Nói tới Lâm Dĩ Hiên bên này, nghe thấy hạ nhân báo lại là Lê Diệu Nam trở về liền luống cuống tay chân, nhi tử tạm thời cũng bị bỏ quên, hô to về phía nha hoàn: “Nhanh chuẩn bị nước cho ta tắm rửa.” Lưu má má không đồng ý, nhíu mày nói: “Ngài hiện giờ còn ở cữ, sao có thể làm ẩu.” Lâm Dĩ Hiên chỗ nào nghe vào tai, tâm tư đều đặt trên người Lê Diệu Nam, thúc giục nha hoàn bên người: “Nhanh chuẩn bị nước, còn thất thần làm gì!” Quay đầu nói với Lưu má má: “Sớm hay muộn vài ngày cũng chẳng khác nhau gì mấy, hiện tại trời nắng nóng, tắm rửa một cái cũng không bệnh được.” Hơn nữa, Lê Diệu Nam không ở đây thì không sao, chịu đựng một chút là được, hiện giờ phu quân trở về, người y hôi, ngay cả bản thân y còn ghét bỏ, không thể để phu quân thấy. Sau đó lại có một hạ nhân đến bẩm báo: “Cô gia qua nhị môn rồi.” Lâm Dĩ Hiên thúc giục càng gấp, một phòng người đều rối ren hết lên. Lưu má má bất đắc dĩ, chỉ có thể theo y. Từ khi cô gia đi, bà liền nhìn ra vị cửu công tử yếu đuối này là một người tâm ngoan thủ lạt, làm việc cho tới bây giờ luôn quyết giữ ý mình, chuyện y quyết định không dung người ngoài có bất luận nghi ngờ gì. Chu bà tử chính là một ví dụ rõ ràng, tuy bà cũng không nhìn Chu bà tử vào mắt nhưng dạng xử phạt này rốt cuộc có chút nặng. Không phải không nghĩ qua khuyên nhủ công tử làm việc nên lưu đường sống, dù sao Chu bà tử cũng là hồi môn nha hoàn của Lâm mẫu, nói thế nào cũng có vài phần thể diện, xử phạt quá mức nghiêm khắc, không chút nào nhớ tình cũ, chỉ sợ sẽ có người nói nhàn thoại, thanh danh của công tử với phu nhân cũng bị ảnh hưởng. Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo mạnh mẽ của công tử, Lưu má má chẳng biết tại sao, lời khuyên giải nghẹn ở cổ, thế nào cũng không nói nên lời. So sánh với khi cô gia ở nhà, công tử quả thực tựa như thay đổi thành người khác, xa lạ khiến người ta không dám tin, không phải thấy đám người Xuân Tiêm đã tập mãi thành quen, bà còn thật sự cho rằng công tử bị đánh tráo. Mười ngày sau khi sinh hài tử, Lâm Dĩ Hiên không cần lúc nào cũng nằm trên giường, thân thể cũng dưỡng trở về một ít, lúc này liền không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu xử lý Chu bà tử, không chỉ gửi thư cho Lâm mẫu mà còn dặn dò Lâm Hoa một tiếng, bảo hắn ta nói cho ca ca, một nhà Chu bà tử không thể giữ lại, tốt nhất là bán đi thật xa, cần phải nhổ cỏ tận gốc, hoàn toàn nhổ hết người Chu gia bên cạnh Lâm mẫu. Lúc trước Lâm Dĩ Hiên đã muốn thu thập mấy nô tài kia nhưng bời y bị gả đi, thời gian gấp gáp, sau lại theo ca ca đến Dương Châu, thanh lý người bên cạnh mẫu thân cũng chỉ có thể tạm thời đặt xuống, lần này chính Chu bà tử nhảy vào tay y, Lâm Dĩ Hiên sao có thể buông tha cơ hội này, không xử lý còn làm gì. Dù sao y cũng không chấp nhận được bên người mẫu thân còn có hạ nhân của Văn Xương bá phủ, còn lại chờ y đi kinh thành lại nói. Văn Xương bá phủ chính là nhà nương của Lâm mẫu, mẫu thân của Lâm mẫu đi sớm, dưới gối chỉ có hai nữ nhi, cho nên Lâm mẫu mới không có người nhà nương chiếu ứng, bằng không Cảnh Dương hầu phủ sao dám tính kế mình và ca ca như vậy. Chỉ chốc lát sau, bọn nha hoàn đã chuẩn bị nước xong. Lê Diệu Nam kích động về đến nhà, trăm triệu không ngờ mình thế mà bị không cho vào cửa. Nghe hạ nhân giải thích lý do, lập tức có chút dở khóc dở cười, tiểu phu lang của hắn, sao còn giống tiểu hài tử như vậy. Không còn gì để nói, Lê Diệu Nam bảo người ôm nhi tử đến, ngồi đợi ở chính