Editor: Linh Gieo mạch xong thì đến Tiểu Thạch đầu đầy tháng, ngày Vương Lâm kết thúc ở cữ. Hôm nay sáng sớm Vương Lâm đã đun một nồi nước to tắm thoải mái dễ chịu. "A, cuối cùng cũng sạch sẽ, không còn mùi chua." Vương Lâm vừa ngửi cánh tay mình vừa lẩm bẩm. Lý Đại Thạch đi đổ nước về nghe thấy cười hì hì nói: "Nàng dâu dù là khi nào cũng đều thơm, hắc hắc." Chính mình thích nhất là mùi thơm trên người nàng dâu. Vương Lâm khẽ liếc Lý Đại Thạch đang cười ngây ngô, yêu kiều làm nũng nói: "Đồ ngốc." Sau đó ôm lấy Tiểu Thạch đầu trên giường, nói: "Tiểu Thạch đầu, chúng ta đi tìm bà ngoại con chơi đi, không để ý đến cha ngốc của con nữa." Vừa bước vào nhà chính Vương Tiểu Sơn đã nhanh như chớp vọt vào, phía sau là Vương Đại Sơn và Vương Bình, Cha và Tiểu Bình đến rồi ạ, nương đang ở trong bếp đấy." Vương Tiểu Sơn thấy Đại tỷ không để ý đến mình liền kéo vạt áo Vương Lâm làm nũng nói: "Đại tỷ đại tỷ, cho ta nhìn Tiểu Thạch đầu đi, ta đã rất lâu không nhìn thấy hắn rồi." Nói xong còn lôi con tò te trong lòng mình ra, hiến vật quý nói: "Đây là quà đầy tháng ta tặng cho Tiểu Thạch đầu, là Đại tướng quân ta thích nhất." "Được được, Đại tỷ cho ngươi xem Tiểu Thạch đầu, Tiểu Sơn nhà chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện, đã biết tặng quà đầy tháng cho cháu ngoại trai nhỏ rồi, ha ha." Vương Lâm ngồi xuống cho Vương Tiểu Sơn đùa Tiểu Thạch đầu, "Đại tỷ, Tiểu Thạch đầu bây giờ trắng trẻo mập mạp, thật giống bánh bao trắng trước đây nương mua cho Tiểu Sơn ăn." Thật tốt, bây giờ cháu ngoại trai nhỏ đã không còn nếp nhăn, hơn nữa bộ dáng thật đáng yêu. Vương Bình cũng đến gần chơi với Tiểu Thạch đầu, Tiểu Thạch đầu nhìn người này lại nhìn người kia, ánh mắt đảo nhanh như chớp đáng yêu vô cùng. Vương Bình bị Tiểu Thạch đầu đáng yêu bắt lại, nói với Vương Lâm: "Tỷ, ta có thể bế Tiểu Thạch đầu tí không?" Vương Lâm cẩn thận đặt Tiểu Thạch đầu đến trong lòng Vương Bình, dạy nàng cách bế trẻ sơ sinh: "Tiểu Bình, muội phải một tay nâng lưng Tiểu Thạch đầu, một tay nâng đầu..... Đúng, chính là như vậy." Xem Tiểu Thạch đầu ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, Vương Bình cao hứng nói với Vương Lâm: "Tỷ, tỷ nhìn này, Tiểu Thạch đầu đồng ý cho ta bế này." Nói xong lại cúi đầu đùa Tiểu Thạch đầu, "Tiểu Thạch đầu, Tiểu Thạch đầu, ta là tiểu di..." Tiểu Thạch đầu ở trong lòng Vương Bình đợi một lát không nghe thấy giọng của nương liền khóc rống lên, Vương Binh vỗ nhẹ dỗ hắn: "Tiểu Thạch đầu đừng khóc, ngoan nào." "Tiểu Bình, đưa ta đi." Tiểu Thạch đầu vừa đến trong lòng Vương Lâm liền ngừng khóc, chỉ nhỏ giọng nức nở, phảng phất như đang kể với nương mình bị ủy khuất: nương, nương không cần Tiểu Thạch đầu sao? "Ô ô, Tiểu Thạch đầu ngoan, nương ở đây rồi." Vương Tiểu