nói. “Phụ vương, mưu kế của người khiến tâm tư hài nhi chính là nhất sảnh nhị sở(4), chỉ có điều, nếu phụ vương muốn chơi trò chơi, hài nhi đương nhiên là phụng bồi tới cùng.” ※※※ “Vương thượng, kế hoạch này thật sự thuận lợi sao?” “Vương hậu yên tâm, Vương nhi không phải là đã vội vàng hồi cung sao?” “Vương thượng, Vương nhi hồi cung cũng không có nghĩa là hắn nhất định chịu theo kế hoạch mà đi a.” “Người cũng đã vì hắn tìm kiếm tốt lắm rồi, chỉ cần hắn hồi cung, không có lý do gì hắn không đáp ứng.” Quốc vương Đại Lý Đoàn Ung hướng về phía Vương hậu cam đoan. Đoàn Ung là một quốc vương tốt cần chính yêu dân, dưới sự trị vì của ông, Đại Lý yên bình phồn thịnh. Ông và Vương hậu tương kính như tân(5), dưới gối có một nam một nữ, trưởng nữ Thiên Hương công chúa đã sớm xuất giá, còn thái tử Đoàn Tử Khiêm đã qua hai mươi lăm tuổi, nhưng vẫn không có ý lập phi. Đoàn Tử Khiêm xuất cung hai năm đi khắp thiên hạ, có một phần cũng là vì muốn trốn tránh phụ vương, mẫu hậu bức hôn. Đoàn Ung nghĩ rằng nhi tử nếu đã không nhìn trúng nữ tử trong nước, vậy để cho hắn đi khắp nơi một chút cũng tốt, xem hắn có thể yêu thích nữ tử trên quốc gia khác hay không. Ai ngờ Đoàn Tử Khiêm du ngoạn hai năm đến giờ, vẫn không tìm được nữ tử vừa ý, ông tự nhiên không thể để cho nhi tử tiêu dao tiếp nữa, ông vẫn chờ được ôm hoàng tôn mà! Vì thế ông một mặt truyền thư triệu thái tử trở về nước, một mặt ở trong nước lựa chọn những nữ tử nổi danh trong gia tộc, chuẩn bị cho thái tử tuyển phi. Vương hậu gật đầu. “Cũng đúng, lần này bất kể như thế nào, nhất định phải tuyển Thái tử phi cho Vương nhi. Sau khi Vương nhi thành thân mới có thể quyết định chuyên tâm với công việc quốc gia, thay Vương thượng san sẻ khổ cực.” “Đây cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể sớm có cháu để hưởng niềm vui thú tuổi già!” Vương thượng cùng Vương hậu nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ đặc biệt chờ mong ngày đó tới. ※※※ Lạc Nhi dần dần từ trong sương mù tỉnh lại, theo thói quen duỗi chân một cái, há mồm ngáp, có chút mê man từ trên giường ngồi dậy, mở mắt ra nhìn vào bốn phía, nhưng là càng lúc càng cảm thấy có cái gì không đúng—nàng đang ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Phóng tầm mắt nhìn lại, cửa sổ dán hoa giấy trắng, bàn gỗ chạm trổ mà thành, bàn trang điểm gương đồng, ngay cả giường đệm cũng có đôi phượng vỗ cánh hoa văn chạm khắc tinh xảo, thật giống như là khuê phòng nữ tử thời cổ đại a! Lạc Nhi còn đang nghi hoặc, ngoài cửa hai nữ tử đi tới, cách ăn mặc cũng là trang phục cổ, trên đầu buộc hai búi tóc, nhìn như nha hoàn. Nữ tử mặc váy áo màu xanh trông thấy Lạc Nhi ngồi ở trên giường, vui vẻ kêu lên. “Lạc Nhi tiểu thư, người