sảnh. Tiểu Húc Nhi mỗi ngày một dạng, mới hai mươi mấy ngày không thấy, Lê Diệu Nam phát hiện nhi tử lớn hơn nhiều, ngay cả tiểu móng vuốt múa may cũng có lực hơn hồi trước. Lâm Dĩ Hiên vừa từ trong phòng ra liền thấy một cảnh phụ tử ấm áp như vậy, hai má hơi đỏ, thoáng có chút ngại ngùng, thấy ánh mắt Lê Diệu Nam nhìn qua, cười nói: “Ngươi đợi lâu?” “Không lâu.” Lê Diệu Nam trêu tức nhìn y: “Phải đợi phu lang rửa mặt chải đầu là vinh hạnh của vi phu.” Chỉ một câu, thoáng chốc làm tan phần đông cứng đã lâu không gặp giữa bọn họ. Lâm Dĩ Hiên tà liếc hắn một cái, con ngươi trong trẻo, vô tình dẫn theo một tia mị ý: “Biết là tốt.” Lê Diệu Nam cong khoé môi, trong lòng hơi kinh ngạc, tính tình tiểu phu lang nhà hắn lại lên, vỗ vỗ vị trí bên người, để Lâm Dĩ Hiên ngồi cạnh mình, tỉ mỉ nhìn người trước mắt: “Ta nhớ ngươi.” Lâm Dĩ Hiên xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ, người này, thật là, không lúc nào đứng đắn. Lê Diệu Nam khẽ nở nụ cười, yêu cực bộ dáng thẹn thùng của tiểu phu lang nhà hắn. Lâm Dĩ Hiên bỗng nhướn mày, rất nhanh phản ứng lại, cười đến cảnh xuân tươi đẹp: “Ta cũng nhớ ngươi.” Lê Diệu Nam trêu đùa: “Nhớ như thế nào?” “Toàn thân cao thấp đều nhớ, nằm mơ cũng nhớ.” Lê Diệu Nam cười ha ha, tiểu phu lang nhà hắn bị dạy hư, da mặt cũng biến dày. Lâm Dĩ Hiên nhếch môi, cũng nở nụ cười, trước mắt không hỏi hiện lên cái hôn nhẹ lúc Lê Diệu Nam rời đi. Không khí giữa hai người nồng đậm, ngửi mùi thanh thảo thản nhiên trên người Lâm Dĩ Hiên, Lê Diệu Nam thoả mãn, có nhi tử và phu lang bên người, hắn mới cảm thấy viên mãn. Nhìn phu lang nhà mình nhu hoà dịu ngoan, cùng với đôi môi hồng nhuận kia, Lê Diệu Nam bỗng nhiên nhớ tới tính toán của mình khi rời đi. Môi Lâm Dĩ Hiên kỳ thật rất ngọt, hương vị tuyệt không khó chịu, thản nhiên, hương hương, thoải mái vô cùng. Phát hiện ánh mắt chuyên chú của Lê Diệu Nam, Lâm Dĩ Hiên cúi đầu xuống, lộ ra mặt nghiêng xinh đẹp, y biết rõ ánh mắt nam nhân như vậy đại biểu cái gì, trong lòng có chút ngượng ngùng, càng nhiều là vui sướng, y biết, mình đã đi vào lòng phu quân. Hương vị không khí trở nên ái muội nhưng đáng tiếc là ở đây có một cái bóng đèn siêu cấp lại khiến người không phạt được, không động được, mà ngay cả nói cũng không được. Tiểu Húc Nhi không biết là không thoải mái hay thế nào, oa một tiếng oà khóc. Hai tay Lê Diệu Nam cứng lại, ôm nhi tử mà chân tay luống cuống, nói thật, Tiểu Húc Nhi sinh ra lâu như vậy, hắn vẫn không biết dỗ nó thế nào. Lâm Dĩ Hiên cười nhẹ, tiếp nhi tử từ tay Lê Diệu Nam, thuần thục bế lên. Ngửi được mùi hương trên người phụ thân, tiểu tử kia nấc vài cái, gào khan mấy tiếng liền cười. Lê Diệu Nam nhíu mày, cho nên nói, hắn cảm thấy tiểu hài tử là một loại sinh vật phiền toái, nhưng nếu tiểu hài tử là của mình, hắn miễn cưỡng có thể chịu đựng. “Húc Nhi đói bụng, buổi sáng mới ăn một chút, ta gọi bà vú đến.” Lâm Dĩ Hiên nói xong, liền đi tới cửa, bọn nha hoàn sau khi hắn về đã sớm thức thời mà lưu không gian cho phu phu hai người. Lê Diệu Nam gọi y lại: “Vẫn là ta đi đi.” Lâm Dĩ Hiên rốt cuộc vẫn đang ở cữ, hắn tuy không biết nhiều lắm nhưng thường thức cơ bản vẫn phải có. Lâm Dĩ Hiên cũng không phản bác, ôm Tiểu Húc Nhi trở lại trong phòng, chọc chọc cái mũi Tiểu Húc Nhi, nhỏ giọng nói: “Ngươi cái tên vô lại, quấy rầy chuyện tốt của phụ thân, ngươi có biết không?” Khó có khi Lê Diệu Nam chủ động như vậy, cứ thế buông tha cơ hội thật đáng tiếc, nhưng còn