Sơn cũng gia nhập hàng ngũ dỗ Tiểu Thạch đầu, "Tiểu Thạch đầu ngoan, cậu nhỏ cho ngươi đồ chơi này." Nói xong liền cầm con tò te lắc lắc trước mặt Tiểu Thạch đầu. Tiểu Thạch đầu bây giờ đặc biệt dính Vương Lâm, chỉ cần Vương Lâm một lát không ôm hắn hoặc không nghe thấy giọng Vương Lâm sẽ oa oa khóc lớn, ai cũng dỗ không được, chỉ có Vương Lâm ôm hắn dỗ hắn mới nín. Nhưng là ban ngày chỉ cần Vương Lâm ở bên cạnh Tiểu Thạch đầu vẫn rất thích ý cho cha bế, đến buổi tối thì hắn chỉ cần nương, may mà Tiểu Thạch đầu buổi tối không còn hay khóc ầm ĩ như hồi mới sinh. Bây giờ ban đêm chỉ cần cho hắn ăn hai lần, đổi tã vài lần là hắn ngoan ngoãn ngủ một mạch tới sáng, không ầm ĩ không khóc, điều này làm Vương Lâm rất vui, Tiểu Thạch đầu nhỏ như vậy đã biết thương nương, không ép buộc nương. Sau khi dỗ được Tiểu Thạch đầu, thấy Vương Đại Sơn bên cạnh con mắt trông mong nhìn Tiểu Thạch đầu, vì thế liền giao Tiểu Thạch đầu cho ông, "Cha, ngài ôm Tiểu Thạch đầu một lát đi, ta ở bên cạnh đùa hắn." Vương Đại Sơn vui sướng tiếp nhận Tiểu Thạch đầu, "Được được." ..... Cả nhà vừa ăn sáng xong thì nhà Lý Hà đến, Lý Trương thị cầm theo một rổ trứng gà đưa cho Lý Đại Thạch, nói: "Rổ trứng gà này là cho đệ muội và Tiểu Thạch đầu ăn." Sau đó lấy ra một cái bao vải đưa cho Vương Lâm, "Đây là quần áo ta làm cho Tiểu Thạch đầu, không được đẹp như đệ muội ngươi làm, đệ muội cũng đừng ghét bỏ đấy." "Nghe tẩu tử nói gì này, tẩu tử may quần áo tốt là cả thôn Đại Hà đều biết, Tiểu Thạch đầu nhà ta mặc quần áo tẩu làm cho hắn là phúc khí của hắn, ha ha." Vương Lưu thị tiến lên nhận bao vải trong tay Vương Lâm, cười nói với Lý Hà và Lý Trương thị: "Các ngươi thật sự là quá khách sáo rồi, còn mang nhiều đồ đến như vậy." Lý Hà vừa đùa Tiểu Thạch đầu trong lòng Vương Đại Sơn vừa nói: "Đây là nên mà, hôm nay chính là Tiểu Thạch đầu của chúng ta đầy tháng, đương nhiên phải tặng quà cho Tiểu Thạch đầu rồi." Sau đó nắm lấy tay Tiểu Thạch đầu nói: "Có phải không nào? Tiểu Thạch đầu." Lý Tiểu Hà đứng bên cạnh Lý Hà xem Tiểu Thạch đầu cũng nói với Vương Lâm: "Thẩm, ta cũng có đồ muốn tặng cho Tiểu Thạch đầu." Nói xong liền từ trong túi áo lấy ra một con quay đưa cho Vương Lâm. Vương Lâm nhận lấy, xoa xoa đầu Lý Tiểu Hà, cười nói: "Thẩm thay Tiểu Thạch đầu cám ơn Tiểu Hà, Tiểu Hà nhà chúng ta thật ngoan." Lý Tiểu Hà được khen trước mặt mọi người có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng cười cười với Vương Lâm, lại cúi đầu xem Tiểu Thạch đầu. Lý Trương thị thấy Lý Tiểu Hà ngượng ngùng, cười nói với mọi người: "Mọi người không biết đâu, cả ngày hôm qua tiểu tử này quấn quít lấy cha hắn làm cho hắn con quay này, chúng ta còn tưởng rằng là tự hắn ham chơi, hóa ra là tặng cho Tiểu Thạch đầu, ha