Xuyên Qua Thành Nông Phụ
Chương 20
Ngày hôm sau ăn sáng xong, sau khi chuyển hết tất cả lương thực nên phơi ra ngoài sân phơi xong, Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền bắt đầu tách ngô. Ngô thượng đẳng và ngô giống muốn tách hạt càng phải thêm cẩn thận chút, ngô đó dành để ăn thế nào cũng không thể qua loa được.
Tách hạt xong, bỏ ngô vào bao cất vào nhà kho, chờ phơi nắng được lại để vào trong hầm.
Vương Lâm vừa dọn dẹp xong phòng ở, Lý Trương thị ôm heo con đứng ở trong sân gọi: “Đệ muội, mau ra đây, ta ôm heo con về cho ngươi rồi đây.”
Vương Lâm nghe vậy buông chổi xuống, đi ra nhà chính liền thấy Lý Trương thị đứng ở trong sân, trong lòng ôm một con heo con màu đen hướng về phía nàng cười: “Đệ muội, sáng sớm hôm nay ta liền về nhà mẹ đẻ chọn cho ngươi một con heo khỏe mạnh dễ nuôi, chọn được rồi là vội vàng ôm về đây cho ngươi, đệ muội ngươi xem con heo này thế nào?”
“Tẩu tử chọn đương nhiên là tốt.” Nói xong liền gọi Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mau tới, tẩu tử ôm heo con về đây cho chúng ta này, chàng mau bắt nó bỏ vào trong chuồng heo đi.”
“Ừ, được.” Lý Đại Thạch tiến lên nhận lấy con heo từ trong tay Lý Trương thị, nói với Lý Trương thị: “Tẩu tử, làm phiền tẩu rồi.”
Lý Trương thị vội vàng xua tay nói: “Không phiền không phiền, hai nhà chúng ta không cần phải nói mấy lời khách sáo đó.”
Chờ Lý Đại Thạch đi rồi, Vương Lâm hỏi Lý Trương thị: “Tẩu tử, bao nhiêu tiền? Ta đưa tiền cho tẩu.”
“Con heo này là 15 cân, mẹ ta nói ngươi không phải người ngoài, lấy ngươi 70 văn là được rồi.”
“Ha ha, vậy tẩu tử giúp ta cám ơn thím, tẩu tử tẩu mau vào nhà ngồi đi, vội cả buổi sáng cũng nên mệt mỏi.”
Nói xong liền cùng Lý Trương thị vào nhà chính, “Tẩu tử, tẩu ngồi ở nhà chính đợi chút, ta vào phòng trong lấy tiền cho tẩu.”
Vương Lâm đưa tiền cho Lý Trương thị, nói: “Tẩu tử, đây là 70 văn, tẩu đếm xem đúng chưa?”
Lý Trương thị làm bộ tức giận liếc Vương Lâm, nói: “Không cần đếm, ngươi ta còn không tin được à.”
Vương Lâm cười cười với Lý Trương thị, không nói chuyện.
Cất kỹ tiền xong, Lý Trương thị đứng lên nói với Vương Lâm: “Ta về đây, trong nhà còn có việc, heo con buổi sáng ở nhà mẹ đẻ ta đã giúp ngươi cho nó ăn rồi, buổi tối ngươi lại cho nó ăn một chút là được.”
“Vâng, ta biết rồi.”
... ...... ...... ....
Sau khi tiễn Lý Trương thị về rồi Vương Lâm liền đi chuồng heo xem heo con, Lý Đại Thạch đang đứng ở bên ngoài chuồng heo nhìn heo con, thấy Vương Lâm đến đây liền nói: “Tẩu tử về rồi hử. Nàng dâu, con heo này thật khỏe mạnh, khẳng định dễ nuôi.” Nói xong liền quay về nhìn heo con, vẻ mặt vừa lòng.
Vương Lâm cũng cao hứng nói: “Con heo này không sai, chàng xem nó rất tinh thần.”
Heo con có lẽ là mới đến một địa phương mới nên không quen, đang chạy quanh chuồng, thỉnh thoảng còn ủn ỉn hai tiếng.
“Đại Thạch, lát nữa không có việc gì thì chàng dựng thêm một cái lều bên cạnh nhà bếp, dựng cái lều đơn giản thôi dùng để nấu cám cho heo, cho heo ăn cám chín heo sẽ lớn nhanh hơn chút. Ta thấy bên trong nhà kho còn có một cái bát tô cũ, có thể lấy ra dùng, lều có thể dựng to chút, như vậy có thể để rơm ở bên trong, cũng có thể băm rau lợn ngay trong đó.”
“Được, để lát nữa ta đi chặt mấy cây trúc, nóc nhà thì dùng cỏ khô lợp. Nàng dâu, không phải chúng ta có một con dao bị mẻ hay sao, nàng hãy dùng nó để băm rau lợn đi, về phần ván gỗ để băm rau tí nữa ta lại tìm cho nàng. Thùng đựng cám heo thì dùng cái thùng gỗ còn thừa, ta lập tức dựng xong lều cho nàng, buổi tối là có thể nấu cám heo luôn.”
