Cái trấn này có tên gọi rất hay rất may mắn, gọi là trấn Phú Quý, thôn Tiêu Lê Hoa ở cách nơi này ước chừng hai mươi dặm, nếu tính ra thì đi bộ nhanh cũng phải mất gần hai giờ, ngồi xe trâu nhanh hơn một chút, hơn nữa cũng không cần mệt mỏi. Mà từ đây đi tiếp sẽ đến Huyện thành, thị trấn này cách Huyện thành cũng hơn mười dặm, nên người trên trấn này đi đến thị Huyện thành cũng rất thuận tiện, cho nên trấn này rất giàu có và đông đúc, người đến người đi náo nhiệt. Trấn Phú Quý có một khối đất trống riêng biệt dành cho chợ phiên, mỗi tháng vào ngày mồng năm mồng mười ở đây sẽ tụ tập đầy người đi chợ, có bán đồ có mua đồ, vô cùng náo nhiệt, vào ngày thường ở đây cũng sẽ có người mua bán, nhưng không có nhiều người như ngày chợ phiên. Nhà Tạ Hữu Thuận muốn mua các loại dầu tương muối, đồng thời cũng muốn mua lương thực, nhưng mà nhà Vương Đại Sơn nói sẽ cho bọn hắn mượn, đợi khi thu hoạch sẽ trả lại cho họ, như vậy tiết kiệm tiền, cũng không cần cố sức vác về, tránh được người nhà cũ nói bọn hắn ẩn dấu tiền. Mặt khác là may vá, Tiêu Lê Hoa muốn may y phục cho người trong nhà, hơn nữa nàng có ý định đem những cái chăn cũ bẩn kia tháo giặt, đến lúc đó còn phải làm thêm vỏ chăn. Những thứ này đều phải đi đến cửa hàng trong trấn mới mua được, những vật khác thì đi chợ phiên. Trương Liên Hương cũng muốn đi vào trấn trước để đem một số túi lưới túi tiền nàng làm cầm đi bán, cũng muốn mua một ít dầu muối, vì vậy bọn họ đều tiện đường. Vốn đến một cửa hàng rất lớn, có bán vải lại có làm y phục, còn bán thêu phẩm túi tiền túi lưới, đồng thời cũng bán kim chỉ, cho nên cái cửa hàng nổi danh này tên là Xảo Tú bố trang. Chủ tiệm vải này là một đôi vợ chồng, bên bán vải là nam nhân trung niên quản, mà khu thiêu thùa bên này là nữ nhân quản. Trương Liên Hương tất nhiên có quen biết bà chủ này, hai người cười nói mấy câu, Trương Liên Hương giới thiệu Tiêu Lê Hoa với bà chủ này. Bà chủ cửa tiệm này họ Hồng, người ta đều gọi bà chủ là Hồng nương tử. Hồng nương tử là người cởi mở hào phóng, điển hình phong cách của bà chủ, sau khi nàng biết rõ Tiêu Lê Hoa là vợ của Tạ Hữu Thuận thì có chút kinh ngạc, bởi vì nàng biết rõ Tạ Hữu Thuận cưới người vợ không biết điều, hiện tại xem xét giống như không phải có chuyện như vậy, thấy Tiêu Lê Hoa tuy một thân áo vải, trên đầu chỉ bao một khối vải bố màu xanh da trời, nhưng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch, vừa rồi nói chuyện với nàng cũng rất thoải mái, nhìn thấy là nữ tử vừa ôn nhu vừa hào phóng. “Tạ tứ nương tử về sau đến trên thị trấn cứ tới đây ở chung ah, không mua đồ cũng không có việc gì, tới nói chuyện với ta cho vui.” Hồng nương tử tin chỉ bằng ánh mắt này của chính mình, chắc chắn sẽ không nhìn lầm người, nàng rất ưa thích Tiêu Lê Hoa, cho nên đối với nàng rất khách khí. Tiêu Lê Hoa hào phóng nói: “Không quấy rầy buôn bán của Hồng nương tử là tốt rồi.” Sau đó Hồng