ha." Vương Lưu thị và Vương Đại Sơn đều khen nói: "Tiểu Hà đứa nhỏ này hiểu chuyện, tốt." Lúc này Lý Tiểu Hà lại càng thêm xấu hổ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, nhưng vẫn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì học Vương Tiểu Sơn nói chuyện với Tiểu Thạch đầu. ..... Mọi người đang cười nói, hai người không thể ngờ đến bước vào. "Tất cả mọi người đều ở đây rồi à, ha ha." Vương Lâm thấy là Triệu Nhị lang và Triệu tẩu tử, vội hô: "Là Triệu đại ca và Triệu tẩu tử, mau ngồi mau ngồi." "Tiểu Lâm, xấu hổ quá, các ngươi xây nhà ta và Triệu đại ca ngươi đều không có đến hỗ trợ, tháng đó nhà nương ta xây nhà chúng ta đều đi hỗ trợ, lúc trở về thấy các ngươi đã xây gần xong rồi nên không đến nữa." "Chuyện này có gì đâu, Triệu tẩu tử và Triệu đại ca có thể nhớ đến chúng ta, chúng ta cao hứng còn không kịp nữa là." Sau đó quay đầu nói với Lý Đại Thạch ở bên cạnh: "Có phải không, Đại Thạch?" "Ừ, đúng vậy." Phu thê Triệu Nhị lang Lý Đại Thạch cũng biết, đầu là người thành thật, gặp mình cũng chào hỏi, không giống người trong thôn thấy mình là tránh không kịp. Có mấy lần lên núi săn thú hắn cũng chạm mặt Triệu Nhị lang, hai người còn từng hợp sức đánh heo rừng, nhưng khi đó biết người trong thôn không muốn gặp mình liền cũng không qua lại với người trong thôn. "Tiểu Lâm, bộ đồ lót này là quà đầy tháng ta tặng cho cháu nhỏ, ngươi đừng ghét bỏ nhá." Triệu tẩu tử vừa đưa quần áo cho Vương Lâm vừa nói. Vương Lâm nhận lấy quần áo cười nói cám ơn: "Đạ tạ Triệu tẩu tử và Triệu đại ca." Triệu tẩu tử nhìn cả nhà Vương Đại Sơn, cười hỏi: "Đây là Vương đại thúc và Vương thẩm đúng không?" "Ừ, đây là cha nương ta, bên cạnh chính là muội muội ta Tiểu Bình, còn một tiểu đệ Tiểu Sơn đang ở bên ngoài chơi với Tiểu Hà." "Tiểu Thạch đầu thật ngoan, không khóc không ầm ĩ, Tiểu Thụ nhà ta hồi còn nhỏ rất hay khóc, ép buộc ta và cha hắn đến không được." Triệu Thụ là đứa nhỏ duy nhất của phu thê Triệu Nhị lang, giờ đã hơn chín tuổi, vô cùng hiểu chuyện, đã lên tư thục năm hai, nghe nói rất được phu tử yêu thích. "Tiểu Hà nhà ta hồi nhỏ cũng thích khóc, đêm nào cũng phải ép ta và cha hắn nhiều lần mới có thể ngoan ngoãn ngủ." Vương Lưu thị nghe Triệu tẩu tử và Lý Trương thị đều khen cháu ngoại trai của mình trong lòng vô cùng cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Trẻ con đều như vậy, Tiểu Sơn nhà ta hồi nhỏ cũng thích khóc. Các ngươi thấy Tiểu Thạch đầu bây giờ đang ngoan ngoãn mặc cho ông ngoại ôm, đó là hắn vừa ăn no, nương hắn ở bên cạnh, nếu hắn mà khóc cũng ép buộc nương hắn đến không được, ha ha." Triệu tẩu tử và Lý Trương thị thấy vẻ mặt Tiểu Thạch đầu nhà ta chính là tốt hơn những đứa trẻ khác của Vương Lưu thị cũng không nói gì, chỉ cười theo mọi người. Vương