Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
Chương 91
Nhưng mặc kệ trong lòng không nỡ cỡ nào, đến ngày Lê Diệu Nam phải khởi hành vẫn tới. Dẫn theo hai mươi thị vệ cùng một xe ngựa giản lược, trước khi đi, Lê Diệu Nam hung hăng ôm chầm phu lang và nhi tử, hôn mặt bọn họ, khiến Lâm mẫu nhìn mà đỏ mặt, thầm mắng ca tế thật không biết thẹn thùng. Nhưng thấy tình cảm phu phu hai người rất tốt, bà vẫn rất vui mừng.
Dương Nghị cũng sớm đỏ bừng mặt, tránh ở phía sau Lâm mẫu, coi như không phát hiện.
Lê Diệu Nam mặc kệ người khác nghĩ thế nào, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú bụng phu lang, nói: “Nhớ bảo trọng, phải ăn nhiều một chút biết không, phu quân sẽ nhớ ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên lưu luyến nhìn hắn, nặng nề gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tự chiếu cố tốt, trên đường ngươi phải cẩn thận, ta cũng nhớ ngươi.”
Lê Diệu Nam khẽ cười, hắn biết phu lang thích mình lời ngon tiếng ngọt, thích được mình coi trọng, hắn sẽ cố gắng hết sức làm cho phu lang cảm thấy an tâm. Có một người quyến luyến mình như vậy, thật sự là luyến tiếc mà!
Nhìn thật sâu phu lang một cái, Lê Diệu Nam xoay người đi đến trước đội ngũ, lên ngựa, quay đầu phất phất tay với phu lang, giục ngựa đi. Hắn sợ mình mà nhìn thêm một cái thì sẽ càng không nỡ.
“Phụ thân, phụ thân, oa…” Tiểu Húc Nhi hai mắt đẫm lệ, chạy chạy vài bước về phía trước, oa một tiếng bật khóc.
“Ngoan!” Lâm Dĩ Hiên ôm lấy nhi tử, thất hồn lạc phách nhìn phía trước, thẳng đến khi phu quân càng lúc càng xa, không nhìn thấy bóng dáng nữa mới rầu rĩ lấy lại tinh thần.
“Ta nhớ phụ thân.” Tiểu Húc Nhi uỷ khuất bĩu môi.
Lâm Dĩ Hiên nhu hoà mỉm cười, ta cũng nhớ, rõ ràng phu quân vừa mới đi, y đã bắt đầu nhớ rồi. Lau nước mắt nhi tử, dịu dàng nói: “Ngoan, phụ thân cũng nhớ ngươi, ít ngày nữa chúng ta lại đoàn tụ với phụ thân. Húc Nhi phải nghe lời, chiếu cố đệ đệ cho tốt, biết không?”
Tiểu Húc Nhi gật đầu, thút thít mấy cái, cam đoan: “Húc Nhi là nam tử hán, Húc Nhi không khóc, Húc Nhi phải chiếu cố đệ đệ.”
Lâm Dĩ Hiên sờ đầu nhi tử: “Thật ngoan, Húc Nhi về sau nhất định là ca ca tốt.”
Tiểu Húc Nhi mặt mày hớn hở, lập tức ngừng khóc, cao hứng nói: “Húc Nhi là ca ca.”
Tiểu hài tử đúng là dễ dụ, dời lực chú ý cũng nhanh, Lâm Dĩ Hiên thấy nhi tử vui vẻ tươi cười, tâm tình cũng không nặng nề nữa, trên mặt chậm rãi xuất hiện ý cười.
Lâm mẫu vốn còn có chút lo lắng, hiện giờ thấy nhi tử mỉm cười, tán thưởng nhìn cháu ngoan, vẫn là Tiểu Húc Nhi có bản lĩnh.
* * *
Đoàn người Lê Diệu Nam ngày đêm kiêm trình, không ngồi xe nữa mà giục ngựa chạy. Cưỡi ngựa tuy khổ nhưng liên tục ngồi xe một tháng, Lê Diệu Nam sớm đã buồn không chịu nổi, hiện giờ không có người nhà, hắn càng mong muốn mau chóng đến Vân Nam.