nương tử bắt đầu kiểm kê đồ Trương Liên Hương mang đến, Tiêu Lê Hoa ở một bên nghe, thế mới biết thêu một cái hầu bao năm văn tiền, bện một cái túi lưới mới cho hai văn tiền, đương nhiên những kiểu dáng phức tạp giá tiền sẽ cao hơn một chút. Nàng biết đây cũng chính là nghề nghiệp mà các phu nhân cổ đại vào lúc thời gian nhàn hạ, tranh thủ làm kiếm chút tiền lẻ, nhưng chỉ dựa vào đó phát tài là không có khả năng, thêu một cái hầu bao cần phải từng đường kim mũi chỉ, bện túi lưới thời gian cũng không ngắn đâu. Nhưng đối với người nhà nông mà nói, một đồng tiền kia cũng là tiền, có thể mua trứng gà có thể mua kẹo đường còn có thể mua cái màn thầu. Tiêu Lê Hoa nghĩ đến mình cũng biết thêu chữ thập, túi lưới nàng không biết làm, ngược lại thì biết thắt nút, nàng đem các túi lưới cùng vài nút thắt bày biện ở đây đều nhìn một lần, phát hiện một vài loại mà nàng làm, ở đây ngược lại không có, chỉ không biết nơi khác có không, chờ sau khi về cùng Trương Liên Hương hoặc là cùng Tử thị làm ra cho các nàng nhìn kỹ rồi hãy nói, nếu như không có, lời được một ít tiền tiêu vặt cũng được, phát tài thì không thể trông cậy vào. Tiêu Lê Hoa mua vải may vá, lại mua một ít kim chỉ, dự định dùng để thắt nút. Tạ Hữu Thuận ở bên kia nói chuyện cùng Hồng chưởng quỹ, thấy Tiêu Lê Hoa tới, hỏi nàng có muốn mua một chút vải bố làm quần áo hay không. “Mua một ít vải làm quần áo cho hai con a.” Tiêu Lê Hoa  hiện tại cần tiền gấp ah, vẫn phải giản lược thôi, nhất là vừa ở riêng cả nhà bọn họ lại làm quần áo mới, khiến cho người ta nói ra nói vào sẽ không tốt. Chờ mấy ngày nữa kiếm tiền, muốn mua thì mua một chút. Tiêu Lê Hoa cảm thấy hiện tại mặc những vải bố này trên người cảm giác không tốt lắm, nàng càng ưa thích các loại vải bông hơn. Tạ Hữu Thuận đồng ý, Tiêu Lê Hoa chọn lấy một khối vải bông, màu thiên thanh, nghĩ đến cho hai hài tử mặc vào sẽ đẹp mắt. Đột nhiên nàng nhớ tới dường như những nhân vật nữ chính trong tiểu tuyết sẽ mua một ít vải vụn các loại, nàng cũng thử hỏi thăm, biết rõ quả nhiên là có, nhưng những vải vụn này cũng không phải không ai muốn, tất nhiên nó có nơi đi, cho nên Tiêu Lê Hoa liền xài mười văn tiền đi mua một ít, cũng cho người dùng giấy bọc lại. Trương Liên Hương cũng không hỏi Tiêu Lê Hoa muốn làm cái gì, nàng cho rằng Tiêu Lê Hoa muốn dùng những vải rách này làm gối đầu hoặc làm cái đệm nhỏ, trước kia nàng cũng làm như vậy, so sánh với cả khối vải tiết kiệm tiền hơn. Trong lòng nàng nghĩ Tiêu Lê Hoa quả thật hối cải rồi. Ra khỏi cửa hàng vải, lại đi mua đồ gia vị nấu cơm, sau đó mới đi chợ phiên. Thời điểm bây giờ là mới hết đông, nên không có rau cỏ gì bán, Trương Liên Hương nói trong nhà nàng còn có khoai tây, đến lúc đó lại mua một ít đậu hũ, hái chút ít cải thìa, làm chút thịt, lại mua một ít miến, còn ngâm được mầm đậu nành, lấy thêm chút ít trứng gà là đủ rồi. “Vương nhị tẩu, thật sự rất cảm ơn tẩu.” Tiêu Lê