Xe ngựa một đường lắc lắc lắc lắc, mùng ba tháng chín, hai người rốt cuộc đến thành Kim Lăng. Mưa phùn mông lung giữa trời, thời tiết chợt chuyển lạnh, Lê Diệu Nam không khỏi thấy may mà bọn họ đi sớm, bằng không với tiết trời này thì đi lại rất khó khăn. Lại một năm ân khoa, thành Kim Lăng náo nhiệt vô cùng, trà lâu, tửu lâu, quán cơm, ở đâu cũng có thể thấy được một ít văn nhân mặc khách cao giọng đàm luận. Mưa nhỏ tí tách, không chỉ không quấy rầy hưng chí của bọn họ, ngược lại tăng thêm vài phần tình thơ ý hoạ. Thí sinh từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, thành Kim Lăng gần như kín người hết chỗ, tất cả khách điếm cơ hồ đầy ngập tân khách. Hai người tìm mấy nơi mới được một khách điếm tương đối xa để đặt chân, thu xếp xong liền an tâm ôn tập. Có lẽ là nhìn thấy tam biểu ca chăm chỉ mà được khích lệ, cũng có lẽ là do bên ngoài trời mưa, Lê Diệu Nam liên tục ba ngày không ra cửa, thẳng đến mùng bảy tháng chín, hắn mới lôi kéo biểu ca ra ngoài dạo một vòng hít thở không khí, thả lỏng tâm tình một chút, miễn cho áp lực quá lớn, đến lúc thi lại phát huy không tốt. Sáng sớm mùng tám, hai người thu xếp đồ dùng đến trường thi. Mưa ào ào xối xả, năm nay thời tiết phá lệ không tốt, mùa hè quá nóng, mùa thi lại mưa rất nhiều, nhưng dù có thế nào thì vẫn không thể ngăn cản bước chân thư sinh từ khắp nơi tiến đến thi. Quá trình tiến vào trường thi hương không khác gì thi đồng, giống như trước là quan sai điểm danh, kiểm tra hành lý, thông qua rồi mới cho đi. Trương Khải Hiền vào trước hắn một bước, lúc gần đi, hai người trao đổi một ánh mắt, ma sát thành lửa chỉ có bọn hắn mới thấy. Trương Khải Hiền ngẩng đầu mà bước, lúc này đây quyết định phải đánh bại tiểu biểu đệ, làm tỉnh lão tử cứ thích lấy tiểu biểu đệ đến dạy dỗ hắn. Lê Diệu Nam tất nhiên không cam lạc hậu, thơ từ của hắn có lẽ so ra kém tam biểu ca nhưng ở phương diện sách luận, hắn tự nhận là không kém người khác. Không bao lâu là đến phiên Lê Diệu Nam. Thuận thuận lợi lợi tiến vào trường thi, lần thứ hai thấy phòng nhỏ, Lê Diệu Nam vẫn không thích ứng, vốn tưởng rằng hoàn cảnh trường thi sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới vẫn là hai tấm ván gỗ, đặt đồ vật lên còn lung lay cọc cạch. Ván gỗ thì ván gỗ, Lê Diệu Nam thở dài, bắt đầu thu dọn tất cả vật phẩm, chỗ ở của mình, dù chỉ có vài ngày hắn cũng thích sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, vậy đầu óc mới thông thoáng được. Chờ hắn chỉnh lý ổn, toàn bộ thí sinh cũng đến đông đủ. Kế tiếp chính là quan giám khảo phát đề thi, lúc này thi là “Luận ngữ”, “Trung dung” và “Đại học”. Lê Diệu Nam đối với cái này cũng không thấy bất ngờ, sớm đã nghe cữu gia nói qua, mở đầu thi hương đều là khảo Tứ thư Ngũ kinh, hai phần sau mới khảo sách luận. Nghiền mực, trầm tư, nghe tiếng mưa rầm rì bên ngoài, tâm Lê Diệu Nam tựa hồ cũng lắng xuống. Đề thứ nhất, hắn tính làm Luận ngữ, trải qua một phen nghiên tinh khổ tư, Lê Diệu Nam rất nhanh đã sắp xếp xong trong đầu, chậm rãi đứng dậy đi tới trước bàn, đề bút huy mực, liền mạch lưu loát viết một thiên văn dài, viết đến