Đây là ván cờ giữa hắn và Liêu đại nhân. Hiện tại đã tháng năm, nếu mùa thu năm nay không thể nộp thuế, Liêu đại nhân sẽ không bỏ qua cơ hội chèn ép hắn. Lúc trước hắn mạnh miệng, vô luận thế nào cũng phải làm ra thành tích cho Hoàng Thượng nhìn, không chỉ vì mình tranh một hơi, càng là để bày ra thực lực của mình.
Có mở đầu tốt thì sau này mới dễ làm việc, đây là chiến tích đầu tiên của hắn, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.
Chỉ tiếc hiện nay cày bừa vụ xuân đã qua, thuế nông bị thiếu mất một nửa, kiếm thêm từ chỗ khác nói dễ hơn làm. Tóm lại, hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian.
Lộ trình một tháng rưỡi mà bọn họ thật sự rút ngắn lại còn một tháng. Thời điểm đến Ngọc Khê, đoàn người phong trần mệt mỏi, Lê Diệu Nam cũng chẳng còn hứng trí mà cải trang vi hành cái gì, trực tiếp đến nha môn.
Hắn hiện tại chỉ may mắn Ngọc Khê là châu phủ nha môn, đi qua vài ngọn núi lớn là vào đến biên cảnh Ích Châu. Người dân bên đường cũng khá sung túc, không phải nơi chim không đẻ trứng, khe cùng suối sâu.
Tri phủ Ngọc Khê họ Hạ, biết được Thông phán đã đến, vội vàng phái người ra nghênh đón. Chức Tri phủ dù cao nhưng đem ra so sánh thì Thông phán mới là tâm phúc của Hoàng Thượng, mà nghe nói vị Thông phán này chính là tân khoa Thám hoa năm trước. Chỉ ngắn ngủi một năm, Lê đại nhân đã có thể nhảy lên thành quan lục phẩm, Hạ Tri phủ là lão bánh quẩy ở quan trường, tất nhiên sẽ không chậm trễ.
Vào Tri phủ nha môn, Lê Diệu Nam đầu tiên là bái kiến thượng quan, nhưng thấy Hạ đại nhân rồi hắn lại cảm thấy nôn nao.
“Hạ quan kiến quá đại nhân.”
“Lê đại nhân đừng đa lễ như vậy.” Hạ đại nhân chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt hoà ái tươi cười, nhìn thế nào cũng thấy chân thành, săn sóc nói: “Lê đại nhân một đường khổ cực, Thông phán phủ đã thu dọn chỉnh tề, Lê đại nhân có muốn đi rửa mặt chải đầu trước hay không?”
Sắc mặt Lê Diệu Nam cổ quái, trong lòng bắt đầu cảnh giác, thái độ vị Tri phủ này không khỏi quá tốt, cung kính nói: “Tạ đại nhân, vẫn là làm xong thủ tục đã, hạ quan sẽ nghỉ ngơi sau.”
“Phải, phải, xem trí nhớ ta này.” Hạ Tri phủ ảo não nói, vội vàng dặn dò sư gia lấy giấy bút đến, trong lời nói lộ ra vài phần nịnh bợ.
Lê Diệu Nam mắt xem mũi, mũi xem tim, thăm dò hỏi: “Hạ quan một đường đi tới thấy phong cảnh Vân Nam tuyệt đẹp, ruộng lúa tươi tốt, vì sao lại không nộp được thuế lên trên?”
Hạ đại nhân rùng mình: “Lê đại nhân có ý gì?”
Lê Diệu Nam không chút để ý đổ lỗi cho Liêu đại nhân, lo lắng nói: “Còn không phải Hộ bộ Thượng thư, tháng trước khắc khẩu tại Ngự thư phòng, chỉ nói Vân Nam không nộp thuế, Hoàng Thượng mới phái hạ quan đến xem xét.”
