Ngoài cửa Lê phủ, pháo phóng bùm bùm. Khách đến hạ thọ nối liền không dứt, tiểu tư đứng ở cửa nghênh đón tươi cười vui vẻ. Bước vào cửa lớn Lê phủ, một đường vải đỏ trải dài đến tận đại đường tiền viện, hai bên trải đầy sắc hoa tươi đẹp không sao tả xiết. Hấp dẫn chú ý của tân khách nhất chính là hai bồn san hô đỏ cao bằng người đặt ở cửa, đây là thứ quý khó có được. Còn cả những chậu hoa sứ trắng vẽ hình xếp dày đặc thành hai hàng, này quả thật lắm tiền nha! Đi tiếp vào trong sẽ có thể nghe thấy tiếng đàn ca du dương. Cửa tiền viện thì dựng mấy tấm bình phong tinh chế, hai bên là bồn cây điểm trân châu, giữa sân là một tòa núi bằng đào mừng thọ, dưới chân núi giả rải đầy vàng bạc. Một cảnh phú quý khí phái thật tốt. Lê phủ hôm nay vừa múa vừa hát, không chỉ mời tới vũ nương và nhạc sư tốt nhất giáo phường, còn thỉnh gánh hát lớn nhất thành Dương Châu đến. Buổi thọ yến này, chỉ thiếu chút loá mù mắt người đến hạ thọ, biết là Lâm Dĩ Hiên an bài, mỗi người đều khen ngợi y hết lời, còn khen Lê lão phu nhân có phúc khí, tôn tức phụ hiếu thuận nha! Chỉ có Mã Ngọc Liên miễn cưỡng cười vui, trong lòng hận chết Lâm Dĩ Hiên, trong mắt thị đã sớm coi đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên thành của riêng, cho dù chuẩn bị thọ yến cho lão phu nhân, thị cũng không thoải mái, thấy bài trí xa hoa xung quanh, lòng thị còn đau hơn cắt thịt, quả thực là lãng phí. Nhưng chỉ cần nghĩ tới quá kế Lê Diệu Nam đi, rất nhanh là có thể đuổi hai tiểu súc sinh này ra khỏi phủ, thị bình tĩnh lại, chỉ chờ mong buổi thọ yến này nhanh nhanh chấm dứt, thị không đợi kịp mà muốn đuổi hai gia hoả chướng mắt này ra khỏi cửa. Chờ bọn họ ra khỏi phủ trên người không có đồng nào, xem thị thu thập bọn họ thế nào. Lê Diệu Nam không còn là người Lê gia, thị cũng không cần cố kỵ thanh danh, nhất định phải báo thù cho Tông Nhi. Dù sao Lê Diệu Nam cũng không ở trong Lê phủ, xảy ra chuyện gì, chết hay tàn, ai có thể tính đến đầu thị. Trong đại đường vô cùng náo nhiệt, chào hỏi chúc mừng xong không lâu liền đến phiên chúng tiểu bối dâng tặng lễ vật cho lão phu nhân. Lê Diệu Tổ không ở đây, Lê Diệu Nam chính là trưởng tôn, phu phu hai người cùng tiến lên, tay nâng hai bản kinh thư, quỳ xuống dập đầu ba cái, cùng nói: “Chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Lão phu nhân há hốc mồm, đây tính cái gì, hai bản kinh thư đã muốn xong chuyện? Bà nhớ rõ Lâm Dĩ Hiên có không ít đồ tốt, tấm bình phong bằng ngọc trăm tử ngàn tôn kia bà thèm khát đã lâu. Lê Diệu Nam cực kỳ khiêm tốn rũ xuống mi mắt, chậm rãi nói: “Tôn nhi minh tư khổ tưởng, vẫn cảm thấy mừng thọ lão phu nhân há có thể đưa mấy thứ tục vật, chỉ có tự mình động thủ mới có vẻ chân thành. Hai bản kinh thư này là ta và phu lang ăn chay mười ngày sao chép, lại cống Phật ba ngày, mong lão phu nhân không chê.” Lão phu nhân cười thật cứng ngắc, người ngoài cũng khen Lê Diệu Nam hiếu thuận, làm người chân thành, bà có thể nói cái gì, chỉ thầm quyết tâm trong lòng, nhất định phải mau mau quá kế hai người này ra ngoài. Thật sự là, cả ngày chỉ biết làm bà ngột ngạt, ngay cả mừng thọ cũng không để người thích thú. Sắc mặt của lão phu nhân thản nhiên mà nói một tiếng: "Đứng lên đi." Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên trở về chỗ ngỗi, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện Lâm Dĩ Hiên lúc này đầu đầy hắc tuyến. Lúc trước Lê Diệu Nam đáp ứng chuẩn bị hạ lễ, y cũng không để chuyện này trong lòng, hơn nữa nhiều ngày vội đến chân không chạm đất, y chẳng thể nghĩ tới, Lê Diệu lại có thể vắt cổ chày ra nước như vậy, tự viết kinh thư cái quỷ, ăn chay mười ngày cái quỷ, Lê Diệu Nam là không thịt không vui có được không. Có hai bản thọ lễ cao thượng của bọn họ ở trước, vật đáng giá được Lê Diệu Tổ hao hết tâm tư để người từ trong kinh đưa tới ngược lại có vẻ yếu thế, lúc này hai người cũng coi như kiếm được chút thanh danh, Lê Diệu Nam vụng trộm vui vẻ. Tiếp đến là người tộc Lê thị và tân khách chúc thọ, hôm ấy vẫn luôn náo nhiệt đến khuya mới tan. Người trong tộc Lê thị được Mã Ngọc Liên an bài ở khách phòng. Lê thị tộc trưởng cũng ở đó, vốn đến mừng thọ lão phu nhân, ông chỉ muốn để nhi tử đi một chuyến nhưng suy xét đến chuyện quá kế của Lê Diệu Nam, ông quyết định vẫn là tự mình tiến đến. Ban đêm, Lê Thái An lén lút đến tìm tộc trưởng, nói rằng đau lòng nhi tử nhưng lại không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của người trong tộc, chỉ hỏi có thể đổi người quá kế cho nhi tử hay không, ít nhất có một trưởng bối ở trên thì mặt mũi mọi người mới đẹp nhất. Quá kế nhi tử cho một người chết, nói thật, trong lòng Lê Thái An vẫn có chút trăn trở, ông ta hiện tại vẫn đang sống khoẻ mạnh đấy. Lê Kính Tường nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, Tứ thúc công là người dễ trêu chọc sao? Đã nói tốt là Lê Diệu Nam, Tứ thúc công cũng đang ngóng trông, nếu Lê gia không đáp ứng thì thôi, đáp ứng rồi lại muốn quá kế nhi tử cho người khác, Tứ thúc công nếu thật một căn dây thừng treo cổ, ai chịu trách nhiệm? Lê Thái An tức giận mà về, do dự một đêm, chịu không nổi gió bên gối của Mã Ngọc Liên, cuối cùng vẫn đáp ứng, dù sao ông ta đối với nhi tử Lê Diệu Nam này cũng không có tình cảm gì, trước kia suy xét cũng chỉ là vì thể diện. Nếu người trong tộc kiên trì, lão phu nhân và Mã Ngọc Liên đều đồng ý, ông ta cũng không có dị nghị chi. Chuyện này cứ quyết định như thế. Thọ yến của lão phu nhân náo nhiệt liên tục ba ngày, khách khứa ý do chưa hết, từng người cáo từ. Ngày thứ tư, Mã Ngọc Liên chờ không kịp mà công bố chuyện quá kế. Cùng ngày, Lê Thái An bãi yến ngay trong nhà mời những người trong tộc Lê thị lần này đến hạ thọ, đương trường tuyên bố muốn quá kế nhi tử cho đích trưởng tử lục phòng Lê Thái Thành. Lê Thái Thành nói dễ nghe là đích trưởng tử, kỳ thật