Xuyên qua thành bao tích nhược
Chương 27 : Rượu hoa đào.
Lão đại phu lĩnh được phần thưởng phong phú, học đồ cũng vui mừng mang hòm thuốc đi theo sau. Mà trong vương phủ hạ nhân lớn nhỏ cũng vô cùng phấn khởi, vương phi của họ có thai, tin tức này giống như gió lốc càn quét mọi ngóc ngách trong vương phủ.
Bọn họ không chỉ cao hứng vì trong phủ sắp có thêm một tiểu chủ tử, còn bởi vì Triệu vương gia rất cao hứng với tin tức này nên ban thưởng cho toàn bộ hạ nhân trong phủ, còn hứa tiểu chủ tử sinh ra, thưởng; tiểu chủ tử đầy tháng, thưởng; tiểu chủ tử thôi nôi cùng mỗi lần sinh nhật sau đó cũng đều sẽ thưởng; nghĩ tới bạc trắng óng ánh vẫy tay với họ, làm sao mà bước chân không nhẹ như mây, di chuyển linh hoạt, làm việc nhiệt tình được đây.
Hoàng Nhan Hồng Liệt cao hứng muốn hỏng rồi, vây quanh Tích Nhược hỏi tới hỏi lui xem có chỗ nào không khỏe không, có muốn ăn gì không, hoàn toàn mất đi sự trấn tĩnh ngày thường của mình, nếu không phải nghĩ tới việc Tích Nhược đang mang thai hắn thật muốn ôm nàng xoay hai vòng.
Bánh bao nhỏ Hoàng Nhan Cố mở to đôi mắt tròn đầy tò mò nhìn hai người họ, nhóc không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết việc này khiến mọi người vô cùng cao hứng, liền hỏi, “Nương, cái gì gọi là có hỉ?”
Tích Nhược chưa kịp trả lời Hoàng Nhan Hồng Liệt liền tiến lên ôm Hoàng Nhan Cố vào ngực, gương mặt tươi cười đáp, “Ý chính là mẫu thân có thai, Cố nhi sắp có thêm đệ đệ muội muội, Cố nhi của chúng ta sẽ được làm ca ca.”
Hoàng Nhan Cố nghiêng đầu suy nghĩ hỏi, “Đệ đệ muội muội là gì?”
“Ha ha ha,” Hoàng Nhan Hồng Liệt vui vẻ cười to, “Đệ đệ muội muội chính là người nhỏ tuổi hơn Cố nhi, về sau sẽ nghe lời nói của Cố nhi, chơi đùa với Cố Nhi. Cố nhi làm ca ca thì phải biết bảo vệ đệ đệ và muội muội đó nha.”
Hoàng Nhan Cố gật đầu, mất hứng nói, “Vậy về sau cha mẹ có đệ đệ muội muội rồi, còn có thương con nữa không?”
Hoàng Nhan Hồng Liệt thu lại nét cười, nghiêm cẩn nói với Hoàng Nhan Cố, “Cha mẹ đương nhiên vẫn thương Cố nhi, Cố nhi phải nhớ kỹ, người cha mẹ yêu thương nhất chính là Cố nhi.” Hắn không sợ Hoàng Nhan Cố nghe không hiểu lời của hắn, đứa nhỏ này từ khi biết cách biểu đạt ý tứ của mình liền đã thể hiện được trí tuệ phi phàm, xem ra biểu hiện vô cùng cao hứng khi nãy của hắn đã khiến đứa nhỏ mẫn cảm này thấy bất an.
Tích Nhược đứng ở bên cạnh hai cha con, vươn tay sờ sờ đầu Bánh bao nhỏ, thần sắc nhu hòa nhìn hai người nói chuyện, ở thời điểm Hoàng Nhan Cố quay sang nàng để được xác nhận có thật không nàng liền gật đầu nói, “Cha mẹ yêu nhất Bánh bao nhỏ.”
Bánh bao nhỏ Hoàng Nhan Cố nghe vậy liền nở nụ cười sáng lạn gật đầu nói, “Vâng, vậy về sau con cũng sẽ yêu nhất đệ đệ muội muội.” Trong lòng hắn tính toán nếu sau này cha mẹ chỉ thương đệ đệ muội muội không thương hắn nữa, hừ hừ, vậy thì hắn cũng sẽ không cần thương đệ đệ muội muội.
Ai nói tâm nữ nhân như kim dưới biển, tâm của tiểu hài tử Hoàng Nhan Cố cũng giống như một cây kim nho nhỏ dưới đáy biển thôi, mà hai người lớn đâu biết rằng một đứa bé nhỏ cũng sẽ có lòng tính toán như vậy, bọn hỏ chỉ đơn thuần đau lòng đứa nhỏ này mẫn cảm, không có cảm giác an toàn, trong lòng hạ quyết tâm về sau nhất định phải càng thêm yêu thương hắn, càng phải chú tâm hơn tới hắn.
Thời gian trôi mau, đảo mắt trời đông giá rét cũng đi qua, nhánh cây nẩy mầm, trong viện hoa đào, hoa hạnh, hoa lê lần lượt nở rộ, một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Tích Nhược tuy rằng thích nhất là hoa tường vi, nhưng cũng yêu thích cả rừng hoa đang nở rộ này.