Hạ đại nhân thở dài, giải thích: “Lê đại nhân không biết, ruộng lúa Vân Nam đúng là không tồi, nhưng vùng này vẫn chủ yếu là núi, chỗ có thể làm ruộng rất ít, sao có thể thu đủ thuế để nộp.”
Lê Diệu Nam càng thêm nghi hoặc. Không phải hoài nghi lời nói của Hạ đại nhân, hắn tin tưởng Hạ Tri phủ không lừa hắn, nhưng thái độ Hạ đại nhân thật sự quá tốt, mình thăm dò như thế mà không tức giận, giống như mình mới là thượng quan.
Hạ đại nhân càng như vậy, Lê Diệu Nam càng cẩn thận. Cần biết Thông phán đối với Tri phủ mà nói cho tới bây giờ đều là vướng tay, không một Tri phủ nào sẽ hoan nghênh.
Lê Diệu Nam giao ra công văn điều nhiệm, Hạ Tri phủ rất nhanh làm xong thủ tục, cười nói: “Buổi tối đón gió tẩy trần, bản quan đã an bài tốt yến hội, mấy vị đại nhân còn lại cũng sẽ tới, Lê đại nhân nhớ đến.”
Lê Diệu Nam cung kính mỉm cười: “Đa tạ đại nhân.”
Hạ Tri phủ vừa lòng gật đầu, gọi sư gia đến dẫn đường: “Ngươi đưa Lê đại nhân hồi phủ, thuận tiện xem còn thiếu cái gì.” Quay đầu nhìn về phía Lê Diệu Nam: “Hoàn cảnh ở Ngọc Khê không bằng kinh thành, thỉnh Lê đại nhân tha thứ nhiều hơn, thiếu cái gì chỉ cần dặn dò là được.”
Lê Diệu Nam khom mình hành lễ: “Đại nhân ưu ái như thế, hạ quan hổ thẹn không dám nhận.”
“Lê đại nhân khách khí, ngươi ta là đồng nghiệp, lại đều xuất thân từ khoa cử, giúp đỡ nhau là theo lý phải làm.” Hạ đại nhân cười tủm tỉm, thái độ quả thực không thể tốt hơn.
Lê Diệu Nam nghe mà như lọt vào sương mù, cứ cảm thấy trong lời nói của Hạ đại nhân có thâm ý. Nhưng lúc này hắn không có tâm tình nghĩ nhiều, liên tục đi một tháng, hắn đã sớm mệt không chịu được. Đi theo sư gia về phủ đệ, lập tức sai người chuẩn bị nước, tắm một cái sảng khoái, ngã xuống giường liền ngủ vù vù.
* * *
Một đầu khác, sư gia không hiểu nhìn Tri phủ: “Đại nhân hẳn là không cần khách khí như thế với Thông phán?”
Hạ Tri phủ cười: “Ngươi không hiểu, quan hệ ở Vân Nam phức tạp, Lê đại nhân tới đúng lúc.”
Sư gia cau mày: “Nhưng quá trẻ tuổi.”
Hạ Tri phủ nhướn mày: “Thì sao? Hắn là Thông phán của Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì cũng là hắn chịu, tuổi trẻ mới tốt.”
Sư gia thở dài một tiếng, không nói nữa, ông ta hiểu được khó xử của đại nhân. Vân Nam rất nhiều di tộc, trên núi chướng khí tràn ngập, đại nhân đảm nhiệm chức Tri phủ cũng không dễ dàng. Hương dân địa phương căn bản là khối xương cứng, gặm không được, đánh không xong, ngay cả phái binh, quan sai trong phủ nha có mấy người dám can đảm tiến đến. Huống chi cho dù di tộc không chịu giáo hoá nhưng vẫn là người dân Đại Tấn, không thể thật sự coi như sơn phỉ mà tiêu diệt.
Về phần mượn tạm của Tổng binh địa phương, Hạ Tri phủ chưa từng nghĩ đến. Không nói đến chuyện ông không có giao tình với võ quan, thủ hạ của Tổng binh đa số đều là tướng sĩ bản địa, mượn binh của hắn không phải là muốn chết sao.
