Hai người ngủ rất trầm, sáng hôm sau, Lê Diệu Nam bị một trận tiếng khóc của anh nhi đánh thức, mày vô thức cau lại, mở ánh mắt còn buồn ngủ, quay đầu liền thấy tiểu tử nhà mình khóc đến tê tâm liệt phế, Lê Diệu Nam yên lặng, nhìn lại phân thượng nó là nhi tử mình, nhịn. “Ngươi đã tỉnh?” Lâm Dĩ Hiên vừa dỗ hài tử vừa thân thiết nhìn hắn: “Làm phiền ngươi sao?” Lê Diệu Nam lắc đầu, làm sao có thể không phiền nhưng thấy tiểu phu lang nhà mình khổ cực như vậy, khóc lại là nhi tử của mình, hắn là đại nam nhân sao có thể oán giận. Lâm Dĩ Hiên ôm nhi tử đi qua đi lại trong phòng, không ngừng đung đưa khuỷu tay dỗ nó, Tiểu Húc Nhi nấc vài cái, cảm nhận được không khí mát mẻ trong phòng, lúc này mới dần dần ngừng khóc, sau đó lai ngủ vù vù. Lê Diệu Nam không còn gì để nói, tiểu tể tử này quả thực chính là cái tên khốn nạn, đánh thức phụ mẫu xong mình lại lăn ra ngủ. Lâm Dĩ Hiên yêu thương ngắm nhi tử, cẩn thận đặt Húc Nhi lên giường, trong ánh mắt lộ ra vài phần sầu lo. “Ngươi làm sao vậy?” Lê Diệu Nam mẫn cảm phát hiện phu lang nhà mình khác thường, mắt nhìn tiểu tể tử đã ngủ say, trong lòng không khỏi đoán mò hỏi: “Húc Nhi làm sao vậy?” Lâm Dĩ Hiên vuốt ve khuôn mặt hồng hồng của nhi tử, bên môi treo một ý cười nhàn nhạt: “Tiểu Húc Nhi rất ngoan, ngươi đừng lo lắng.” Lê Diệu Nam bất mãn, kéo Lâm Dĩ Hiên ngồi lên chân mình, ôm chặt thắt lưng y, nhẹ giọng nói: “Có cái gì không thể nói với phu quân?” Lâm Dĩ Hiên ửng đỏ hai má, cũng không tiếp tục giấu giếm, thuận thế tựa vào ngực Lê Diệu Nam, thở dài nói: “Tháng chín là đến khoa cử, ta không muốn ngươi phân tâm, việc này ta làm được.” Lê Diệu Nam điểm cái mũi y: “Ngươi nha, chúng ta là phu thê, có cái gì phải giấu giếm, nói cho ta biết mọi người cùng thương nghị, ngay cả không thể giải quyết cũng tốt hơn giấu trong lòng một mình, nhìn mày ngươi nhăn này, cẩn thận nhanh già.” Lâm Dĩ Hiên lườm hắn một cái, sao không nói được câu nào dễ nghe vậy? Lê Diệu Nam không đợi y đáp, cười ha hả nói tiếp: “Nhưng ngươi yên tâm, có biến thành lão nhân ngươi vẫn là phụ thân của nhi tử ta.” Ngón tay thon dài của Lâm Dĩ Hiên vừa động, ánh mắt xẹt qua một tia sáng kỳ dị, cấu một cái trên lưng hắn, mày nhíu chặt tuy đã giãn ra nhưng giờ lại dựng thẳng lên. Mắt thấy phu lang nhà mình sắp nổi khùng, Lê Diệu Nam “Ôi!” một tiếng vội vàng xin khoan dung, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, xem đi, tiểu phu lang nhà hắn thật dễ dỗ, chỉ một phép khích tướng liền trở lại hoạt bát sinh động, hắn quả nhiên vẫn thích bộ dáng tiểu phu lang nhà hắn tràn ngập sức sống. Lâm Dĩ Hiên nào dám thật sự dùng sức, thấy Lê Diệu Nam giả bộ không khỏi buồn cười, biết hắn là đang dỗ mình mở lòng, lẳng lặng tựa vào ngực Lê Diệu Nam, chậm rãi nói: “Trong nhà sắp hết băng, năm trước chúng ta