Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 13 : Đến, Đến, Đến Cũng Đều Nghỉ Ngơi Mà

Thấy vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận của Tô Đát Kỷ, Bạch Ngọc Khuyết trực giác không ổn, chỉ đè xuống nghi vấn đang không ngừng xoay chuyển trong lòng, nhanh chóng theo nàng, mãi khi đến một nơi vắng vẻ không người, Tô Đát Kỷ mới phất tay áo một cái, triển khai Thuấn Di Thuật, hai người trong nháy mắt liền đến chỗ ở Tô Đát Kỷ. Thấy nơi này chỉ có hai người mình, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục cũng không nhịn được nữa, kinh ngạc hỏi: "Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Đát Kỷ trầm trọng nói: "Tiểu Ngọc, muội còn nhớ Khương Tử Nha không?" Bạch Ngọc Khuyết mờ mịt gật đầu một cái, nói: "Đương nhiên nhớ chứ, hắn không chỉ giết Hỉ Mị, còn xém chút nữa giết luôn cả muội, tên cuồng giết người như thế, sao muội có thể quên được! Ai, tỷ tỷ, tỷ nhắc đến hắn làm chi vậy?" Bạch Ngọc Khuyết đang định hỏi lại, đột nhiên nghĩ đến những gì tỳ nữ kia vừa nói, linh quang trong đầu chợt lóe: Khương hậu và Khương Tử Nha, hai người này đều họ Khương! Ở thời đại Ân Thương này, người cùng họ đều rất hiếm, cho dù có cùng họ đi chăng nữa, khó có được đúng dịp như vậy! Chẳng lẽ... Nàng bỗng nhiên cả kinh, kinh ngạc nhìn Tô Đát Kỷ hỏi: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ hôm nay biểu thúc Khương hậu tiến cung, chính là Khương Tử Nha?" Mặc dù vẫn đang còn nghi vấn, nhưng lời nói lại vô cùng khẳng định. Tô Đát Kỷ trầm trọng gật đầu, nói: "Muội đoán không sai, chính là lão thất phu Khương Tử Nha kia! Lão già này là môn hạ đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn trên đỉnh Côn Luân, có chút bản lĩnh. Lần này, rất có thể là hắn hướng về hai tỷ muội chúng ta mà đến! Thật không nghĩ đến, Khương hậu thế nhưng còn một quân tốt, tỷ thực quá coi thường nàng!" Nhớ đến đại danh đỉnh đỉnh khắc tinh yêu tộc - Khương Tử Nha, tim Bạch Ngọc Khuyết không khỏi rụt lại, nhưng nàng vẫn ôm một hi vọng nói: "Tỷ tỷ, chỉ cần chúng ta ở chỗ của mình hạn chế không đi ra ngoài, để Khương Tử Nha không bắt được sơ hở, một ngày nào đó hắn cũng phải rời khỏi thôi, đến lúc đó chúng ta liền an toàn. Tỷ thấy sao?" Tô Đát Kỷ suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Tiểu Ngọc, biện pháp này của muội tuy nói hơi ngốc một chút, nhưng cũng không phải không dùng được, nhưng theo như tỷ thấy, Trụ vương rất quý trọng năng lực lão thất phu Khương Tử Nha kia, một lòng muốn giữ hắn lại Triều Ca, hơn nữa, lão thất phu này sớm không tới trễ không tới, lại tới vào lúc ta sắp lật đổ Khương hậu, e rằng không phải trùng hợp, rất có khả năng là hướng về phía chúng ta, cho nên, hắn có thể sẽ thuận thế đáp ứng yêu cầu của Trụ vương. Hơn nữa, Nữ Oa nương nương chỉ cho chúng ta ba năm, hai tỷ muội chúng ta không thể nào cứ ở yên trong phòng mình cả đời không ra ngoài được! Xem ra lần này, chúng ta đã lâm vào tình cảnh khó khăn!" Bạch Ngọc Khuyết nhất thời hốt hoảng, vội hỏi: "Tỷ tỷ, vậy theo ý tỷ, chúng ta nên làm gì?" Tô Đát Kỷ bình tĩnh nhìn vào hư không một lúc lâu, đôi lông mày tuyệt sắc nhíu lên, nhàn nhạt nói: "Tiểu Ngọc, muội trước hết đừng làm gì cả, tỷ sẽ lập tức cầu kiến Nữ Oa nương nương, giải thích với nàng về tình cảnh khó khăn của chúng ta hiện nay, tỷ nghĩ nàng sẽ không làm ngơ đâu." Bạch Ngọc Khuyết cầm lấy tay áo Tô Đát Kỷ, khẩn trương nói: "Tỷ tỷ, một mình tỷ đi có nguy hiểm không? Lỡ như bị yêu quái ăn thì làm sao bây giờ? Để muội