trên không có phụ mẫu, dưới không có huynh đệ, chỉ có hai bá phụ, trong đó một người năm kia đã đi, Tứ thúc công hiện giờ cũng đã sáu mươi, tính ra cách Lê phủ quá năm đời, về sau không đi lại cũng là chuyện bình thường. Người quá kế này chọn quá tốt, Lê Diệu Nam sớm đã nghe Lê Hữu Tín nói bóng nói gió, một nhà Lê Thái Thành quả thật thảm, cả phụ mẫu lẫn ông ta đều chết hết, nếu Lê Thái An đáp ứng quá kế mình ra ngoài, nói không chừng còn có thể lấy được cái mỹ danh, nhưng Lê Diệu Nam lường trước ông ta cũng không có đầu óc như thế. Lê Thái An ra vẻ đạo mạo mà nói chuyện, Lê Diệu Nam cười lạnh trong lòng, cảm thấy không đáng thay cho mẫu thân Trương thị của thân thể này, bà gả phải một trượng phu như vậy. Tuy rằng sớm biết một màn hôm nay nhưng bộ dáng vẫn phải giả vờ. Lê Diệu Nam thu lại tâm tình, vẻ mặt sợ hãi, không thể tin nhìn Lê Thái An, nước mắt giàn giụa mà quỳ xuống đất, biểu tình đau xót muốn chết: “Phụ thân, ngài không cần nhi tử sao?” “Khụ khụ!” Lê Thái An hạ mặt, trách mắng: “Nói hươu nói vượn, quá kế ngươi ra ngoài cũng không phải không cần ngươi, ta vẫn là phụ thân ngươi, chẳng qua lục phòng bên kia thật đáng thương, hiện giờ quá kế ngươi ra ngoài là ý tứ của người trong tộc, vì bộ tộc mà suy nghĩ, ngươi đừng hồ nháo.” Thật không biết xấu hổ, Lê Diệu Nam tràn đầy khinh bỉ, ngoài mặt lại là hu hu khóc lớn, đau thương không kiềm chế được. Quá kế rồi chính là nhi tử nhà người khác, Lê Thái An còn muốn làm phụ thân, thật sự là vô liêm sỉ. Mã Ngọc Liên thở phào một hơi, thấy Lê Diệu Nam như chó nhà có tang, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu thích thú. Lê Diệu Tông vui sướng khi người gặp hoạ, mỉa mai mà trừng Lê Diệu Nam, cũng dám động thủ với mình, không có Lê gia che chở, xem hắn còn kiêu ngạo thế nào. Nhị thúc bá đối với chuyện này sớm đã có dự đoán, thấy Lê Diệu Nam khóc như thật, trong lòng hối hận vô cùng, sớm biết Lê Diệu Nam muốn quá kế, lúc trước ông nên hỏi Tín tiểu tử cho ra đáp án. Lê Diệu Nam là một nhân tài, tiểu tâm tư cũng lung lay, nhìn màn trình diễn kia, chỉ tiếc tiện nghi cho lão Tứ thúc công kia, kỳ thật nhà ông cũng thiếu nhi tử. Mặc kệ nhị thúc bá hối hận cỡ nào, Mã Ngọc Liên cao hứng cỡ nào, chuyện quá kế đã định ra rồi. Sáng sớm hôm sau, Lê Thái An liền thúc giục người tộc Lê thị nhanh về khai tông từ. Lê Diệu Nam cũng không ở lâu, dưới ánh nhìn chằm chằm của Mã Ngọc Liên, trang hai xe lễ vật lớn, vừa đủ dọn hết những đồ còn lại ở Cảnh Lan viện. Trước mặt tộc nhân, Mã Ngọc Liên ngay cả tức giận cũng không biết làm thế nào. Huống chi, hai xe lễ vật này kỳ thật cũng không nhiều, quá kế xong phải nhận thân, bên kia có nhiều tộc nhân như vậy. Trong mắt người ngoài, Lê Diệu Nam là thê lương, ảm đạm rời khỏi Lê phủ. Trước khi đi, hắn dặn dò hạ nhân ở Cảnh Lan viện, nếu hắn và Lâm Dĩ Hiên đi rồi, Mã Ngọc Liên không chứa được bọn họ thì có thể trực tiếp đến nhà