Xuyên Qua Thành Cỏ Dại

Chương 10 : Nhất quyết phải trở về sơn trang cho bằng được

“Cái kia, hai vị đại hiệp, các ngươi làm ơn nói cho ta biết, vị Thiết Đầu đại ca kia là thần thánh phương nào được không?”Tô Niệm Niệm quyết định nói lảng sang chuyện khác, thứ nhất, nàng muốn biết một chút, hiện tại tính mạng của mình có nằm trong vùng an toàn hay không, thứ hai có thể mượn chuyện này mà phỏng đoán một ít về thân phận của chủ nhân khối thân thể này, muốn biết tại sao mình lại đụng trúng phiền toái lớn như vậy, thứ ba, là dời đi lực chú ý của hai vị đại gia, tránh cho bọn họ nhớ đến chuyện nàng bỏ trốn và trộm đồ. Trữ Bích Huyền nghe nàng hỏi như thế, đáp: “Nếu chúng ta đoán không nhầm, hắn hẳn là chưởng môn của phái Huyền Băng môn, Vịnh Mộc sơn trang. Chiếc mặt nạ kia theo như ta được biết, nó được tinh chế từ sắt ngàn năm, ở trong võ lâm, là độc nhất vô nhị. Ngoại trừ đao kiếm chặt không đứt, nó còn có một số ưu điểm lớn, đó là có thể không chế tà hỏa, giúp người luyện công không bị tẩu hỏa nhập ma.” Tô Niệm Niệm gật đầu tán thưởng: “Nhìn không ra cái mặt nạ đen quê mùa kia lại có lai lịch lớn như vậy, xem ra, Vịnh Mộc sơn trang kia, hẳn cũng rất có địa vị nha ?” “Tất nhiên, Huyền Băng môn ở trong chốn giang hồ tương đối có thế lực, Vịnh Mộc sơn trang kia, ngày thường làm việc hay dùng thủ đoạn độc ác, vô cùng tàn nhẫn, ngươi vẫn ít chọc hắn thì tốt hơn.” Tô Niệm Niệm nhún vai bất đắc dĩ nói : “Vấn đề là ta đã chọc giận hắn rồi, hôm nay hắn còn muốn giết ta nha. . . . . . Thần y a, huynh có biết ta đã làm gì đắc tội đến hắn hay không?” Trữ Bích Huyền lắc đầu cười nói: “Ta làm sao biết được. Người trong giang hồ đều có vài phần kiêng kị đối với Huyền Băng môn cùng Vịnh Mộc sơn trang, sao cô nương lại lớn mật đi trêu chọc hắn như thế.” Tô Niệm Niệm lấy tay đỡ trán, thở dài: “Xong rồi xong rồi, ta chết chắc rồi.” . Phong Tịnh Minh nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi thật sự không biết, vì sao hắn đến tìm ngươi à?” Tô Niệm Niệm vô lực đáp: “Ta đã nói rồi mà, ta bị mất trí nhớ, hơn nữa, võ công của ta kém như vậy, làm sao dám đắc tội hắn chứ.” Tô Niệm Niệm ngượng ngùng nói với người khác rằng chính mình không có võ công, dù sao đây cũng là chốn giang hồ, không có võ công thật sự rất mất mặt a. Huống hồ nàng phát hiện mình đúng thật là không có võ công, mà không biết nữ tử này trước đây có võ công hay không, vì thế đành phải tự nói dối rằng bản thân võ công kém vậy. Tô Niệm Niệm nhìn nhìn Phong Tịnh Minh đang có vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, lại nhìn nhìn biểu tình có một chút nghiêm túc của Trữ Bích Huyền, cẩn thận hỏi: ” Hiện tại. . . . . . Chẳng phải là ta đang gặp nguy hiểm hay sao?” Trữ Bích Huyền phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Làm sao có thể, ngươi đi theo chúng ta, sẽ không nguy hiểm.” . Tô Niệm Niệm không ngốc, làm sao vô duyên vô cớ có người làm núi cao cho mình dựa vào chứ? Vì thế nàng hoài nghi hỏi: “Hai người . . . . . Không sợ đắc tội với Huyền Băng môn sao? Không phải bọn họ rất lợi hại sao?” “Huyền Băng môn cùng Phong Tam sơn trang vốn dĩ vẫn luôn đối đầu, thêm chuyện này nữa cũng chả sao.” Chẳng trách, hóa ra là xuôi dòng bát mái a, trắng đen đã rõ, Tô Niệm Niệm thầm than Phong Tịnh Minh