đi cùng với tỷ đi!" Tô Đát Kỷ vừa buồn cười vừa tức giận, vừa cảm động với lo lắng của Bạch Ngọc Khuyết, vừa tức nàng ngốc, mình đã là hồ Li Tinh vạn năm, không phải dạng mà đám yêu quái bình thường dám trêu chọc! Nhưng sao vào trong miệng Tiểu Ngọc, cứ như là mình không chịu nổi một kích vậy. Nhưng người ta dù sao cũng quan tâm mình, Tô Đát Kỷ thật cảm động. Vuốt tóc Bạch Ngọc Khuyết, hòa nhã nói: "Tiểu Ngọc, nơi đó xa xôi nguy hiểm, lại có nhiều mãnh thú yêu quái, pháp lực muội thấp kém, tới đó sẽ chỉ làm tỷ càng thêm lo lắng, muội cứ ngoan ngoãn ở lại trong cung, tệ lắm là hai ngày tỷ sẽ về. Trong vòng hai ngày này, muội hãy nghĩ cách ngăn cản Trụ vương, đừng để hắn sinh lòng hoài nghi với việc tỷ xuất cung." Đây là biện pháp tốt nhất rồi, Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ gật đầu. Tô Đát Kỷ không yên lòng, lại cẩn thận dặn dò: "Trong vòng hai ngày này, muội cứ ở trong cung điện của tỷ, đối phó với Trụ vương nếu như hắn đến, tuyệt đối đừng tùy tiện ra ngoài, lỡ như gặp phải Khương Tử Nha, sợ là muội sẽ mất luôn cái mạng nhỏ, nhớ chưa?" Bạch Ngọc Khuyết vội nói: "Tỷ cứ yên tâm đi, việc liên quan đến tính mạng, muội rất có chừng mực." Tô Đát Kỷ hiếm khi nào thấy Bạch Ngọc Khuyết nghiêm túc như vậy, không khỏi yên lòng, hai người lại nhanh chóng bàn về lý do để đối phó với Trụ Vương, việc này không thể chậm trễ, Tô Đát Kỷ biết rõ ngàn vạn lần không thể trì hoãn, cũng không dài dòng nữa, chia tay Bạch Ngọc Khuyết, triển khai Thuấn Di Thuật rời đi. Bạch Ngọc Khuyết một người thấp thỏm bất an trong điện của Tô Đát Kỷ đi tới đi lui, vừa lo lắng an nguy của Tô Đát Kỷ, vừa lo đến vận mệnh tỷ muội hai người, nàng liền đi tới đi lui vài vòng, nhưng không những không tìm ra đối sách, mà còn làm đầu óc mình choáng váng, mệt không thể tả, chỉ nằm trên giường Tô Đát Kỷ, chợp mắt nghỉ ngơi. Chắc là đang bận với việc Di tộc phía nam xâm lấn, nguyên một ngày trôi qua, Trụ vương cũng không đến, Bạch Ngọc Khuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần qua được một ngày, nàng và tỷ tỷ liền bình yên vô sự. Nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong, liền nghe thấy thanh âm của tỳ nữ ngoài cửa: "Bái kiến đại vương!" Bạch Ngọc Khuyết nhất thời sởn cả tóc gáy, mồ hôi đầm đìa! Này này chuyện này... Thật sự đến rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Nàng căng thẳng xoay người, liền thấy thân ảnh khôi ngô khoẻ mạnh của Trụ vương bước qua ngưỡng cửa nhẹ nhàng đi vào, đầu tóc mọc tùm la tùm lum, từng cọng dựng thẳng lên dưới ánh mặt trời nhìn như một con hổ uy mãnh! Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần, thi lễ một cái, nói: "Bái kiến đại vương!" Đại vương nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Tô Đát Kỷ, rất kinh ngạc, nhíu mày, nghi ngờ nói: "Tiểu Ngọc, tỷ tỷ của ngươi đâu?" Bạch Ngọc Khuyết tuy rằng đã có sẵn đối sách, nhưng vào lúc này nàng đang căng thẳng, nên không nhịn được nói lắp: "Bẩm... Bẩm đại vương, tỷ tỷ ta... Tỷ tỷ... Nàng vừa ra ngoài." Thấy đại vương vẻ mặt nghi ngờ, Bạch Ngọc Khuyết nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cẩn thận nói: "Ách, đại vương, mấy ngày trước... À ờm... Ta có vì ngài chuẩn bị quà sinh nhật nhưng mà..." Đại vương nhíu mày, hứng thú nói: "Há, sau đó thì sao?" Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lễ vật... Hư rồi..." Đại Vương nhíu mày, không hiểu nói: "Hửm, chuyện này và chuyện tỷ tỷ của ngươi xuất cung có liên quan sao?" Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, cố gắng tự nhiên vui vẻ nói rằng: "Đương nhiên là liên quan rồi, cũng bởi vì ta vì ngài chuẩn bị quà tặng sinh nhật không cẩn thận làm hỏng, tỷ tỷ nghe nói, rất lo lắng, cho nên nàng mới tự mình xuất cung, muốn vì đại vương tìm một lễ vật độc nhất vô nhị trên thế gian này mà." Trụ vương gật đầu, cong môi nói: "Nàng ấy thật dụng tâm." Vì để cho Trụ vương triệt để loại bỏ nghi ngờ, Bạch Ngọc Khuyết tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ vốn không muốn ta nói cho đại vương ngài biết, tỷ ấy toàn tâm toàn ý đối với đại vương, đương nhiên hi vọng đại vương có thể thật vui vẻ mà, hơn nữa, tỷ ấy sợ ta làm hỏng lễ vật khiến đại vương ngài tức giận, cho nên mới muốn tìm một thứ khác tốt hơn bồi thường... Aiz, tỷ ấy không nói cho ngài, bởi vì muốn cho ngài một niềm vui bất ngờ, ngài nhất định không được nói cho tỷ ấy là ta nói đó nha, bằng không, nàng chắc chắn sẽ mắng ta đấy." Thấy Bạch Ngọc Khuyết rụt cổ một cái, dáng vẻ làm như thật sự cực kỳ sợ sệt, hơn nữa biết được ái phi thâm tình với mình như thế, Trụ vương rốt cục triệt để tiêu tan tia nghi hoặc. Về việc Di tộc Nam Cương xâm lấn, hôm qua hắn đã thương lượng với Văn thái sư nghĩ ra đối sách, lúc lâm triều đã lấy được hết sự tán thành nhất trí của toàn bộ đại thần, người bản lĩnh cao cường- Khương Tử Nha kia cũng theo ước nguyện của hắn, đáp ứng tạm thời ở lại Triều Ca phụ tá mình, vạn sự như ý! Cho nên, tâm tình Trụ vương hôm nay vô cùng tốt. Hắn vừa nãy mới vui vẻ chạy tới tìm Tô Đát Kỷ, định tìm ái phi kiều mị mê người an ủi hai ngày căng thẳng uể oải thần kinh này, ai ngờ đâu, trời không chìu ý người, Tô Đát Kỷ lại xuất cung, Trụ vương nhất thời có chút mất mát. Hắn tính rời đi, bất quá trong lúc vô tình, thấy Bạch Ngọc Khuyết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngoan ngoãn đứng ở cách đó không xa, một bộ bạch y đơn giản, làm cho trước mắt không phải là một nữ tử vô vị, nhưng tràn ngập một luồng khí chất đặc biệt ung dung siêu thoát. Trụ vương đã thấy vô số nữ nhân, nhưng xưa nay chưa từng thấy nữ tử đặc biệt như vậy bao giờ! Mái tóc thật dài dùng sợi tơ màu trắng buộc lại, còn chừa lại một phần dưới như thác nước chảy dài phía sau, cùng sợi tơ màu trắng làm nổi bật cho nhau, như một bức tranh sơn thủy đẹp mà thanh cao! Có lẽ là do nàng yên lặng đứng, hai má thanh lệ có vẻ đặc biệt điềm đạm đáng yêu, dáng vẻ xem ra cũng quy củ thành thật ghê gớm! Chỉ tiếc, tiếp xúc với nàng mấy lần, Trụ vương căn bản sẽ không bị dáng vẻ điềm tĩnh hiện tại của nàng lừa, nha đầu này, lá gan rất lớn, hắn còn chưa quên, lúc trước là ai ngay lúc mình đang hưng phấn, một đôi mắt lóe sáng mạnh mẽ dập tắt dục hỏa của mình! Là ai sau khi không cẩn thận gặm giày của mình, xấu hổ đầy mặt nói ra một phen xin lỗi để cho mình cực kỳ khổ cực nhịn cười... Vốn lúc trước chỉ là nhất thời hứng thú thôi, nhưng bây giờ lại kỳ dị bị nổi lên, Trụ vương tà mị nở nụ cười, hướng về phía Bạch Ngọc Khuyết vẫy tay nói: "Tiểu Ngọc, lại đây!" Bạch Ngọc Khuyết không còn cách nào, chỉ đành bất dắc dĩ chậm chạp đến đứng cách Trụ Vương ba bước, xem ra hôm nay tiểu nha đầu này nhất định muốn tạo khoảng cách với mình đây, Trụ vương câu môi nở nụ cười, đi đến trước mặt người đang cúi đầu- Bạch Ngọc Khuyết, hai ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nhỏ kia lên, nhìn nửa ngày, đột nhiên tà mị nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngọc, bản vương hôm nay tâm tình không tệ, liền thưởng ngươi đêm nay thị tẩm đi." Bạch Ngọc Khuyết "Phốc" một tiếng, một ngụm nước miếng phun ra ngoài, trong nháy mắt Trụ vương bị dọa sợ! Trụ vương nhanh chóng thả nàng ra, cau mày né tránh, sắc mặt đen sầm cực kỳ khó coi! Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết gào thét liên tục thăm hỏi mười tám đời tổ tông của hắn, nàng thật vất vả áp chế được bi thương "Thì ra mình được hầu hạ bạo quân cũng là vì tâm tình người ta tốt mới ban khai ân", mặt nàng không cảm xúc nhưng đáy lòng liên tiếp hung hăng chửi rủa, mất nửa ngày mới bày ra dáng vẻ tủi thân: "Thôi chết, đại vương ơi, à ờm... Dì cả của nô tỳ đến rồi." Mặt Trụ vương đầy vẻ nghi hoặc: "Dì cả?" Bạch Ngọc Khuyết căm giận chửi bới trong lòng: Quả nhiên không hổ là đôi gian ~ phu ~dâm ~ phụ, phản ứng đầu tiên của bạo quân này và Khương hậu khi nghe mình nói “dì cả” thì giống nhau như đúc! Nàng cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt để tranh thủ đồng tình, ai dè đâu, nhéo mạnh hết nửa ngày, mà mắt không có giọt nào. Trụ vương "Ồ" một tiếng nói: "Tiểu Ngọc, mắt bị rút gân à?" Bạch Ngọc Khuyết khóc không ra nước mắt, chỉ tạm thời giữ thần sắc bình tĩnh, nói: "Không có, vừa rồi hình như mắt có chút không dễ chịu, à... Ha ha... Đại vương, nô tỳ xấu như thế, sợ không thể vì đại vương ngài thị tẩm chứ? Lỡ như sáng sớm tỉnh lại doạ đến ngài, nô tỳ sẽ biến thành tội nhân thiên cổ mất." Mắt hổ của Trụ vương nhíu lại nguy hiểm, tiến lên một bước, trầm thấp "Hửm?" một tiếng, cung điện nho nhỏ nhất thời tràn đầy bão táp trước khí thế khủng bố này! Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, trong nháy mắt lóe qua vô số ý nghĩ, cuối cùng linh quang lóe lên! Vì để nhổ cỏ tận gốc, triệt để ngăn chặn “hứng thú" bạo quân đối với mình, nàng âm thầm nói lời xin lỗi với Văn thái sư, mới to gan, hết sức lưu manh nhìn Trụ vương, bày ra vẻ háo sắc, mặt đầy ý cười nói: "À... Thật ra, lúc vừa biết được mình được đại vương chọn thị tẩm, nô tỳ rất vui, đại vương, ngài anh tuấn như thế, thực ra nô tỳ đã sớm động lòng rồi ~ nhưng mà, aiz, khiến cho nô tỳ vạn phần đau lòng chính là: mấy ngày trước, nô tỳ không chịu nổi Văn thái sư nhõng nhẽo đòi hỏi, đã bất đắc dĩ đáp ứng đêm nay để hắn thị tẩm. Đại vương, ta nói~ ngài đó, đã lớn như thế rồi, vẫn thẹn thùng như thế, chuyện tốt như vậy, sao bây giớ mới nói cho người ta chứ, người xấu lắm! Đừng nói là người muốn nô tỳ phải khó xử nhé." Bạch Ngọc Khuyết từ từ nói tiếp: "Hơn nữa, đại vương, ngài cũng biết, thị tẩm mà, nó cũng phải có trước có sau. Nô tỳ tuy rằng rất muốn đáp ứng đại vương ngài, nhưng lỡ như Văn thái sư cảm thấy bị vắng vẻ, tháng ngày sau này của nô tỳ sẽ không dễ chịu rồi! Aiz, theo ta thấy, không ấy như vầy đi, nếu như đại vương ngài hôm nay không vội, thì ngày khác rảnh, nô tỳ lại nghĩ cách quăng Văn thái sư một bên, tiếp đón ngài ~~ hầu hạ ngài thị tẩm thật tốt, nhưng mà, nếu như đại vương ngài rất gấp, nô tỳ có thể hiểu được, thật ra nô tỳ không quan tâm tối nay cho lắm, chẳng qua chỉ là cùng ngài và Văn thái sư hai người thị tẩm thôi. Dù sao, một người cũng là tẩm, hai người cũng là tẩm, cũng không khác nhau cho lắm, khà khà, đại vương, ngài xem, ngài thích loại nào?" Bạch Ngọc Khuyết vừa dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm Trụ vương, thỉnh thoảng nuốt nước miếng một tiếng"Ực", vừa làm ra một bộ dáng hào phóng "Đại vương, ta là người dễ nói chuyện, ngài cứ tùy ý chọn," Trụ vương kinh hoảng cả người run run một cái.