đã tỉnh, thật tốt quá, em lập tức đi thông báo cho lão gia, tiểu thư.” Nói xong lại vội vàng chạy đi. Một nữ tử khác mặc váy áo màu hồng cũng đi tới trước giường nhìn kỹ Lạc Nhi, lại duỗi tay ra chạm đến cái trán của nàng, vẻ mặt cũng rất hưng phấn. “Hết nóng, người cũng đã tỉnh, Lạc Nhi tiểu thư, người còn cảm thấy không thoải mái không?” Lạc Nhi nhíu mày nhìn nàng kia hỏi. “Chúng ta biết nhau sao? Cô là ai? Đây lại là địa phương nào?” Hồng y nữ tử vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ. “Lạc Nhi tiểu thư, người không nhận ra em? Em là Nguyệt Hồng nha. Vừa nãy chạy đi chính là Thúy Y, chúng em đều là nha hoàn của người. Nơi này là Cốc phủ, trong phủ lão gia là dượng tiểu thư. Tiểu thư làm sao lại không biết chứ?” “Cô biết tôi gọi là Lạc Nhi? Cô nói nơi này là Cốc phủ, vậy vì sao tôi lại ở đây?” Lạc Nhi bắt lấy tay Nguyệt Hồng vội hỏi, tất cả chuyện này khiến cho nàng cảm thấy không hiểu ra sao cả, không biết chuyện gì xảy ra? Nguyệt Hồng vẻ mặt quái lạ nhìn vào Lạc Nhi, cẩn thận hỏi. “Lạc Nhi tiểu thư, người luôn luôn ở trong phủ nha. Tiểu thư người… người có khỏe không? Đừng dọa em nha.” Lạc Nhi đang muốn mở miệng, trong phòng lại ùa vào đám người. Nguyệt Hồng tránh tay Lạc Nhi tiến ra đón. Một người trung niên thân hình sung túc an bình được đỡ đến ngồi xuống bên giường Lạc Nhi. “Lạc Nhi, con không có việc gì rồi, con thật làm cho trái tim dượng gánh đủ.” Lời nói quan tâm tràn đầy yêu thương. Nguyệt Hồng đoạt lời hướng lão gia báo cáo. “Lão gia, Lạc Nhi tiểu thư mới vừa nói không nhớ rõ nô tỳ là ai, còn không nhớ nơi này là chỗ nào, còn hỏi nô tỳ nàng tại sao lại ở chỗ này…” “Cái gì? Lạc Nhi, cái này có thật không? Vậy con còn nhận ra được dượng không?” Cốc Chính Cương khẩn trương nhìn vào phản ứng của Lạc Nhi. Lạc Nhi thành thật lắc đầu. “Tôi—“ Lời nói kế tiếp, bị tiếng nói hùng hậu của Cốc Chính Cương cắt đứt. “Này nguy rồi. Mông đại phu ông mau đến đây xem một chút, Lạc Nhi rốt cuộc là bị làm sao?” Một lão giả vóc dáng cao gầy, lưu lại đầu tóc bạc, vội vàng đi lên trước bắt mạch vừa xem thần sắc của Lạc Nhi chuẩn đoán bệnh, cuối cùng kết luận. “Lạc Nhi tiểu thư phần đầu bị va chạm, thương tổn bên ngoài không đáng kể nhưng trong đầu đã bị ảnh hưởng, cho nên đánh mất một phần trí nhớ. Có điều đây chỉ là tạm thời, dần dần sẽ khôi phục lại trí nhớ.” Cốc Chính Cương nhẹ nhàng thở ra, thương yêu nhìn vào Lạc Nhi. “Thật tốt con không có việc gì, nếu không thì ta biết ăn nói sao với cha mẹ đã mất của con.” Lạc Nhi thừa dịp này vội mở miệng hỏi. “Đây là chuyện gì xảy ra? Tôi—“ Lúc này, một nữ tử lại xông đến gián đoạn lời nói của Lạc Nhi, người đó đúng là Cốc Ngọc Doanh. “Lạc Nhi tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh, ông