Vốn chuyện ma tu vẫn chưa được giải quyết xong nên nhóm người vẫn tiếp tục ở lại Vãn Lai điếm. Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm chỉ vừa mới đến Luyện Khí Kỳ tầng ba nên Vân Cung quyết định để hai đứa ngồi trong phòng tu luyện.
Bạch Hàn Sâm cũng ngồi xếp bằng trên giường,nó bắt đầu chìm vào trong ý thức hải tu luyện Huyết Linh pháp bảo. Mấy tháng nay nó đã tu luyện đột phá tầng đầu tiên, linh khí luận động trong người nó cũng tràn trề hơn trước.
Không như Bạch Hàn Sâm, Nghiêm Tu ngồi ở giường kế bên lại không được suôn sẻ như vậy. Mồ hôi của nó vịn đầy trên trán, thân thể thoáng run rẩy một cỗ khí áp mạnh mẽ lúc nào cũng ẩn nhẫn như muốn làm người nó nổ tung.
Một dòng ánh sáng đen mỏng như sợi chỉ lượn lờ xung quanh người nó, tiếp theo đó kéo theo vô số ánh sáng màu đen khác từ ngoài cửa sổ bay vào.
Mà lúc này Vân Cung vốn đã ra ngoài nên sẽ không thấy được hiện tượng kỳ lạ của đồ đệ nhà mình.
Dạo quanh thành Cửu Châu Vân Cung nhìn thấy sạp hàng hóa nào cũng đông khách, có người là dân địa phương cũng có người từ địa phương khác đến.
Bỗng một cửa hàng bán vũ khí cũ kỹ, sập xệ đập vào mắt hắn. Giữa thành
Cửu Châu nơi đâu cũng phồn hoa lại phá lệ xuất hiện một cửa hàng như thế, không khỏi thu hút sự tò mò trong người hắn.
Vén màng cửa lên, hắn khẽ nhíu mày. Bên trong tồi tàn hơn hắn tưởng, mảng tường đã bắt đầu bong tróc, đổ nát. Nền nhà mục nát thậm chí mỗi khí hắn bước vào đều có tiếng vang kẽo kẹt.
Vũ khí bày trong cửa hàng không nhiều, có nơi để đao kiếm đã đóng cả mạng nhện. Vân Cung không lạnh không nhạt cầm một cây song kiếm đằng đó lên xem. Mặc dù gọi là song kiếm nhưng hai đôi lại khác nhau rõ rệt, một cái được rèn to như đại bản đao nặng ít nhất cũng hai mươi cân, cái còn lại thì nhỏ hơn cầm trên tay lại nhẹ nhàng tựa lông vũ.
Sờ sờ lưỡi kiếm mát lạnh, Vân
Cung dùng đầu ngón tay phác họa hoa văn trên thân kiếm. Hắn không ngờ ở nơi tồi tàn này cũng có loại đồ khá tốt đến như vậy.
”Hức.. ực… không ngờ cũng có người chịu đến nơi tồi tàn này…” một lão nhân say xỉn bước đi không vững, lão vừa nốc bình rượu vừa cười châm biếm. Vân Cung nhìn dáng vẻ xiêu vẹo của lão nhân không nói gì.
Lão ta không để ý đến Vân Cung vừa uống rượu vừa nói lầm bầm, Vân Cung hắn cũng lười quản. Cả hai đời cộng lại hắn ghét nhất chính là ai nói hắn trưởng lên thật giống con gái, nhì chính là rượu và bia. Nhìn bộ dáng say khướt của ông ta, Vân Cung đoán lão là chủ quán của sạp binh khí này.
Dời lực chú ý qua bên tiểu đoản đao bên cạnh nhìn thân đao sần sùi phát ra
ánh lam nhè nhẹ, Vân Cung câu câu khóe môi. Đúng như hắn dự đoán loại vũ khí ở cửa hàng này tuy không đẹp mắt, nhưng độ sắc bén đúng là chỉ có hơn chứ không có kém các sạp vũ khí trong kinh thành.