quên thời gian, quên địa điểm, thẳng đến sắc trời tối đen, đói bụng mới viết xong nét cuối cùng, lúc này hắn mới phản ứng lại, thì ra đã là buổi tối rồi, hắn nghĩ cũng không có lâu lắm mà. Tuỳ ý ăn chút gì đó, rửa mặt chải đầu, Lê Diệu Nam ngả người liền ngủ. Ngày hôm sau, tiếp tục viết Trung dung, sau đó mới là Đại học, tối nào cũng coi ngủ là quan trọng nhất, hắn không thích thắp đèn đọc đêm, như vậy không chỉ không có hiệu suất, còn sẽ làm tư duy hỗn loạn, thành tích cũng sẽ bị giảm đi. Ngày thứ ba, Lê Diệu Nam cẩn thận kiểm tra bài thi đã viết tốt, xác nhận không có lỗi gì, chép lại một lần, trong lòng mới hoàn toàn yên ổn. Không lâu sau, tiếng chuông trường thi vang lên, giám khảo đi thu bài thi. Tối đó, chúng học sinh nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, giám khảo lại phát đề thi mới. Lê Diệu Nam cuối cùng cũng cảm nhận được khó khăn của khoa cử cổ đại, cứ tiếp tục như vậy thì người bằng sắt cũng không chịu nổi, khó trách nghe nói khoa cử hằng năm sẽ có không ít người té xỉu trong trường thi. Quả nhiên, vừa đến ngày thứ năm liền có một vị thí sinh ở gian phía tây không chịu nổi, các vị học sinh cũng căng thẳng hơn hẳn. Theo thời gian trôi qua, lại một người bị mang ra ngoài. Đến ngày thứ chín, số thí sinh bị mang ra không đếm hết. Lê Diệu Nam cũng sắp chịu không nổi, tóc tai vốn gọn gàng trở nên hỗn độn, quần áo đầy nếp nhăn, trên mặt lộ ra mỏi mệt, chỉ hận không thể tìm một chỗ hung hăng ngủ một giấc ba ngày ba đêm. Ra khỏi trường thi, bên ngoài mưa phùn vẫn lất phất rơi, trước cửa trường thi tiếng khóc một mảnh, so với thời điểm thi đồng thì thê thảm hơn nhiều, người tự nhận thấy phát huy không tốt ôm đầu khóc rống, đứng dưới mưa nên không biết từ mắt chảy xuống là mưa hay nước mắt. Lê Diệu Nam không có tâm tình cảm khái, lúc này hắn mệt không chịu được, mưa đánh vào người cũng không có cảm giác. “Chủ tử, ở đây.” Thị Thư* cầm ô, liếc mắt một cái liền thấy hắn ta, xa thật xa kêu rất to, bên cạnh là tiểu tư của Trương Khải Hiền, gần đó là một loạt xe ngựa, Lê Diệu Nam nhận được trong đó có một chiếc là của nhà hắn. (*Thị Thư: Người hầu hạ đọc sách (liên tưởng đến thị vệ cho dễ hiểu). Thật ra chỗ này mình hơi băn khoăn liệu đây là tên hay chỉ là cách gọi người hầu thôi nhưng thấy người hầu của Trương Khải Hiền cũng có tên thì mình coi như đây là tên do Lâm Dĩ Hiên đặt cho, cũng đồng nghĩa với thân phận hạ nhân luôn.) Lê Diệu Nam bước nhanh hơn, thấy xe ngựa, trên người tựa hồ cũng tăng thêm ít khí lực, Thị Thư vội vàng tiến lên đỡ hắn, Trương Khải Hiền theo sát ngay sau, hai chân vừa đi vừa run, râu lún phún chiếm cả nửa mặt, ánh mắt thũng sâu, bộ dáng còn thảm hơn hắn. Lê Diệu Nam vừa lên xe ngựa liền ngủ đến trời đất u ám, đến tiểu nhị khách điếm gọi cũng không tỉnh, vẫn là Thị Thư nhờ người giúp nâng hắn lên. Đối với tình huống này, tiểu nhị ở khách điếm đã nhìn quen, cũng không thấy bất ngờ, chỉ vui mừng nhận được hai phần tiền thưởng, một phần khác tất nhiên là của Trương Khải Hiền. Lê Diệu Nam ngủ rất trầm, ngay cả thởi điểm thi đồng hắn cũng không mệt đến vậy, căn bản của thân thể