trời phù hộ, tỷ rốt cuộc đã tỉnh rồi.” Nàng mừng rỡ ôm lấy Lạc Nhi. Lạc Nhi nhìn thấy Cốc Ngọc Doanh, kinh ngạc há to mồm, lập tức kêu lên. “Em là Cốc Ngọc Doanh! Tôi nhận ra em! Em mau nói cho tôi biết đây là có chuyện gì? Vì sao tôi vừa tỉnh dậy lại ở nơi địa phương kỳ quái này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi bị làm cho hồ đồ rồi.” Cốc Ngọc Doanh cũng là vẻ mặt kinh ngạc đối mặt với Lạc Nhi, có chút hoảng loạn nói. “Tỷ là Lạc Nhi biểu tỷ của muội. Chẳng lẽ tỷ đã quên sao? Ba ngày trước tỷ leo lên trên cây nói muốn xem trứng chim nhỏ trong tổ chim có nở hay không, kết quả không cẩn thận từ trên cây rơi xuống, đầu bị tổn thương. Sau đó tỷ liền ngủ mê không tỉnh. Muội là nghe Thúy Y nói tỷ đã tỉnh, mới đến thăm tỷ, những chuyện này tỷ toàn bộ đều quên rồi sao? Tỷ bởi vì phụ mẫu đều mất, hai tuổi liền đến ở Cốc gia, ngay cả tỷ đây cũng không nhớ rõ sao?” “Em nói, tôi là biểu tỷ em, hai tuổi đã ở chỗ này?” Lạc Nhi không yên mà hỏi. Đây là chuyện gì xảy ra? Nàng làm sao có thể là thân thích với người cổ đại? Nàng cúi đầu nhìn mình, vẫn là mặc áo ngủ tơ tằm rộng thùng thình, cũng vẫn là một đầu tóc dài rối tung, nàng thật sự hồ đồ rồi. “Cốc Ngọc Doanh!” Lạc Nhi nắm chặt tay nàng, “Nơi này có phải Đại Lý hay không? Đại lý lân cận với Tống Triều? Em có phải có một thị vệ kêu là Khúc Hạo Thần hay không? Nói cho tôi biết, có phải bởi vì cha mẹ em phản đối hai người ở chung một chỗ, cho nên hai người mới có thể hẹn nhau bỏ trốn, còn đá Nguyệt Quang lúc nguy cấp, đem hai người dẫn tới thời không của tương lai, đến chỗ tôi ở, chúng ta mới có thể nhận biết! Về sau bởi vì hai người không cách nào sinh tồn ở hiện đại, đành phải quyết định trở về Đại Lý lần nữa, nhưng vì sao tôi cũng cùng với hai người về tới cổ đại? Tôi cũng không phải người thời đại này a! Cốc Ngọc Doanh, em có thể hiểu được lời nói của tôi, có phải hay không?” Lạc Nhi mang theo một lòng nhìn chăm chú vào Cốc Ngọc Doanh, nàng nhất định biết mình đang nói cái gì, ông trời đối với chính mình sẽ không làm loại trò đùa này! Cốc Ngọc Doanh chưa kịp trả lời, Cốc Chính Cương bên cạnh đã thay nàng nói. “Ông trời phù hộ, con còn nhớ rõ Doanh Nhi, cũng biết mình đang ở Đại Lý, nhưng mà câu nói kế tiếp, dượng không hiểu. Ta cũng không phản đối Doanh Nhi cùng Hạo Thần chung một chỗ, chúng nó cũng không có khả năng sẽ bỏ trốn, hai đứa nó đã thành hôn hai ngày trước, bởi vì con hôn mê bất tỉnh không có cách nào tham gia. Còn đá Nguyệt Quang là trước đây con còn bé, một lão hòa thượng đưa cho con, con vẫn luôn đeo ở trên cổ a! Lão hòa thượng kia từng nói qua, đá Nguyệt Quang này có duyên với con, sẽ vì con tháo gỡ tai họa, cũng sẽ vì con mang đến gặp gỡ bất ngờ! Những điều này con toàn bộ đều quên rồi sao? Con thật sự ngủ đến hồ đồ rồi? Nói những điều hồ đồ a!” Vẻ mặt Cốc Ngọc Doanh lại càng mờ mịt lắc đầu. “Lạc Nhi tỷ tỷ, Doanh Nhi thật sự nghe không hiểu lời của tỷ, muội cùng Hạo Thần luôn luôn trong phủ chưa từng rời đi, làm sao sẽ phát sinh những sự tình như tỷ nói chứ?” Lạc Nhi buông tay ra, nhắm mắt lại, trời ạ! Vì sao lại trở thành như thế này? Hai tay nàng vô thức ôm ở trước ngực, mò tới đá Nguyệt Quang đeo ở trên cổ, bỗng nhiên ánh sáng thần kỳ chợt lóe, nghĩ đến tay mình nắm lấy đá Nguyệt Quang đối với Cốc Ngọc Doanh nói lời như thế−− “Nếu có thể, tôi nguyện ý làm tỷ tỷ của em, thay thế em vào cung, để em cùng Khúc Hạo Thần dành cả một đời bên nhau hạnh phúc đến già.” Chẳng lẽ chính là lời nói này, đá Nguyệt Quang đem nó trở thành tâm nguyện của nàng, đưa nàng đi đến cổ đại, làm cho nàng thật sự trở thành biểu tỷ Cốc Ngọc Doanh? ! Nhưng nàng làm sao có thể đồng thời sinh tồn ở hai cái thời không? Bọn họ nói lão hòa thượng tặng nàng đá Nguyệt Quang từng cho biết viên đá sẽ mang lại cho nàng “gặp gỡ bất ngờ”, khi Cốc Ngọc Doanh ở hiện đại cũng đã nói qua với nàng, đá Nguyệt Quang sẽ làm thay đổi cuộc đời một người, chẳng lẽ chuyện ly kỳ này phát sinh ở trên người nàng, là ma lực thần kỳ của đá Nguyệt Quang tạo thành sao? Nó đang chuyển hoán thời không, đồng thời đem hết thảy mọi chuyện an bài lại từ đầu, cũng vì nàng ở cổ đại có thân phận hợp lý, làm cho người có liên quan đến nàng có thể tiếp nhận nàng tự nhiên. Trên đời thật sự có sức mạnh huyền diệu như vậy sao? Tiếc là những vấn đề này cũng không còn người có thể giải đáp cho nàng, dù sao nàng chính là đi đến cổ đại rồi. Trên người nàng lại không có bất kỳ vật gì có thể chứng minh nàng đến từ hiện đại, nàng chỉ mặc áo ngủ liền đi đến nơi này… Áo ngủ! Có chứng cớ rồi! “Đây là quần áo người thời đại tôi tạo ra, các người xem một chút, nó cùng với quần áo thời đại này hoàn toàn bất đồng, các người nhất định phải tin lời của tôi.” Lạc Nhi vội vàng phơi bày áo ngủ mặc ở trên người. “Tiểu thư, quần áo này vốn là chính người may, người gần đây đều mặc cái này đi ngủ a!” Thúy Y ở một bên nhắc nhở. Lạc Nhi nghe vậy ngẩn người, vô lực cúi thấp đầu xuống, không sai, áo ngủ của nàng gần đây đều là bản thân tự may, mặt trên không có bất kỳ hoa văn, huống hồ tơ dệt vải bố thời đại này cũng có, căn bản là không thể chứng minh cái gì, sức mạnh của đá Nguyệt Quang làm cho nàng hoảng sợ. Nàng ở cổ đại và hiện đại vốn là cùng một người, thói quen ưa thích đương nhiên giống nhau. Hết thảy như đã thành sự thực, cũng được, nàng liền tạm lưu lại đây xem tình hình phát triển rồi nói, một mặt cũng có thể thực hiện lời nói làm tỷ tỷ với Cốc Ngọc