nhiều thời gian. Lâm Dĩ Hiên hạ quyết tâm trong lòng, chờ thân thể y hoàn toàn dưỡng tốt, nhất định phải câu Lê Diệu Nam tới tay, nam nhân tốt như vậy, kiên quyết không thể buông tha. Không bao lâu, Lê Diệu Nam liền kêu bà vú trở lại. Bà vú ôm hài tử đi phòng trong, Lê Diệu Nam thì theo Lâm Dĩ Hiên đi phòng ngủ. Phu phu hai người kể chuyện cho nhau, Lê Diệu Nam nói cho phu lang mình ở Tô Châu kết giao vài người bạn tốt. Lâm Dĩ Hiên thì nói cho Lê Diệu Nam biến hoá mỗi ngày của Tiểu Húc Nhi, còn có trăng tròn yến hai ngày sau. Lê Diệu Nam không đồng ý lắm: “Ngươi còn chưa ra tháng, sao lại quan tâm việc này.” Lâm Dĩ Hiên mỉm cười: “Chỉ là ngồi nói, đều là hạ nhân đi làm, không sao, ta sẽ chú ý thân thể.” Lê Diệu Nam gật đầu, lúc này mới thôi, phu phu hai người bàn bạc về trăng tròn yến, Lê Diệu Nam tính toán tại trăng tròn yến của nhi tử tuyên bố mình là Thanh Dương cư sĩ, trước nói cho người nhà biết, chờ đến sau khi trúng cử thì công khai. Lâm Dĩ Hiên liền hiểu được ý tưởng của phu quân, có lẽ Lê Diệu Nam muốn trước khi đi kinh thành, vì mình mà làm nổi thanh danh. Có tên tuổi của Thanh Dương cư sĩ, cho dù chỉ là một Cử nhân nhỏ, người ngoài cũng sẽ xem trọng liếc mắt một cái, miễn cho mình bị người nhìn thấp. “Cảm ơn!” Giọng nói Lâm Dĩ Hiên rất nhẹ, nhẹ đến gần như không nghe thấy. Lê Diệu Nam nghiêng lỗ tai: “Hả? Ngươi nói cái gì?” “Không có gì.” Lâm Dĩ Hiên lắc đầu, y nghĩ phu quân nhất định sẽ không thích mình khách khí như vậy, hỏi ngược lại: “Ta muốn cho người lên kinh thành thu dọn trước một toà nhà, còn có mấy thôn trang ngoài thành, ta cũng muốn biến chúng thành cái gì…, nhà kính rau, ngươi thấy có được không?” “Ngươi quyết là được, về sau phu quân sẽ nuôi ngươi, đừng cứ để tiền chui vào mắt.” Lê Diệu Nam không thèm để ý nói. Lâm Dĩ Hiên nổi giận, lườm hắn một cái: “Chúng ta dưỡng nhi tử không cần tiền à?” Lê Diệu Nam sờ sờ mũi, thực sáng suốt quyết định mấy vấn đề này tốt nhất không nên tranh luận với y, muốn làm thế nào thì để tiểu phu lang của hắn làm, chỉ cần cao hứng là được. Hai người nói một hồi, gần đến giờ ăn cơm, Lê Diệu Nam mới thực ảo não nhớ tới mình còn chưa nói cho phu lang thành tích khoa cử lần này. Lê Diệu Nam đắc ý nói: “Phu quân nhà ngươi là Tú tài, thi viện Tô Châu đứng thứ ba.” “Thật không? Tốt quá.” Lâm Dĩ Hiên ra vẻ kinh hỉ, kiên quyết sẽ không nói cho Lê Diệu Nam kỳ thật mình đã sớm biết, trong lòng cũng rất ảo não, vừa rồi sao lại quên hỏi hắn, bị nhìn ra thì không tốt. Lê Diệu Nam nhếch cái đuôi lên, rất đắc ý: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem phu quân nhà ngươi là ai, ngươi cứ an tâm chờ làm Cáo mệnh đi.” “Được!” Lâm Dĩ Hiên gật mạnh đầu: “Ta tin ngươi.” Lê Diệu Nam chỉ cảm thấy thân tâm thư sướng, thấy phu lang nhà hắn đúng là tốt, nói chuyện cũng dễ nghe như vậy, cái loại cảm giác được tín nhiệm này khiến hắn càng thấy hình tượng của mình cao lên. Hai người dùng cơm tại phòng ngủ, Lâm Dĩ Hiên ở cữ không thể ra khỏi phòng, Lê Diệu Nam liền cùng y. Dùng xong cơm, Lâm Dĩ Hiên cho người đến Trương phủ báo tin vui. Thấy thời gian còn sớm, phu phu hai người nói chuyện trong chốc lát rồi Lê Diệu Nam đi thư phòng. Hắn tuy đắc ý nhưng sẽ không thật sự kiêu ngạo vênh váo, một tháng nữa sẽ thi hương, hắn chỉ hận không thể tách thời gian ra để dùng. Lần khoa cử này hắn nhất định phải trúng, chẳng những là vì muốn đỡ phải chịu khổ, ngẫm lại chín ngày - chín đêm kia, hắn muốn chỉ phải trải qua một lần!