Trên giường bạch ngọc mát lạnh, lam y nam tử tưởng chừng như đang hôn mê dường như muốn tỉnh lại. Nam tử khẽ cau mày, đưa bàn tay lên mi tâm nhẹ che đi tia nắng ấm
áp chiếu vào đôi tử mâu sắc lạnh.
Úi.. cái lưng của tuiii… Nhấc cánh tay nặng như chì lên Cung tiểu đại thần cảm giác có điểm là lạ.
Ừ!… nặng… rất là nặng! WTF!!? Tại sao tay tiểu sinh lại đeo còng thế này??? (´⊙ω⊙`)
Lại còn là còng số 8 khảm đá quý nữa ( ´ ▽ `)
Vứt suy nghĩ tham lam cái vòng ở trên cổ tay ra sau đầu, Vân Cung đưa mắt dác dáo nhìn xung quanh. Đây là nơi méo nào?
Tại sao tiểu sinh lại ở nơi đây? Không lẽ…
Dựa theo trí thông minh từ kiếp trước Cung tiểu đại thần giả bộ tri thức chắc chắn 99.9% hắn đã thực hiện được điều ước mà tất cả trạch nam đều ao ước. Hắn đã xuyên không rồi. ~~~ (╥﹏╥)~~~~
Khung cảnh này tại sao lại có điểm quen thuộc? Hang động tất cả đều bị đóng băng, phạm vi 500m trở ra mặt đất đều kết thành băng tuyết.
Sờ sờ giường bạch ngọc dưới thân Vân Cung quyết định đứng lên đi ra ngoài.
Ahaha đừng hỏi tiểu sinh đi đâu, tiểu sinh cũng không biết trả lời đâu?
Đi được một đoạn Vân Cung bỗng dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào một đống cỏ khô ở đằng kia. Từ từ “Cỏ khô” Vân Cung đánh bạo mò đại trên vách động ở phía trên đống cỏ ấy.
“Cạch…”
Vân Cung: (´⊙ω⊙`)
Cư nhiên… mở ra được rồi
Chưa ăn mừng được bao lâu thì một luồng gió oi nóng bật mạnh vào mặt hắn khiến Cung tiểu đại thần tỉnh táo lại vài phần.
Hắn mệt mỏi xách cái thân xác đầy nặng nề ra khỏi hang động.F***! Ông đây mà biết thằng nào mang còng tay, còng chân cho ông thì nó xác định!!!
Sờ sờ cái cổ nặng trịch Vân Cung lần nữa có cảm giác đau trứng. Bây giờ hắn mới để ý… Hắn muốn lật bàn(╯‵□′)╯︵┴─┴ ヽ
F*** F***! Cư nhiên thằng khốn đó còn khuyến mãi cho tiểu sinh thêm một cái vòng cổ.
Có điều tên khốn đó đối với tiểu sinh cũng thật là tri kỷ.
Vòng tay, vòng chân, dây chuyền. Ahaha chỉ còn nhẫn nữa là đủ bộ
Ném bi ai ra sau đầu Vân Cung nhảy chân sáo vui vẻ, hắn hiện là người tự do a.
Haizz.. Không khí trong lành thật là thoải mái!!! A đằng kia có người..
Vân Cung mang tâm trạng thoải mái, hòa đồng đến hỏi đường: “Tiểu ca.. cho tại hạ..”. Nào ngờ chữ “hỏi” còn chưa ra khỏi miệng, tiểu đồng kia lại hốt hoảng nhìn còng tay trên người hắn rồi bỏ chạy, miệng không ngừng la hét: “Tiểu sư thúc tỉnh rồi.. sư thúc hóa điên rồi…”
Thân hình Cung tiểu đại thần đung đưa trong gió, ngươi mới điên… cả nhà ngươi mới điên.
Chưa đầy một khắc sau người người chạy đến bao vây lấy động băng cùng
Vân Cung mang vẻ mặt đầy vô tội. Ai ai cũng cao to, người thì cầm lưới người lại cầm kiếm.
Vân Cung hắn còn chưa làm gì a???
Đúng là tai bay vạ gió, nhưng đời trước từng làm lính đặc công Cung tiểu đại thần biết “địch bất động, ta bất động” hắn âm thầm thủ thế đứng im, thế là một màn một nam nhân người đeo đầy còng đối mắt với cả đám đại hán cao to.
Không đầy một khắc sau, bỗng có người hét lớn phá vỡ cục diện rối rắm này: “Sư phụ đến..” Vân Cung chưa hiểu điều gì thì mọi người xung quanh hắn vội vã quỳ xuống.
Một nam tử bạch y gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị phong thái tựa như trích tiên. Mái tóc dài của hắn tùy ý thả ra sau lưng, trên tay phe phẩy chiếc phiến một bộ dạng bất cần đời.
Theo sau hắn là một muội tử hồng y năng động đáng yêu, trên đầu còn đeo hai sợi dây hồng gắn chuông lục lạc. Ngẫu nhiên, di chuyển lại phát ra vài âm thanh thanh thúy trong trẻo.
Vân Cung tỏ vẻ hắn thật hạnh phúc, nơi này còn có nữ nhân a.
Bạch y nam tử lạnh lùng nhìn hắn một lượt, rồi nghiêm túc nói: “A Cung… đệ có nhận ra mọi người không”
Cung tiểu đại thần biết lúc này nếu hắn mà nói không chắc chắn sẽ chết. Con nhà người ta đã bị hắn nhập vào nếu người nhà nạn nhân mà phát hiện thì Vân Cung hắn coi như tiêu.
Vì thế Vân Cung mặt không đổi sắc tự nhận mình là người nhà với mọi người ở đây, ngoan ngoãn gọi: “Sư huynh…”
Căn cứ theo người ở đây gọi hắn là sư thúc, bạch y nam tử kia là chưởng môn như vậy gọi như thế ắt cũng không sai.
Bạch y nam tử thấy hắn không hóa điên như dự tính thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn trưng ra bộ mặt băng sơn không đổi: “Tốt lắm… cùng ta đi về”
Như không thể chịu được thái độ của bạch y nam tử, hồng y nữ tử đứng bên cạnh tức giận đánh vào đầu bạch y nam tử một cái quát: “Ngươi còn trưng cái mặt đó ra bao giờ hả… A Cung bây giờ đã tỉnh táo lại, không phải ngươi là người cao hứng nhất sao?”
A! Đầu năm nay muội tử đều thật mạnh mẽ Cung tiểu đại thần cảm thán không thôi.
Bị vạch trần nhưng bạch y nam tử nào có vẻ chột dạ, hắn vẫn phe phẩy chiết phiến cùng đám người Vân Cung xoay người đi về nội điện.
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
36 chương
27 chương
48 chương
8 chương
27 chương