Quả nhiên, vào giờ Dậu (5h chiều) Lý Đại Thạch đã dựng xong cả lều lẫn bếp, Vương Lâm nghe thấy heo con đói đang kêu trong chuồng, tính toán cho heo ăn trước rồi mới đi nấu cơm.
Vương Lâm chuyển hết khoai lạng bị chạm vào trong lều, nấu cám đặc, cám chín rồi liền dùng muôi gỗ múc đầy hai muôi. Vừa mới đổ cám vào trong máng, con heo không quản gì hết bắt đầu ăn cám. Thấy heo con ăn ngon Vương Lâm đặc biệt cao hứng, mau ăn nhiều chút, ăn nhiều mới mau nhiều thịt.
Vương Lâm thấy heo con ăn hết thức ăn trong máng liền nằm trên mặt đất, xem ra múc cho nó hơi nhiều, lần sau múc ít hơn chút, cám heo trong nồi có thể cho ăn cả ngày.
... ...... ...... ....
Buổi tối trước khi đi ngủ Vương Lâm nói lại chuyện đưa tiền cho Lý Trương thị và chuyện cho heo ăn một lần, “Hôm nay mua heo con tổng cộng mất 70 văn, đáng lẽ là 75 văn nhưng nhà mẹ đẻ của tẩu tử bớt cho chúng ta 5 văn, con heo này ăn khỏe lắm, xem ra trước tết có thể giết được 100 cân thịt heo.”
Lý Đại Thạch phụ họa: “Người nhà mẹ đẻ của tẩu từ đều là người thành thật, bán cho chúng ta con heo khỏe nhất.”
Mấy ngày sau, đậu tương, ngô đều khô, Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền bắt đầu sắp xếp lại lương thực nên bỏ vào hầm thì bỏ, nên bỏ vào trong kho thì bỏ.
Vương Lâm gả tới đây trong một tháng này bọn họ cũng ăn chưa hết bao nhiêu lương thực, lương thực lần trước thu vẫn còn rất nhiều: bốn bao thóc to, thóc năm nay mới thu ước chừng có hai thạch; một bao gạo đã xát vỏ to, ước chừng có năm đấu; hai bao hạt ngô to, của năm vừa rồi, tốt, xấu đều xen lẫn với nhau, bọn Vương Lâm liền không ăn, ước chừng có một thạch; một bao to và một bao nhỏ lúa mì, ước chừng có bảy đấu; một túi bột mì nhỏ, ước chừng có một đấu; một túi đậu tương nhỏ, ước chừng có hai đấu; một túi lạc nhỏ, ước chừng có hai đấu; một sọt khoai lang, ước chừng có chín đấu.
Lương thực của vụ thu lần này có: bốn thạch ngô, trong đó là năm đấu ngô giống, năm đấu ngô thượng đẳng, năm đấu trung thượng đẳng, hai thạch ngô trung hạ đẳng, năm đấu ngô hạ đẳng; một thạch đậu tương; một thạch lạc; ba thạch khoai lang, trong đó khoai lang thượng đẳng có hơn một trăm mười cân; một thạch khoai lang trung đẳng, và bảy tám mươi cân khoai lang bị chạm. Khi giao thuế bọn họ giao chính là bạc, một thạch lương thực thuế tổng cộng mất một lượng bạc.
Trừ lạc và khoai lang đã bỏ vào hầm, Vương Lâm tính toán đem bốn bao thóc to, một bao lúa mì to, ngô thượng đẳng, ngô trung thượng đẳng, một thạch ngô trung hạ đẳng và đậu tương mới thu bỏ vào hầm, cái khác thì vẫn để ở nhà kho.
Vương Lâm kêu Lý Đại Thạch đặt thóc, lúa mì, bột mì, đậu tương và lạc để ở một bên, khoai lang và ngô thì đặt ở bên kia nhà kho.
... ...... ......
Vương Lâm tính xong lương thực trong nhà, nói: “Đại Thạch, hiện giờ tất cả lương thực đều đã thu thập xong, nên bỏ vào hầm đã bỏ, nên bỏ vào kho cũng đã bỏ. Lần này chúng ta phân loại lương thực ra như vậy, cuối cùng lương thực cũng chỉ còn bốn thạch, chỉ đủ hai chúng ta tạm sóng, sau này có lương thực có lẽ sẽ không đủ ăn, nếu không chúng ta lại mua thêm chút ruộng đi. Đương nhiên, chờ có bạc chúng ta cũng có thể trực tiếp mua lương thực, nhưng ta cảm thấy vẫn là mua đất có lãi hơn, nếu không ngày mai chúng ta qua nhà thôn trưởng hỏi chút xem phụ cận nhà chúng ta có ai muốn bán ruộng không, chúng ta mua hai mẫu ruộng nước.”