mới đến đây, lúc Tết tích ít, hè này có thể không đủ dùng. Ta đã sai người đi mua nhưng còn chưa có tin tức, năm nay Dương Châu đặc biệt nóng, ngay cả băng cũng hiếm, chỉ sợ phải đợi thêm chút nữa. Mình thì không sao, ta chỉ lo lắng hài tử, sáng sớm hôm nay liền nóng đến không ngủ được, bà vú cũng không có biện pháp mới ôm tới.” Lê Diệu Nam ảo não, hắn sơ suất thế nào mới không chú ý tới mấy chi tiết đó. Cẩn thận hồi tưởng, hắn từ Tô Châu trở về nhà như đi vào nơi mát mẻ, phòng ngủ, thư phòng đều có bồn băng. Hắn nói mà, sáng nay Tiểu Húc Nhi sao lại khóc, chắc là tối qua bọn họ bận quá, quên ôm hài tử lại đây mới để Tiểu Húc Nhi bị nóng. “Việc này ngươi cứ giao cho ta.” Lê Diệu Nam nghiêm túc nói, trong lòng lại đang suy tư, hắn nhớ hình như đá tiêu* có thể chế thành băng, tuy quá trình cụ thể còn phải tìm hiểu lại nhưng biện pháp này bắt đầu lưu truyền từ những năm cuối đời Đường, hắn cảm thấy hẳn sẽ không quá khó. (*Đá tiêu: là dạng khoáng vật của kali nitrat (KNO3).) “Được!” Lâm Dĩ Hiên hé miệng cười, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt vẫn giữ ý cười doanh doanh, con ngươi trong trẻo tràn đầy ỷ lại. Lê Diệu Nam thực vừa lòng, tiểu phu lang nhà mình ngoan ngoãn làm tâm hắn đều mềm nhũn, hiển nhiên, Lê Diệu Nam đã sớm quên vừa rồi tiểu phu lang nhà mình hung hãn. Không lâu sau, hạ nhân tiến đến bẩm báo, Lê thị tộc trưởng đến, đang ở chính sảnh. Lê Diệu Nam xấu hổ một phen, hắn còn chưa rửa mặt chải đầu, vội vàng cho người mang nước đến, thu thập một chút liền ra khỏi phòng, chỉ để lại Lâm Dĩ Hiên đang che miệng cười trộm. Lê Diệu Nam đi đến chính sảnh, Lê Kính Tưởng chờ đã lâu, ông đến là để cáo biệt, trăng tròn yến của Tiểu Húc Nhi đã qua, đã đến lúc ông nên trở về, trong tộc còn rất nhiều việc cần làm. Lê Diệu Nam lý giải điều này, dù sao trong tộc mới ra hai cái Tú tài, đây là việc đáng mừng, lúc này cũng không giữ lại, chỉ dặn dò hạ nhân chuẩn bị tốt lễ vật đưa lên. Lê Kính Tường khách khí một phen, cuối cùng vẫn nhận lấy, trong lòng càng vừa ý Lê Diệu Nam, hạ quyết tâm muốn cách ly hắn với Lê phủ, dù sao người ta là thân phụ tử, nếu đến thời điểm quan hệ dịu đi, đây chẳng phải là tự dưng để người nhặt tiện nghi sao? Tại thời điểm Lê Diệu Nam không biết, Lê Kính Tường lại thay hắn giải trừ một cọc phiền toái lớn. Lê Kính Tường đi rồi, thời gian cũng đến trưa, ăn cơm xong, Lê Diệu Nam sai người đi mua đá tiêu. Thế giới này không giống Trung Quốc cổ đại, quản lý đá tiêu cũng không nghiêm khắc như vậy, chẳng qua sản lượng đá tiêu ít nên mới ít nơi bán, nhưng mấy cái đó đối với Dương Châu mà nói lại không thành bất cứ vấn đề gì, Dương Châu là nơi phồn hoa số một số hai trong triều Đại Tấn, chỉ cần có tiền, không gì không mua được, huống chi chỉ là một ít đá không đáng giá. Cuối buổi trưa, Vương Tiểu Hổ vận hai xe đá tiêu trở lại, Lê Diệu Nam rất hào phóng thưởng cho hắn ta mười lượng bạc. Tiếp đó, chỉ huy vài hạ nhân, chia đá tiêu thành hai phần, một phần đưa vào trong khố, một phần đưa đi thư phòng. Đưa vào rồi, hắn lại sai người mang mấy bồn nước tới, sau đó đóng cửa phòng tự mình đùa nghịch. Lâm Dĩ Hiên cho rằng hắn đang đọc sách, không cho người nhiễu hắn, dỗ nhi tử xong liền đi trù phòng. Lê Diệu Nam thi đồng về, không chỉ gầy mà còn đen đi không ít, tuy thoạt nhìn càng thêm cương nghị nhưng y vẫn đau lòng không thôi, nhớ rõ thời điểm mới gả cho Lê Diệu Nam, cũng là bộ dạng gầy yếu như vậy, hiện giờ tuy cao lớn hơn nhưng thân thể bồi bổ một năm lại gầy đi, y nhìn mà lòng khó chịu. Lưu má má vui mừng, cô gia trở lại, công tử nhà mình không như trước nữa, cả người đều trở nên ấm áp nhu hoà, thêm một vị nhân tình, công tử cứ như vậy mới tốt. Nhìn bọn họ phu phu hoà thuận, Lưu má má cao hứng tự đáy lòng, thấy công tử muốn chuẩn bị thuốc bổ cho cô gia, vội vàng tiến lên hỗ trợ, nói cho công tử một ít bí quyết bảo thang. Lại nói Lê Diệu Nam ở thư phòng, dựa theo tỉ lệ bất đồng, cho đá tiêu vào nước, vốn còn tưởng chế băng sẽ thực khó khăn, ai biết qua nửa canh giờ, nước bắt đầu có động tĩnh. Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở ra, chứng minh ý nghĩ của hắn không sai, hắn nhớ hình như trong sách có nói đá tiêu hoà tan trong nước sẽ hấp thu lượng nhiệt lớn, khiến nước hạ nhiệt đến độ kết băng, xem ra quả thật như thế. Lê Diệu Nam thấy nước có động tĩnh nhưng vẫn mặc kệ nó, định chờ nước kết băng rồi mới cho phu lang một kinh hỉ. Chính là hắn thật không ngờ phu lang lại cho mình một kinh hỉ trước. Nhìn đầy bàn đồ ăn, Lê Diệu Nam thấy ấm áp trong lòng, nắm tay Lâm Dĩ Hiên, hôn hôn: “Trời nóng như vậy, không phải không cho ngươi làm sao?” Lâm Dĩ Hiên hơi ngượng ngùng, giây lát lại khôi phục lại, trong ánh mắt là bóng dáng hắn, sẵng giọng: “Nhìn ngươi gầy như thế, hôm qua chỉ lo uống rượu, chưa ăn được bao nhiêu, hôm nay ngươi phải ăn bù.” Lê Diệu Nam thật vui vẻ, đã nhiều ngày khẩu vị của hắn đúng là không tốt lắm, chủ yếu là mấy ngày bị giày vò ở Tô Châu, ăn không ngon, ngủ không ngon, đến nay còn chưa dịu đi, không nghĩ tới đã bị phu lang nhà hắn phát hiện. “Đều là món ngươi thích, nếm thử xem.” Lâm Dĩ Hiên cười gắp cho hắn một đũa đồ ăn, giúp hắn chan một bát canh. Tâm tình Lê Diệu Nam rất tốt, khẩu vị tựa hồ cũng tốt theo, tay nghề Lâm Dĩ Hiên kỳ thật không phải hàng đầu nhưng hắn lại thấy rất ngon. Lươn xào dầu vừng, thịt xào dưa chuột thái lựu, thịt kho trứng cút, sủi cảo ngũ sắc, nấm kim châm trộn rau, tất cả đều là món hắn thích. A! Lê Diệu Nam thở dài thoả mãn, lúc này hắn đã không còn rối rắm vấn đề phu lang nhà mình là nữ nhân hay nam nhân, chỉ cảm thấy có thê