này rốt cuộc vẫn không tốt, cho dù đã trải qua một năm điều dưỡng thì vẫn hơi kém. Thẳng đến chiều hôm sau, Lê Diệu Nam mới rời giường, hắn là đói đến tỉnh, Thị Thư đứng bên cạnh từ lúc nào, vội vàng sai người dọn đồ ăn lên, đều là mấy món bồi bổ. Lê Diệu Nam rất vừa lòng, cuối cùng hiểu được vì sao Lâm Dĩ Hiên phải đưa người này cho hắn, quả thật thông minh lanh lợi, biết quan sát, nếu đổi thành Vương Tiểu Hổ, chỉ huy hắn ta làm việc thì được cứ muốn hầu hạ mình chu đáo như vậy chỉ sợ không có khả năng. Ăn uống no say, tinh thần Lê Diệu Nam khôi phục một ít, đẩy ra cửa phòng cách vách liền thấy tam biểu ca còn đang ngủ. Lê Diệu Nam không lời gì để nói mà lắc đầu, không đánh thức hắn ta, chỉ sai Trương Bảo chuẩn bị ít đồ ăn, miễn cho tam biểu ca tỉnh lại đói bụng khó chịu. Trong lúc chờ ngày yết bảng, Lê Diệu Nam không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao hắn là cảm thấy nhàm chán, lúc này hắn tình nguyện ở nhà làm bạn với kiều thê ấu tử. Trương Khải Hiền thi hương xong, cả người tinh thần toả sáng, giống như sống lại lần nữa, sau khi so đề với Lê Diệu Nam, tự thấy là thi không tồi, liền bắt đầu đi chơi. Hắn ta vốn ở Dương Châu cũng là tài tử có chút danh vọng, rất nhanh liền hoà mình cùng đám thư sinh đi thi, nếu không phải vì trời mưa, nói không chừng còn muốn ước hẹn dạo chơi ngoại thành. “Nè! Hôm nay Xuân Phương lâu cử hành hội thi, ngươi muốn cùng ca đi nhận thức không?” Trương Khải Hiền nghênh ngang bước vào phòng, không chút nào xấu hổ vì không gõ cửa, dáng vẻ đường đường ngọc thụ lâm phong, áo quần xanh ngọc càng khiến hắn ta khí vũ hiên ngang. Lê Diệu Nam không còn gì để nói, liếc nhìn tam biểu ca, trong lòng nhịn không được mà đoán bộ dạng đạo mạo phong độ nhẹ nhàng này của hắn ta có thể duy trì được bao lâu? “Nè! Đừng có khinh thường người ta như vậy được không.” Trương Khải Hiền không vui, chân mày cau lại: “Ca với ngươi là người một nhà, mới không cần nhiều quy củ như vậy.” Lê Diệu Nam giật mình, thì ra hắn đã nói lời trong lòng ra khỏi miệng. “Ngươi rốt cuộc có đi hay không?” Trương Khải Hiền thúc giục, nghe nói Xuân Phương lâu hôm nay có hoa khôi hiến nghệ, đến muộn liền không có chỗ ngồi. Lê Diệu Nam lắc đầu, Xuân Phương lâu nghe tên đã biết là kỹ viện, về phần hội thi, vô luận là hắn hay là nguyên chủ của thân thể này, đối với thơ từ đều không rành, nhất định là không đi. Trương Khải Hiền nhíu mày: “Ngươi cũng đừng ngồi buồn một mình, yết bảng phải nửa tháng nữa, cùng ca ra ngoài một chút, giải sầu cũng được.” “Không đi, ngươi tự đi đi.” Lê Diệu Nam thản nhiên nói, hắn không giỏi thơ từ, Xuân Phương lâu cái loại địa phương này vẫn là ít đi một chút, hơn nữa hắn cũng không cho là kỹ viện có gì tốt, là một nam nhân thông minh, hắn không muốn làm tiểu phu lang đau lòng. Trương Khải Hiền khuyên nhủ hắn không được cũng lười tốn thêm nước miếng, bĩu môi, tự mình chạy tới chỗ hẹn với người gọi là bạn tốt. Đợi hắn ta đi rồi, Lê Diệu Nam nghĩ nghĩ, đề bút viết thư cho phu lang, nhớ rõ lúc mình ngồi xe ngựa rời đi, Lâm Dĩ Hiên hai mắt hồng hồng, thật sự là khiến người đau lòng lại khó