[ Ký chủ, đám vũ khí này cũng không có gì quá quý báu. Thậm chí có một vài món hư hại nữa kìa]- Hệ thống vẻ mặt khinh bỉ lướt qua từng món vũ khí trên kệ. Thứ lỗi cho nó, đã từ lâu lắm rồi nó còn chưa thấy mấy cái vũ khí tồi tàn này đâu. Nó không hiểu sao ký chủ nhà nó cứ ngồi ngắm mấy cái ‘đồ bỏ’ này hoài. ╮( ̄へ ̄)╭
“Mày nói sao?” Vân Cung không thèm so đo với nó, hắn hiện đang tò mò về đám vũ khí đó.
[ Vậy mà cũng không biết. Đó..đó ký chủ có thấy trên mỗi món vũ khí đều có những sợi tơ màu vàng nối liền không]
Hắn gật đầu. Đúng là trên mỗi món vũ khí đều được nối với mỗi sợi tơ vàng lơ lửng trên không trung.
Đoạn hệ thống nói tiếp:
[ Vốn dĩ vũ khí hoàn chỉnh sẽ không xuất hiện hiện trạng này. Chắc chắn trong quá trình rèn nó đã bị thất bại. Mặc dù đã rèn thành hình nhưng đối với vũ khí chân chính thành công thì căn bản chính là kém xa]
Lại nhìn đến vẻ mặt ngu ngu của Vân Cung, hệ thống lại phá lệ nhân từ nói tiếp [ Nói cách khác trong lúc đúc vũ khí ông ta đã xuất hiện tâm ma, luôn có một bức tường mà ông ta không thể phá vỡ ]
Thấy Vân
Cung vẫn mãi ngắm nhìn các loại vũ khí trên kệ, lão giả nhàm chán nốc ngụm rượu càn rỡ nói: “Cô nương… vẫn chưa chọn được món nào sao…” nói xong lại không nhịn được ợ một cái rõ to.
Động tác của Vân Cung thoáng chốc đình chỉ, “Cô nương”?
Hệ thống trong ý thức hải cũng không thèm cho hắn mặt mũi mà cười sặc sụa. Hắn có cảm giác nếu có chân thân thật sự nói không chừng nó đã nằm bò ra sàn mà lết. (Tác giả: Hệ thống chơi dơ quá, bò ra cả sàn nhà)
Vân Cung triệt để đen mặt. Hình như hôm nay ra đường hắn chưa xem Hoàng lịch thì phải.
Lão nhân nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì không khỏi bĩu môi. Tiểu tử này thật không thú vị.
Người trẻ tuổi bây giờ đều thích giả trang nghiêm túc vậy sao, huống hồ tiểu tử này bên trong cũng thật sự không giống như bề ngoài cho lắm.
Thấy Vân Cung vẫn mãi chỉ nhìn vào đám vũ khí chứ không có ý định nào khác, lão dò hỏi:
”Tiểu tử, ngươi nghĩ chúng nó như thế nào?”
Vân Cung biết ‘chúng nó’ trong miệng lão nhân chính là đám vũ khí trong cửa hàng này:
”Nói thật?” Vân Cung bán tính bán nghi.
”Đúng vậy! Ngươi cứ nói thực lòng đi” lão trảm đinh tiệt thiết nói
”Binh khí ở cửa hàng này của lão xác thực đúng là rất khá chỉ có điều..” Vân Cung nhẹ nhàng vuốt nhẹ thanh kiếm nói.
”Chỉ có điều…” lão nhân buông bình rượu quay sang nhìn hắn.
”Chỉ có điều.. so với vũ khí thành công chân chính thì nơi này toàn bộ đều là.. phế thải” thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà đầy lạnh lùng.
”Cạch” lão nhân vừa nghe Vân Cung nói xong, bình rượu trên tay cũng bắt đầu chạm đất.
Tiểu kịch trường:
Hệ thống *không ngừng vỗ tay đôm đốp*: Hức..Hức.. ký chủ cuối cùng cũng có phong thái giống người rồi. *Chấm nước mắt*
Vân Cung: Ý của mày là từ trước đến giờ tao hành sử không giống người *Đập bàn*
Hệ thống: À không! Ý của tui là giống nhân vật phản diện.
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
36 chương
27 chương
48 chương
8 chương
27 chương