Nghĩ lại lúc trước, Hạ Tri phủ cũng có chí thanh niên, nào biết phí bao năm tháng biến thành bộ dáng hiện giờ, thành lão bánh quẩy ở quan trường, chỉ cần bảo trụ chức quan. Có thể đi một bước lên trên thì tốt, Lê đại nhân là tâm phúc của Hoàng Thượng, có hắn ở đây, làm tốt thì mình cũng thơm lây, làm không tốt Lê đại nhân cũng chịu hơn phân nửa tội. Như vậy càng nên đối tốt với hắn.
* * *
Lúc Lê Diệu Nam tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, nhớ tới buổi tối còn có tiệc tiếp đón, không dám chậm trễ, bật người đứng lên.
Rửa mặt chải đầu một phen, thay đổi xiêm y, lúc này mới có tâm tình đánh giá tân phủ đệ.
Tam tiến đại viện bố cục tinh xảo, nhìn ra được Hạ Tri phủ tốn nhiều tâm tư. Chính là như thế Lê Diệu Nam mới nghĩ không ra, Hạ đại nhân là thượng quan, vì sao lại đối tốt với mình như vậy.
Nhưng hắn cũng không rối rắm lâu lắm, rất nhanh Lê Diệu Nam đã biết đáp án. Cái đáp án này khiến hắn thực khó chịu, nội tâm như có một vạn con ngựa chạy điên cuồng, quả thực rất muốn chống tay lên trời mà mắng.
Tẩy trần yến cho Lê Diệu Nam rất náo nhiệt. Ngoại trừ quan viên, người có thân phận ở địa phương cũng đều tham dự.
Đêm đó Hạ phủ ngựa xe như nước, Lê Diệu Nam thu được không ít hạ lễ. Nhìn đống ngọc xa xỉ kia, ai nói Vân Nam nghèo, hắn liền đánh kẻ đó!
Hạ Tri phủ giới thiệu từng người cho hắn, lần thứ hai Lê Diệu Nam chứng kiến hắc ám chốn quan trường. Trong tám Huyện lệnh, năm người là hương dân địa phương. Vân Nam còn duy trì chế độ tiến quan, quan viên dưới thất phẩm đa số đều là tiến cử.
Thê tử Đồng tri là thiên kim của tộc trưởng di tộc. Tiểu thiếp Châu trường thì có quan hệ rối ren với bọn rắn độc Ngọc Khê. Nông nghiệp ti là lão nhân hơn sáu mươi, Lê Diệu Nam hoài nghi liệu ông ta còn có thể lên núi hay không. Thuế vụ quan không cần phải nói, tất nhiên cũng là hương dân bản địa. Lê Diệu Nam đếm tới đếm lui, bao gồm cả Tri phủ, nhà ai cũng có quan hệ chặt chẽ với phú hộ địa phương.
Chết tiệt! Lê Diệu Nam chỉ cảm thấy cả người khó ở. Chức Thông phán này tương đương với trợ thủ Tri phủ. Nhưng khi quyền lợi của Tri phủ bị giảm đi, trở thành cái thùng rỗng, Thông phán như hắn biết làm thế nào…
Khó trách Hạ Tri phủ đối với hắn tốt thế, rõ ràng coi hắn là người chịu tội thay, muốn hắn đi đấu tranh anh dũng, mà Hạ Tri phủ thì ba phải, hai đầu không đắc tội.
Lê Diệu Nam răng chua dạ dày đau, cả buổi tối cười đến cương cả mặt.
Một đám Huyện lệnh ai cũng kêu nghèo, bọn rắn độc thì giàu đến chảy mỡ, quả nhiên vô luận ở chỗ nào cũng có chênh lệch giàu nghèo rất lớn.
Lê Diệu Nam hoàn toàn cảm nhận được Vân Nam đúng là cục diện rối rắm, khó trách thay mấy Nhâm tri phủ vẫn cứ không thống trị nổi. Quyền lợi của cư dân nơi đây quá lớn, Tri phủ chỉ là một cái chức hờ, không thông đồng làm bậy thì còn có thể thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
84 chương
51 chương
84 chương
27 chương
40 chương