chịu, trong lòng khó hiểu dâng lên một loại cảm giác ê ẩm, chua xót, hắn có chút nhớ nhà. Nếu đổi thành đời trước, có người nói rằng hắn sẽ vì một người đàn ông mà giữ mình trong sạch chỉ sợ sớm đã bị hắn tát bay, nhưng hiện giờ sự thật ngay trước mắt, Lê Diệu Nam chỉ biết cười khổ, trong tươi cười lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần dung túng, còn có mấy phần là vui vẻ chịu đựng. Hắn không hi vọng hài tử của mình có một phụ thân xấu, phụ thân hai kiếp của hắn đều không để lại ấn tượng tốt, hắn chỉ hi vọng hài tử của mình trưởng thành khỏe mạnh, tốt nhất là dưới sự che chở của phụ mẫu mà không lo không suy nghĩ, cũng coi như bù đắp tiếc nuối kiếp trước lẫn kiếp này của hắn. Huống hồ, càng ở chung với tiểu phu lang, hắn càng cảm động, người như vậy bảo hắn sao có thể cô phụ! Bất tri bất giác, tiểu phu lang đã khắc sâu vào lòng hắn. Thời gian thấm thoắt trôi qua, mấy ngày nay Lê Diệu Nam cũng không ngồi buồn trong phòng, không có việc gì hắn sẽ đi trà lâu thưởng thức trà, nghe người ngoài đọc sách, hoặc là đi hiệu sách nhìn xem, mua mấy quyển mình thích, đến lúc nhìn tới sách mới ân hận là trí thức của mình còn thiếu, tương lai đường hắn muốn đi còn dài, đọc nhiều sách là tốt. Trong lúc đó hắn cũng kết giao vài người bạn, tuy phần lớn là hời hợt nhưng vài người tụ lại một chỗ, không nói việc tư, chỉ nói phong nguyệt, loại cảm giác này cũng không tệ. Rất nhanh, ngày yết bảng đã đến, cửa trường thi đầy ắp người, có kinh nghiệm từ thi đồng, Lê Diệu Nam lúc này sớm đã chiếm vị trí ở trà lâu đối diện, bảo Thị Thư đi nhìn bảng, mình thì ngồi chờ tin tức. Trương Khải Hiền thì căng thẳng đến lòng bàn tay toát mồ hôi, dù hắn ta ra vẻ trấn định, ngày thường không để khoa cử vào tâm nhưng hắn ta sao có thể thật sự không để ý thành tích của mình. Theo những tiếng chúc mừng, trong trà lâu người vui mừng hay mất mát đều có. “Chúc mừng tam thiếu gia, chúc mừng tam thiếu gia, trúng, trúng!” Trương Bảo vừa chạy vừa thở dốc, người còn chưa tới tiếng đã đến trước. Mắt Trương Khải Hiền sáng lên: “Đứng thứ mấy?” Trương Bảo nghỉ ngơi lấy lại khẩu khí, vội vàng nói: “Đứng thứ mười sáu, chúc mừng Cử nhân lão gia.” “Hắn thì sao?” Trương Khải Hiền vui vẻ, chỉ Lê Diệu Nam. “Biểu thiếu gia cũng trúng…” Trương Bảo còn chưa nói hết, Thị Thư đã đầu đầy mồ hơi chạy về, hưng phấn la lớn: “Chúc mừng chủ tử, lần này ngài đứng thứ mười ba.” “Ha ha!” Lê Diệu Nam vỗ bàn một cái, thoải mái cười to. Trương Khải Hiền khó chịu, trong lòng hận đến nghiến răng, dựa vào cái gì mà đứng trên hắn ta ba bậc, trở về lão tử còn không lải nhải chết hắn ta, buồn nửa ngày mới lên tiếng: “Ngày khác thỉnh ngươi ăn cơm.” Lê Diệu Nam tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, bổ sung thêm: “Không đi thanh lâu kỹ viện?” “Hừ!” Trương Khải Hiền đầy mắt khinh bỉ, rất khinh thường biểu đệ nhà mình, sao đã bị một cái song nhi quản chặt rồi, nhưng kia rốt cuộc là chuyện nhà biểu đệ, ngay cả hai người là thân thích, hắn ta cũng không tiện nói xen vào, dù Lâm Dĩ Hiên là hầu phủ quý công tử nhưng hắn ta xem vẫn là biểu đệ chịu thiệt. _________________