Hiện tại rừng hoa đào của vương phủ đã nở rộ, quang cảnh cực kỳ đẹp mắt, Tích Nhược tuy rằng không thể tưởng tượng được khung cảnh ở Đào Hoa Đảo – nơi tương truyền một năm bốn mùa hoa đào đều nở rộ không tàn là như thế nào, nhưng chỉ cần hoa viên của Triệu vương phủ cũng đã đủ làm nàng thưởng thức rồi. Không chỉ thưởng thức, nàng lúc này mặc dù đã mang thai ba tháng, nhưng vẫn dẫn theo bốn đại nha hoàn đến đó thu thập cánh hoa để ủ rượu hoa đào.
Tích Nhược có nguyện vọng ủ ra các loại rượu ngon, rượu hoa đào là một trong số đó. Nghe nói rượu hoa đào rất tốt cho lưu thông khí huyết, trừ mụn, mĩ dung, còn có công dụng trị đau thắt lưng hiệu quả. Trong đó mĩ dung là rõ rệt nhất, uống rượu hoa đào có thể khiến sắc mặt bảo trì sự hồng nhuận, non mịn.
Khi còn ở hiện đại Tích Nhược thường xuyên mơ ước về rượu hoa đào này, bỏi vậy còn chịu khó lên mạng xem cách chế biến, bên cạnh đó cũng xem và nhớ kỹ luôn công thức ủ các loại rượu ngon khác. Vốn dĩ chỉ có thể coi rồi mộng ước, nhưng hiện tại vừa vặn có thể đem ra sử dụng. Tuy rằng rượu này có hiệu quả giúp lưu thông máu, nàng đang là phụ nữ có thai không thích hợp uống, nhưng nàng vẫn có thể ủ rồi chôn dưới gốc cây chờ sau này lại lấy ra uống.
Hạ Hà đỡ tay Tích Nhược đưa nàng đến một lương đình bên trong rừng hoa đào ngồi nghỉ ngơi, Đông Tuyết săn sóc bày trà nóng và điểm tâm lên bàn. Tích Nhược nhìn phía ngoài đình, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống vườn đào, gió nhẹ thổi mang theo mùi hương thơm ngát, hình thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp.
Từ chỗ nàng có thể nhìn thấy rõ Hoàng Nhan Cố đang vui đùa, nhóc chạy đuổi theo ánh nắng từ chỗ này sang chỗ khác, thường thường phát ra tiếng cười hi hi ha ha, phía sau tiếng Hạ ma ma dặn dò hắn đừng chạy quá nhanh coi chừng vấp. Ở một bên, Xuân Vũ và Thu Sương đang mang theo rổ trúc cùng vài tiểu nha hoa đem cánh hoa từ trên cây hái xuống.
Tích Nhược nhìn khung cảnh này phảng phất thấy được một cảnh trong Hồng Lâu Mộng, trong khu vườn lộng lẫy các vị tiểu thư và mĩ tỳ đang đi xuyên qua rừng cây đầy hoa, trên cành cây treo những dải băng, họ thì ở dưới ca hát vui đùa khiến nàng hận muốn bước ra gia nhập cùng họ. Nhưng nàng vừa mới hái mấy đóa hoa đã bị nha hoàn khuyên ngồi nghỉ ngơi, vì thế nàng chỉ có thể ngồi trong lương đình ngắm cảnh, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, ‘Nhớ năm đó (kỳ thực là hai nằm về trước), nàng còn đang mang thai Bánh bao nhỏ nhưng nàng đã từng nhìn thấy cảnh giết chóc, từng cưỡi ngựa nhưng chẳng phải Bánh bao nhỏ vẫn an an toàn toàn trong bụng nàng, ngoan ngoãn sinh ra, vậy thì việc hái hoa này có gì mà mệt nhọc chứ.’
Nhưng bọn nha hoàn có chỉ thị từ Hoàng Nhan Hồng Liệt, cẩn thận chăm lo cho bụng nàng còn hơn cả người làm nương là nàng, vì vậy nàng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi trong đình chỉ huy những người khác.
Đầu tiên là nhường bọn nha hoàn thu thập cánh hoa, vốn Tích Nhược muốn các nàng trải một lớp vải dưới gốc cây, rung cây nhẹ làm cánh hoa rớt xuống rồi thu hoạch, như vậy có thể thu được cánh hoa sạch sẽ vừa còn được nhìn cảnh đẹp. Nhưng cách làm đó lại bị Hạ Hà và những người khác cho rằng thô bạo vì thế mới có cảnh cầm rổ hái từng đóa hoa.
Hoa đào được hái xuống thật sạch sẽ không cần rửa lại qua nước, chỉ cần bỏ thật nhiều hoa vào bình, dùng loại rượu tốt nhất đổ vào một thời gian sẽ có thể dùng được. Tích Nhược chừa lại một ít cho Hoàng Nhan Hồng Liệt dùng, còn lại đều đem chôn xuống gốc cây.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
97 chương
67 chương
173 chương
48 chương
501 chương
95 chương