quá gian trá a. Lúc này, Phong Tịnh Minh mở miệng : “Bây giờ, chúng ta nói chuyện khác đi.” Thế là, Tô Niệm Niệm bán mình từ giá hơn tám mươi hai lạng bạc tăng lên hơn một trăm hai lạng bạc, ngoại trừ số tiền nàng đưa cho xa phu, thì Phong Tịnh Minh đem hết số tiền mà nàng tiêu dùng hôm nay cộng vào, còn nói muốn làm một bản khế ước mới, nói cái gì mà may mắn khi lúc trước nàng không chịu ký, buồn cười! Nếu mà cứ theo tình trạng này, chẳng phải nàng muốn chuộc thân thì càng ngày càng khó sao, Phong Tịnh Minh ngươi được lắm, quả nhiên là gian thương, sớm biết vậy, lúc trước lão nương trực tiếp ra tay giết người diệt khẩu, trừ bỏ hậu hoạn cho rồi, đều tại ta lòng dạ đàn bà, lòng dạ đàn bà a! Tô Niệm Niệm đau khổ liên tục vỗ ngực, nhưng nếu trời cho nàng một cơ hội nữa thì nàng vẫn lựa chọn như vậy thôi a, nàng vẫn lựa chọn cách trộm tiền, chạy trốn sau đó cứu hai tên hỗn đản kia thôi, không có biện pháp a, ai biểu nàng chỉ có thể bạc phận xui xẻo bị người giết, nhưng lại không có tiền đồ đi giết người a! Tô Niệm Niệm tức giận, bất bình thay bản thân, không có cách nào, không có cách nào a, chỉ có thể để mặc cho bọn họ bài binh bố trận, đánh thì đánh không lại, chạy lại chạy không thoát, cho dù chạy thoát thì trong vòng hai mươi mấy giờ cũng bị tóm lại thôi a, mấu chốt là người ta có thể quang minh chánh đại bắt trói nàng, ai biểu nàng nợ tiền người ta chứ. Vì thế, quên đi, vẫn là đi theo cái tên biến thái kia về Phong Tam sơn trang vậy, có khi đến lúc đó lại nghĩ ra biện pháp chuộc thân cũng nên. Phong Tam sơn trang so với trong tưởng tượng của Tô Niệm Niệm lớn hơn rất nhiều, quả thực đây chính là một công viên rừng rậm. Nơi này dựa vào núi để xây, cây tùng theo gió đong đưa, nước suối chảy róc rách, phong cảnh muốn nói đẹp bao nhiêu thì chính là đẹp bấy nhiêu. Trong lòng Tô Niệm Niệm thầm khen ngợi không dứt, không thể ngờ Phong Tịnh Minh thật đúng là biết hưởng thụ, mới chọn được nơi tốt như vậy. Phong Tịnh Minh nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của Tô Niệm Niệm, nói: “Thích?” . Trong lòng Tô Niệm Niệm xác thực rất thích, nhưng miệng lại không thừa nhận: “Nơi này phong thuỷ rất tốt, có vẻ thích hợp mai táng người chết.” Phong Tịnh Minh cũng không tức giận : “Không thể ngờ Tô cô nương thế mà còn biết xem phong thuỷ, bội phục a. Phía sau núi này có một khu nghĩa địa, khi nào rảnh rỗi ta kêu hạ nhân dẫn Tô cô nương đi xem.” . “Khụ khụ, thế thì không cần .” Tô Niệm Niệm nói xong, đi từ từ nhảy đến bên người Trữ Bích Huyền. Trữ Bích Huyền nghe hai người bọn họ nói chuyện, đứng ở một bên thấp giọng cười cười. Tô Niệm Niệm bất mãn, hung hăng đánh cho hắn một cái. Sơn trang này rất lớn rất lớn, Tô Niệm Niệm đi tham quan xong toàn bộ thì bản thân có lý do tin tưởng rằng nàng mà ở một mình trong này chắc chắn sẽ lạc đườn , do đó hết sức khinh bỉ Phong Tịnh Minh, lãng phí, xa xỉ, hám tiền! Phong Tịnh Minh giao Tô Niệm Niệm cho lão nhân trước mặt, nói:“Lão Lục, an bài chút việc cho nàng làm.” Lão nhân khúm núm mà dẫn Tô Niệm Niệm rời đi. Tô Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng còn tưởng rằng mỗi ngày phải đối mặt với cái tên biến thái Phong Tịnh Minh chứ, xem ra không phải a, nàng có thể sống lâu thêm vài năm rồi. Lão Lục thoạt nhìn là một