Lâm thấy không khí hơi lạnh, cười hỏi: "Triệu tẩu tử, sao không thấy Tiểu Thụ cũng đến đây?" "Tiểu Thụ nhà ta đến nhà phu tử hắn học thêm rồi." Nhắc đến Tiểu Thụ nhà mình, Triệu tẩu tử liền vô cùng cao hứng, cảm thấy đứa nhỏ nhà mình hiếu thuận hiểu chuyện, hiện tại lại được phu tử coi trọng, tương lai nhất định sẽ có nhiều tiền đồ. "Tiểu Thụ nhà ngươi là đứa có tiền đồ, học giỏi, nói không chừng sau này sẽ tranh một cái Trạng Nguyên lang về, ngươi và Triệu đại ca sau này liền đi theo hưởng phúc thôi. Cũng không biết Tiểu Hà nhà ta sau này thế nào? Ta và cha hắn không trông mong hắn tranh cái Quan lão gia trở về, chỉ hi vọng hắn không phải chân nấm tay bùn giống ta và cha hắn là được rồi." Nghe Lý Trương thị nói như vậy, Triệu tẩu tử trong lòng càng thêm cao hứng, mặt đầy ý cười nói: "Ta và cha hắn cũng không hy vọng Tiểu Thụ theo chúng ta mới liều sống liều chết đưa hắn đi tư thục. Chỉ cần sau này hắn có tiền đồ, ta và cha hắn dù khổ cũng đáng. Lý gia muội tử ngươi yên tâm, Tiểu Hà nhà ngươi vừa nhìn là biết có tiền đồ." "Đúng vậy, Lý Hà nàng dâu ngươi đừng lo lắng, ta thấy Tiểu Hà đứa nhỏ này không sai, sau này khẳng định sẽ có tiền đồ. Vương Lưu thị thật thích Lý Hà, đương nhiên hi vọng hắn sau này có tiền đồ. ..... Mấy người phụ nhân đàm luận việc nhà, các nam nhân tự nhiên không tốt xen mồm, vì thế mấy đại nam nhân liền ngồi một chỗ nói chuyện đồng áng. "Thạch đầu, ta thấy năm nay ngô nhà đệ không sai, bắp ngô vừa to lại đầy, hơn nữa gió thổi qua lại ít bị đổ, năm nay khẳng định có thu hoạch tốt." Triệu Nhị lang xen miệng hỏi: "Có phải hai mẫu ngô ở ven đường đấy không? Lúc ta và nương đứa nhỏ đi qua còn đang nói hai mẫu ngô này tốt đấy, nghĩ năm nay cũng đổi chút ngô giống về trồng." "Chính là hai mẫu đó, ta và nương đứa nhỏ cũng muốn đổi chút ngô giống, các ngươi không biết năm nay ngô nhà ta bị đổ nhiều khẳng định không thu được bao nhiêu, cũng không biết có đủ để nộp thuế không đây, aiz!" "Nhà ta cũng vậy." Vương Đại Sơn may mắn năm nay ngô nhà bọn họ trồng là lấy giống từ chỗ Lý Đại Thạch, bằng không năm nay ngô nhà mình khẳng định cũng không thu hoạch được bao nhiêu. "Vậy năm nay ta sẽ để lại nhiều chút ngô giống, không biết Lý Đại ca và Triệu đại ca muốn bao nhiêu?" Lý Hà nghĩ: nhà Thạch đầu chỉ trồng hai mẫu ngô, trừ nhà bọn họ để lại cho nhà mình tự trồng ra còn muốn để lại cho nhà nhạc phụ, nếu mình muốn nhiều khẳng định không dễ nói, vì vậy nói: "Ta lấy một mẫu giống là được rồi." Triệu Nhị lang cũng không tốt muốn nhiều, liền nói: "Ta cũng muốn một mẫu ngô giống." Nhà hắn hàng năm phải trồng bốn năm mẫu ngô, chút ngô giống này khẳng định không đủ, nhưng chỉ cần sang năm nhà mình trồng một mẫu, sau này không cần phải lo không có ngô giống để trồng. "Thạch