Hoa nghĩ Trương Liên Hương quả thật cái gì đều thay nàng nghĩ cả, còn chịu đưa đồ đạc cho người ngoài, quả thực là so với mấy thân nhân của Tạ Hữu Thuận tốt hơn nhiều. Đương nhiên, hai vợ chồng Tử thị cũng lén lút cầm một ít tiền tới, nói để bọn hắn dùng khi cấp thiết, cái này nàng sẽ không quên. Trương Liên Hương cười nói: “Cám ơn cái gì, Tạ tứ đệ vốn từng giúp chúng ta, lúc trước ta cùng cha Đồng Tiền vừa mới ở riêng cũng rất khó khăn, Tạ Tứ đệ và cha Đồng Tiền cùng nhau lên núi đi săn, rõ ràng là hai người cùng một chỗ đánh lợn rừng, nhưng hắn lại không muốn, phải dựa vào đầu lợn rừng kia, chúng ta mới trở mình, nếu không năm đó thật sự bị đói bụng. Hiện tại các ngươi ở riêng rồi, chúng ta tất nhiên cũng sẽ giúp đỡ. Muộii khách khí cái gì.” Tiêu Lê Hoa nghĩ hóa ra là Tạ Hữu Thuận đã làm loại chuyện tốt này rồi, ngẫm  lại hắn thực sự là loại người này, nhưng dù sao nàng vẫn rất cảm tạ người Vương gia. Tạ Hữu Thuận ở  một bên không nói lời nào, lúc nữ nhân nói chuyện bình thường nam nhân không xen vào, hắn ôm Mộc Đầu, ánh mắt nhìn xem Thạch Đầu cùng Đồng Tiền, không cho bọn hắn đi lạc. Mua miến, sau đó đi mua thịt. Quả nhiên là thịt mỡ đắt hơn một chút, thuần mỡ muốn 18 văn tiền, thịt nạt 14 văn, thịt ba chỉ 16 văn, nếu cho Tiêu Lê Hoa mua khẳng định là mua toàn thịt nạc, chỉ là nàng biết rõ hiện tại người trong nhà đều thiếu chất béo, cho nên mua một cân thịt mỡ, một cân thịt ba chỉ, nghĩ đến thịt sợi hôm qua Trương Liên Hương đưa tới, thịt bấy nhiêu là đủ rồi. Làm một nữ xuyên việt, nàng tất nhiên sẽ không quên lòng heo, thật sự là các nữ tử ở nông thôn đều sẽ không bỏ qua những  thứ này, nàng luôn cảm thấy rất hiếu kỳ, những người này mỗi ngày ăn lương thực phụ ở trạng thái nửa đói bụng kia, thật sự sẽ đem lòng heo trở thành đồ vô dụng hận không thể tặng không hả? Dù nói thế nào cũng là thịt ah! “Lão bản, những thứ lòng heo này ngươi bán thế nào? Còn có xương ống này?” “Tim heo năm văn tiền một cái, gan heo phổi heo năm văn tiền một khối, hai văn tiền một đầu ruột. Tiêu nương tử có muốn không? Đều đã xử lý xong, trở về rửa nhiều hơn hai lần là được rồi.” Lão bản mập mạp nói xong, “Về phần xương cốt này, một đồng tiền  ba ống lớn.” Trong lòng Tiêu Lê Hoa vui vẻ, quả nhiên không giống trong tiểu thuyết ghi cái dạng kia, hận không thể giá một đồng tiền bán toàn bộ, nhưng so với thịt coi như quá rẻ rồi. “Cái tim heo này, hai khối gan heo này, lại thêm ba khúc đại tràng, xương cốt cho 6 cái. Cái này tổng cộng là năm mươi bảy văn tiền đúng không? Bớt một chút ah!” Tiêu Lê Hoa tính toán tốt xong rồi bắt đầu trả giá, làm như một nữ chủ nhà hợp cách, dù sao cũng phải trả giá đúng không? Lão bản cười nói: “Vậy thì 55 văn a!” Tiêu Lê Hoa đưa tiền, sau đó đem những vật này toàn bộ bỏ vào bên trong sọt của Tạ Hữu Thuận. Trương Liên Hương cũng mua một cân thịt mỡ một cân thịt ba chỉ, không có biện pháp ah,  Đồng Tiền ở một bên