Doanh của nàng, cũng thay nàng ấy vào cung. Một đám người toàn bộ nhìn chằm chằm Lạc Nhi, thấy nàng cúi thấp đầu không nói lời nào, lại bắt đầu lo lắng. Ánh mắt Cốc Ngọc Doanh lại đỏ. “Lạc Nhi tỷ tỷ…” Nước mắt trông như muốn chảy xuống. Lạc Nhi từ trong trầm tư quay trở về nhìn thấy Cốc Ngọc Doanh như vậy, cau mày bày ra tư thế tỷ tỷ. “Làm sao muội lại muốn khóc? Muội thật thích khóc.” “Lạc Nhi tỷ tỷ còn nhớ rõ muội thích khóc?” Cốc Ngọc Doanh nghe vậy ngừng khóc, ngược lại vui vẻ cười lôi kéo tay Lạc Nhi. Lạc Nhi cũng cười, xem mọi người đối nàng quan tâm như vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp xúc động. Nàng không hối hận với lời hứa của mình, một khi đã như vậy, thì cứ an tâm ở lại đi! Ban nãy “dượng” nàng nói, Cốc Ngọc Doanh cùng Khúc Hạo Thần đã thành hôn, đợi nàng tiếp tục chuyện vào cung tuyển hậu, nàng sẽ cầu nguyện đá Nguyệt Quang mang nàng trở về, cũng sử dụng ma lực đá Nguyệt Quang xóa bỏ ký ức của mọi người đối với nàng, trả lại quy luật chuyển động của thời không xưa và nay. Có điều, trải qua một biến động lớn như này, nàng tốt nhất trước tiên hỏi rõ, thật sự có chuyện thái tử tuyển phi hay không! “Dượng, Ngọc Doanh, khiến hai người lo lắng, Lạc Nhi cảm thấy rất áy náy, nhưng có một số việc con vẫn có chút mơ hồ, nếu vì vậy mà làm ra nhiều hành vi kỳ quái, hi vọng mọi người có thể bao dung.” Vì để tránh cho hành vi của nàng khiến người khác nghi ngờ, vừa vặn dễ dàng lấy lý do này mượn cớ. Cốc Chính Cương nghe Lạc Nhi nói như vậy, trong lòng mới an tâm thả lỏng, vui mừng mà trả lời. “Chỉ cần con không có việc gì, mọi chuyện đều tốt. Con cũng không tiếp tục bướng bỉnh, đừng ba ngày hai đầu làm dượng sợ tới mức ăn ngủ không yên.” Ngữ khí này thật giống mẹ viện trưởng! Lạc Nhi cười gật đầu. “Dượng, Lạc Nhi mơ hồ còn nhớ rõ, thái tử có phải đang chọn phi hay không? Trong nhà có người phải tiến cung đúng không?” “Hài tử ngoan, con nhưng lại nhớ rõ chuyện này! Không sai, thái tử tuyển phi, nhà của chúng ta nhất định phải có người tiến cung tuyển hậu, mà nay Doanh Nhi cùng Hạo Thần thành thân rồi, trong nhà chỉ còn lại con là khuê nữ chưa xuất giá, nhất định phải đưa con tiến cung, ngày mai chính là ngày vào cung.” Lạc Nhi nghe vậy có chút lo lắng, ngày mai sẽ phải tiến cung, nàng còn chưa quen thuộc lễ nghi người cổ đại mà! Không thể làm gì khác hơn là hành sự tùy theo hoàn cảnh, coi như là khuấy động hành trình phiêu lưu thời cổ đại đi! ________________________________ (1) Biên thành: thành phố gần biên giới. (2) Thần thanh khí sảng: tinh thần sảng khoái. (3) Hiền nhân dị sĩ: người tài đức (4) Nhất sảnh nhị sở: rõ ràng. (5) Tương kính như tân: ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau như khách.