đầu, ta thấy lúa nhà ngươi năm nay cũng rất tốt, hẳn là sẽ có thu hoạch tốt." "Ừ, thu hoạch cũng không tệ lắm." Năm nay mình nghe lời nàng dâu lên núi lấy đất mục về rắc vào ruộng, hoa màu trong ruộng đều rất tươi tốt, bốn mẫu đất trung đẳng mà thu được hơn 8 thạch lúa mì, đều sánh bằng với ruộng nước thượng đẳng. Ngô hẳn là cũng có thể thu hoacwhj được sáu bảy thạch, năm nay nhà mình được mùa lớn. "Không nghĩ tới Đại Thạch huynh đệ không chỉ có một tay săn thú giỏi mà làm ruộng cũng giỏi, ha ha." "Đúng vậy." Lý Hà phụ họa nói. Lý Đại Thạch thấy tất cả mọi người đều khích lệ mình thì có chút ngượng ngùng, đây đều là công lao của nàng dâu, gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười với mọi người. "Đều là ta tự mình mày mò rồi làm thôi, ha ha." .... Vương Lâm thấy thời gian không sai biệt lắm liền nói với Vương Lưu thị: "Nương, sắp trưa rồi, nên chuẩn bị đồ ăn, nhóm tẩu tử ăn cơm xong hẳn là còn việc muốn làm." Lý Trương thị và Triệu tẩu tử khách sáo nói: "Tiểu Lâm/đệ muội, không vội, ta đến hỗ trợ làm cơm." Vương Lưu thị đứng lên cười nói: "Được, ta sẽ không khách khí nữa." Sau đó lại nói với Vương Lâm: "Tiểu Lâm ngươi không cần qua đâu, lát nữa Tiểu Thạch đầu không nhìn thấy ngươi lại khóc." "Dạ, vậy làm phiền hai vị tẩu tử." Tuy rằng không có mua thịt tươi nhưng trong nhà có thịt khô, thịt này dùng chiêu đãi khách còn tốt hơn thịt tươi. Chính mình đêm qua đã nói chuyện với Vương Lưu thị, hôm nay đầy tháng kêu bà làm món cậng tỏi non xào thịt ba chỉ, canh sườn, thịt kho tàu, lạp xườn thái miếng, canh trứng; thức ăn chay chỉ làm hai ba món, về phần rượu thì rượu hồi lên nhà mới vẫn còn, trực tiếp lấy ra uống là được. Chờ đồ ăn đều lên bàn, Vương Lâm và Lý Đại Thạch vội vàng tiếp đón mọi người ngồi xuống ăn cơm. "Triệu đại ca, Triệu đại tẩu, Lý đại ca, tẩu tử mọi người ăn từ từ nhé, ta dỗ Tiểu Thạch đầu ngủ rồi sẽ ra. Đại Thạch, chàng mau rót rượu cho cha, Lý đại ca, Triệu đại ca uống đi." Vương Lâm nói xong liền ôm lấy Tiểu Thạch đầu ở trong lòng Vương Đại Sơn nhẹ ru về phòng. Vương Lưu thị cũng nói: "Tất cả mọi người mau gắp thức ăn đi, Tiểu Thạch đầu cũng nên ngủ." "Ừ, thẩm không cần tiếp chúng ta đâu, chính ngài cũng ăn đi." Lý Trương thị nói. "Được rồi." Vì thế một bữa cơm trôi qua trong tiếng cười nói của mọi người. Triệu tẩu tử và Triệu đại ca ăn xong, Triệu tẩu tử nói với Vương Lâm vừa ngồi xuống ăn cơm: "Tiểu Lâm ngươi ăn từ từ a, ta và Triệu đại ca ngươi còn có việc về nhà trước, sau này có rảnh ta lại đến nhà ngươi chơi." "Dạ được, Triệu tẩu tử Triệu đại ca hai người đi thong thả a." "Được." Chờ Vương Lâm ăn xong, Lý Trương thị giúp thu dọn bát đũa xong cũng cũng Lý Hà dẫn theo Lý Tiểu Hoa về nhà, Lý Tiểu Hà thì ở lại chơi với Vương Tiểu Sơn