níu lấy y phục của nàng đôi mắt trông mong mà nhìn nàng đây này. Những thứ cần mua cũng gần đầy đủ, mấy người lại đi dạo một vòng, sau đó liền chuẩn bị trở về. Tiêu Lê Hoa đối với trình độ sinh hoạt hiện tại của người ở đây hiểu được không xê xích gì nhiều rồi, tuy nhiên phương pháp có thể làm giàu như trong tiểu thuyết ghi qua hiện tại đều không thể thực hiện được, nhưng mà cũng khẳng định, vì có một ít thứ còn có thể làm được, chỉ là nàng nhất thời còn không có phát hiện ra mà thôi, đợi nàng phát hiện ra trong nhà nhất định có thể trôi qua những ngày tốt lành. Ra khỏi chợ phiên, nhìn thấy thời gian còn sớm, ba người lớn liền quyết định mang theo bọn nhỏ đi dạo phố, trên mặt đường cũng có không ít sạp hàng, có thể so sánh với đồ vật trên chợ cao hơn một cấp bậc, đương nhiên đồ càng tốt thì đã ở trong cửa hàng, bọn hắn lại không tiến vào, đồ trong đó đều rất đắt, Tiêu Lê Hoa nhìn  thấy hai mắt Thạch Đầu và Mộc Đầu đều nhìn chằm chằm vào những đồ trang sức tinh xảo giá cao của cửa hàng kia, thật muốn kiếm nhiều tiền ah, như vậy về sau có thể mang theo nhi tử đi vào, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Có điều hài tử nhìn cái gì đều thấy mới lạ thôi, cho dù là sạp hàng bên đường cũng có thể làm cho bọn hắn nhìn không chuyển mắt, ba đứa bé đều hiểu chuyện, đều không mở miệng đòi, nhìn thấy đồ ưa thích cũng sẽ nhanh chóng rời đi, lại đi xem sạp hàng kế tiếp. Bởi vì đi như vậy sẽ đi nhanh, rất nhanh là đến đoạn đường náo nhiệt nhất rồi. Thời điểm lúc này phía trước vây rất nhiều người, mơ hồ có thể nghe được tiếng ồn ào bên trong. “Tiêu Tử Y! Ngươi lớn lên dù dễ nhìn thì có ích lợi gì? Bộ dáng thấp như vậy, một chút khí thế cũng không có, đến lúc đó như thế nào đi làm đương gia phu nhân? Ngươi cho rằng biểu ca ta sẽ thích ngươi sao? Các ngươi đứng chung  một chỗ đều không xứng! Ngươi bỏ cuộc đi a! Cao gia chướng mắt ngươi đấy!” Tiêu Lê Hoa đứng ở bên ngoài đám người nghe được một giọng nói thanh thúy nhưng có chút bén nhọn của nữ tử, lông mày nàng thoáng chút nhíu lại, nữ nhân này là người ai vậy, đây không phải là vạch áo cho người xem lưng sao? Hơn nữa ở trên đường cái nói một nữ tử không xứng với một nam tử, loại lời nói này quá vả mặt rồi. Nữ tử thời cổ đều không phải rất chú ý loại đề tài này sao? Sao nữ tử này lại không để ý như vậy? Trương Liên Hương thấy trong lúc nhất thời đã bị cản đường, nên trước hết hỏi người đứng một bên, nghe nghóng xem xảy ra chuyện gì. Mọi người đều thích tham gia náo nhiệt, hơn nữa ưa thích đem chuyện đã biết nói cho người khác biết, phụ nhân bị hỏi lập tức cao hứng bừng bừng nói cho Trương Liên Hương biết chuyện gì xảy ra. “Chúng ta đi thôi.” Tạ Hữu Thuận đột nhiên nói, một tay kéo lấy tay Tiêu Lê Hoa, lôi nàng quay người về hướng đường cũ. Tiêu Lê Hoa cảm thấy cái tay kia nắm thật chặt, hơn nữa sắc mặt Tạ Hữu Thuận cũng có chút căng thẳng, nàng muốn hỏi hắn bị làm sao?