mới, quét tước sân viện chỉnh tề, chờ nghênh đón hai người về là được. Đương nhiên, cái gọi là hạ nhân ở Cảnh Lan viện không bao gồm đám người Lý ma ma. Trong lòng Hổ Phách và Ngọc Châu rất phức tạp, vốn tưởng sẽ làm thông phòng của nhị thiếu gia, ai biết tân phu nhân vào cửa, bắt các nàng sao chép kinh Phật, các nàng vừa thấy may mắn không trở thành thông phòng của nhị thiếu gia, nếu không lúc này chỉ sợ cũng bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng cũng lại mờ mịt luống cuống, chủ tử đều đi rồi, lão phu nhân cũng sẽ không muốn các nàng nữa, vậy các nàng nên đi chỗ nào. Lý ma ma khóc trời gào đất, mụ luyến tiếc Lê Diệu Nam là thật, không có nhị thiếu gia làm chủ tử, phu nhân khẳng định sẽ không trọng dụng mụ, mụ về sau biết làm thế nào. Nhị thiếu gia nhiều tiền lại ngốc, mấy năm nay mụ mò được không biết bao nhiêu chỗ tốt, Lý ma ma khóc cực kỳ bi thảm, mụ thật sự đau lòng nha! Nhưng mấy cái đó đều không liên quan đến Lê Diệu Nam, tâm tư bọn hạ nhân, hắn chưa bao giờ để ý, liền tính hắn biết cũng chỉ nói một chữ: “Đáng!” Nô tài phản bội chủ xứng đáng có kết cục như vậy! * * * Dương Châu cách Tô Châu không xa, ngồi xe ngựa ba ngày đường liền tới, nếu đi đường thuỷ chỉ cần ngày rưỡi. Bọn họ đi chính là đường thuỷ. Rời khỏi cái chốn tồi tệ Lê phủ, Lê Diệu Nam cảm thấy thân tâm thư sướng, giống như trở về kiếp trước lúc hắn vẫn là nhị thế tổ phong lưu phóng khoáng, buông thả không kiềm chế. Ngồi trên thuyền lớn tiến về Tô Châu, Lê Diệu Nam rất hứng thú nhìn ngắm phong cảnh hai bên bờ sông, thường thường cùng người trong tộc đối rượu đương ca, một đoạn đường ngắn ngủn, hắn liền thân thiết hơn hẳn với người trong tộc. Lâm Dĩ Hiên thấy thế không thể không khen ngợi một tiếng, Lê Diệu Nam ở phương diện giao tế thật có vài phần thủ đoạn. Trừ cái này ra, quan hệ giữa Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên cũng dần thân mật hơn, tuy thời gian bọn họ ở chung không dài nhưng ở Lê phủ đồng tâm hiệp lực, cùng bàn đối sách, hắn thật coi Lâm Dĩ Hiên như bạn mà đối đãi. Có chuyện hắn thích nói với Lâm Dĩ Hiên. Có thứ tốt cũng chia sẻ với Lâm Dĩ Hiên. Đối với ý tốt liên tiếp của Lê Diệu Nam, Lâm Dĩ Hiên lại không thấy vinh hạnh, dọc đường đều đen mặt, trong lòng chỉ hận không thể cắn Lê Diệu Nam hai cái. Từ xưa Giang Nam sinh ra mỹ nữ, bên bờ sông Dương Châu càng là mỹ nữ vờn quanh. Hai mắt của Lê Diệu Nam sáng ngời, thứ tốt muốn chia sẻ với bạn chính là Lê Diệu Nam lôi kéo Lâm Dĩ Hiên ngồi ở mũi thuyền ngắm mỹ nữ, mà còn bình phẩm từ đầu đến chân. Lâm Dĩ Hiên tức nha! Chỉ cảm thấy cả người đều khó ở, trải qua đoạn thời gian ở chung này, y tự nhiên biết, nha hoàn xinh đẹp trong phòng Lê Diệu Nam không phải là chuẩn bị làm thông phòng, nhưng y chẳng thể nghĩ tới, nha hoàn trong nhà không sao nhưng nữ nhân bên ngoài lại đến. Lúc này vừa mới ra khỏi Lê phủ, Lê Diệu Nam đã một bộ háo sắc, kia về sau còn phải….