Lý Đại Thạch cũng cảm thấy mua ruộng là có thể, liền gật đầu nói: “Được, một mẫu ruộng nước thượng đẳng 6 lượng, một mẫu ruộng nước trung đẳng 4 lượng, một mẫu ruộng nước hạ đẳng 3 lượng. Nàng dâu, chúng ta còn có mấy lượng bạc, hay là thừa dịp đã xong mùa, trời cũng không phải rất lạnh, ta lên núi nhìn xem, bắt con mồi về đổi bạc.”
Vương Lâm tính toán chi tiêu trong một tháng này, nói với Lý Đại Thạch: “Trước thu hoạch vụ thu chúng ta lên trấn mua vải, thịt và một số thứ khác mất 3 lượng, mua heo con mất 70 lượng, giao thuế một lượng, các chi tiêu nhỏ khác liền không tính, chúng ta tiêu tổng cộng mất 4 lượng 70 văn. Chúng ta có tất cả là 23 lượng 80 văn, bây giờ còn 19 lượng 10 văn. Chúng ta liền mua hai mẫu ruộng nước trung đẳng, muốn 8 lượng, như vậy chúng ta sẽ còn 11 lượng 10 văn. Đại Thạch, bình thường chàng săn được con mồi thì bán ở đâu?”
“Bán cho tửu lâu Duyệt Lai ở trấn trên, là Đại quản gia Âu Dương gia giới thiệu ta đi, tửu lâu Duyệt Lai là sản nghiệp của Âu Dương gia, nghe tiểu nhị trong tửu lâu nói Âu Dương gia là Đại gia tộc chuyên làm buôn bán tửu lâu. Lễ huyện chúng ta và mấy huyện phụ cận đều có tửu lâu nhà bọn họ.”
Vương Lâm ngạc nhiên nói: “Đại Thạch, chàng làm sao có thể quen biết Đại quản gia của Âu Dương gia?”
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm vẻ mặt ta rất có hứng thú, liền tỉ mỉ nói: “Là có một lần ta từ trên núi săn thú trở về trùng hợp cứu được tiểu nhi tử nhà Âu Dương và Đại quản gia đang bị heo rừng đuổi.”
“Vậy chưởng quầy tửu lâu Duyệt Lai biết chàng không?”
“Biết, là Đại quản gia giới thiệu chúng ta quen biết.”
Vương Lâm nghe xong trong lòng có chủ ý, “Đại Thạch, chàng cảm thấy chúng ta bán bột ngũ vị hương cho tửu lâu Duyệt Lai bọn họ có mua hay không?”
Lý Đại Thạch không xác định nói: “Nàng dâu, ta không biết, nhưng nàng dùng bột ngũ vị hương nấu ăn ngon lắm, chúng ta có thể thử đi hỏi Kim chưởng quầy xem, có lẽ sẽ mua.”
“Nhưng trong bột ngũ vị hương của chúng ta còn thiếu một vị, nếu tìm được nó ngũ vị hương sẽ ngon hơn.”
Lý Đại Thạch tò mò hỏi: “Nàng dâu, là gì vậy?”
“Là hoa tiêu, Đại Thạch, chàng lên núi có gặp qua một loại cây lớn lên có gai, quả của nó là một chuỗi một chuỗi, ăn vào rất cay, lá của nó cũng rất cay.”
Lý Đại Thạch nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Hoa tiêu là cái gì ta không biết, nhưng loại cây nàng nói ta đã thấy qua, quả của nó ta đã ăn rồi, cay vô cùng.”
Vương Lâm truy hỏi, nói: “Ở đâu, hiện giờ đúng là lúc nó chín, chúng ta có thể đi hái nó về, đến lúc đó tính cả ngũ vị hương rồi bán cho tửu lâu.
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm bộ dáng kích động, cảm thấy rất đáng yêu, kéo tay Vương Lâm, nói: “Nàng dâu, ta nói cho nàng nàng cũng không biết, chờ rảnh ta sẽ dẫn nàng đi.”
Vương Lâm cũng cảm thấy bản thân quá nóng vội, vì thế hoãn lại tâm tình nói: “Được. Đại Thạch, chờ chúng ta bán bột ngũ vị hương chàng cũng không cần đi lên núi. Ta không muốn chàng đi, nếu gặp được con mồi to khó đối phó thì sao bây giờ, rất nguy hiểm.”
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm vẻ mặt lo lắng liền sờ sờ mặt nàng nói: “Nàng dâu, không cần lo lắng, trên núi chúng ta không có hổ, sói, con mồi lớn nhất chính là heo rừng, nếu gặp được heo rừng to ta sẽ không đánh. Nếu nàng lo lắng sau này ta sẽ không đi xa, chỉ đi quanh quanh mấy núi gần đây, mấy ngọn núi đó không có heo rừng.”
Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch nói như vậy, chỉ có thể đồng ý nói: “Được.”
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
82 chương
59 chương
9 chương
26 chương
60 chương
4 chương