như vậy, phu còn gì cầu. Lâm Dĩ Hiên cười nhẹ nhìn hắn, thấy Lê Diệu Nam ăn nhiều hơn ngày thường hai chén, lúc này mới tỏ vẻ vừa lòng. Lê Diệu Nam ăn no căng, kéo Lâm Dĩ Hiên đi bộ quanh sân một vòng, sau lại hàn huyên một chút, thấy sắc trời dần đen, Lê Diệu Nam cười cười đưa phu lang nhà mình đến thư phòng. Lâm Dĩ Hiên lúc đầu không để ý nhưng thấy Lê Diệu Nam thần thần bí bí cũng dần nảy sinh tò mò, đồ vật trong thư phòng Lê Diệu Nam y đều biết, quyển sách đặt ở nơi nào đây sợ là y còn nhớ rõ hơn phu quân của mình. Lâm Dĩ Hiên nhịn xuống suy đoán trong lòng, ngoan ngoãn mặc hắn dắt tay, ánh mắt không ngừng đánh giá phu quân nhà mình, không biết hắn muốn làm gì? Lê Diệu Nam đẩy cửa thư phòng, từng luồng khí lạnh nháy mắt thổi lại đây, đối lập với thời tiết nóng bức bên ngoài, cả người đều trở nên sảng khoái. “A!” Lâm Dĩ Hiên kinh ngạc nghi ngờ mà nhìn mấy bồn băng lớn trong phòng, không phải thấy kỳ quái trong thư phòng sao lại có băng mà là băng kia tựa hồ đang bốc lên khí lạnh, trong đó có ba bồn là bột băng, ba bồn khác là khối băng, còn hai bồn là nước đá. “Đây là…” Ánh mắt Lâm Dĩ Hiền toả sáng loè loè, đầu chuyển thật nhanh, lập tức hiểu được, kinh hỉ lúc này tuyệt đối không phải làm bộ, bên cạnh còn để một đống đá tiêu, y sao lại không biết. Lê Diệu Nam đắc ý vạn phần, nhướn mày mỉm cười: “Thế nào? Phu quân nhà ngươi lợi hại đi.” “Đúng.” Lâm Dĩ Hiên hung hăng gật đầu, hưng phấn bắt lấy phu quân nhà mình: “Làm thế nào để ra băng?” Lê Diệu Nam cũng không giấu giếm, cười nói: “Dựa theo tỉ lệ bỏ đá tiêu vào nước, ước chừng nửa ngày có thể kết băng.” Trong mắt Lâm Dĩ Hiên chợt loé tia sáng, vội vàng tính toán, như vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cần biết đá tiêu thật sự không phải thứ đáng giá. Lê Diệu Nam không vui, phu lang nhà mình lại bắt đầu thất thần, nhéo nhéo mặt y: “Nghĩ cái gì vậy?” Lâm Dĩ Hiên tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết, miễn cho phu quân nói mình ngập mắt là tiền, cười tủm tỉm nói: “Nghĩ rằng phu quân thật có khả năng.” Lê Diệu Nam cười đến sảng khoái, chút khúc mắc vừa rồi đã sớm tan thành mây khói, hơi cong khoé môi. Không đợi hắn phản ứng, miệng chợt lạnh, Lê Diệu Nam trừng lớn mắt, nhìn khuôn mặt tinh xảo gần kề. Lâm Dĩ Hiên hôn hắn một cái rồi vội vàng lùi lại, chạy ra khỏi phòng mới quay lại mỉm cười, giọng nói giòn vang: “Đây là thưởng cho ngươi.” Nói xong, giống như sợ Lê Diệu Nam sẽ nói cái gì, chạy trốn nhanh như chớp không thấy bóng dáng. Thẳng đến đi thật xa, trở lại chính phòng, tim Lâm Dĩ Hiên còn đập bình bịch, lúc này có tính là y chiếm tiện nghi của phu quân không? Lâm Dĩ Hiên khẽ cười, hừ nhỏ một tiếng, y cảm thấy so với chờ phu quân chậm rãi tiến còn không bằng mình chủ động hơn, phu quân không cự tuyệt không phải sao?