lão nhân hiền lành, hắn nhìn thấy vết sẹo trên mặt Tô Niệm Niệm, thì lắc đầu thở dài, lại là một hài tử đáng thương. Lão Lục vừa đi vừa cùng Tô Niệm Niệm nói chuyện tào lao. “Cô nương, xưng hô như thế nào?” “Ta gọi là Tô Niệm Niệm.” “Quê ở đâu ?” “Ách, Sơn Đông.” thời điểm Tô Niệm Niệm đến trường học, nàng phát hiện ra rằng, từ xưa đến nay hầu như triều đại nào cũng đều có nơi gọi là Sơn Đông, chỉ là địa phương không giống nhau mà thôi. Lão nhân quả nhiên tin, tiếp tục hỏi: “Trong nhà có người nào a?” “Không có người, chết sạch.” Dù sao kiếp trước hoàn cảnh của nàng đúng là như vậy, ngay cả chính nàng cũng chết rồi nha. Lão nhân thở dài: “Thật là một đứa nhỏ có số khổ .” “Chính là chính là, mạng của ta rất khổ , làm phiền Lục thúc ngài, sau này chiếu cố ta nhiều một chút.” “Yên tâm đi, ta sẽ làm chủ cho ngươi.” “Cám ơn Lục thúc!” Tô Niệm Niệm mỉm cười một cái. “Tô cô nương, ngươi bán thân với giá bao nhiêu?” . “Đại khái là hơn một trăm năm mươi hai lạng bạc thì phải.”Nói đến đây Tô Niệm Niệm lại nghĩ đến, việc tên biến thái Phong Tịnh Minh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà thừa nước đục thả câu. Lão Lục xoay người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm, hỏi: “Bao nhiêu?” Tô Niệm Niệm bị vẻ mặt biến đổi của lão Lục mà hoảng sợ, lui về phía sau hai bước, run run đáp: “Một trăm năm mươi hai lạng bạc. . . . . . giá của ta có phải rất thấp hay không? Các ngươi sẽ không khinh thường ta chứ. . . . . .” Lão Lục lung lay tại chỗ hai cái, thiếu chút nữa té xuống, Tô Niệm Niệm vội vàng đỡ lấy hắn: “Lục thúc, ngươi làm sao vậy, không có việc gì chứ?” Lão Lục chậm rãi tỉnh lại, nhìn Tô Niệm Niệm khoát tay nói: “Ta không sao. . . . . . Tô cô nương, ngươi, khế ước bán thân của ngươi là một trăm năm mươi hai lạng bạc sao?” “Đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì, cũng không phải chuyện tự hào gì.” Lão Lục nuốt nuốt nước miếng, cắn răng nói: “Tô cô nương, ngươi có biết không, người tới trước ngươi, nha hoàn quý nhất trong sơn trang là mất bao nhiêu tiền mua về không?”Hắn nói xong, vươn một ngón tay, kích động phun nước miếng,“Mười hai lạng bạc a, quý nhất cũng mới chỉ có mười hai lạng bạc a!” “A? Ha ha, “ Tô Niệm Niệm nhức đầu, ngượng ngùng nói, “Hiện tại lạm phát a, tiền bị rớt giá mà, một trăm năm mươi hai lạng bạc chẳng có gì lạ.” Lão Lục lắc đầu: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, lão phu sống lâu như vậy, cũng chưa gặp qua nha hoàn nào có giá một trăm năm mươi hai lượng bạc, Tô cô nương, trang chủ vì sao bỏ nhiều tiền như vậy để mua ngươi về?” Ách, việc này giải thích có vẻ khó khăn, Tô Niệm Niệm nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên nhìn lão Lục nói: “Lục thúc a, ngươi có biết cái gì gọi là tư bản gán nợ hay không?” Lão Lục lắc đầu, tránh ra, trong lòng nói thầm, trang chủ làm sao người có thể chi ra hơn một trăm lượng bạc mua một nha hoàn đầu óc có vấn đề về chứ? Phong Tam sơn trang hiện tại không thiếu người, lão Lục liền đem nàng an bài đến phòng bếp. Theo lão Lục nói, phòng bếp trong thôn trang này, cần rất nhiều người, nàng đến đây vừa vặn có thể nấu cơm cho trang chủ cùng với đống nữ nhân của hắn. Dù sao trang chủ cần rất nhiều người hầu hạ, thêm một người thì cũng không nhiều lắm.