Hoàng Thượng thản nhiên lên tiếng phân phó: “Truyền bọn họ vào đi.” “Dạ!” Vương công công vội vàng lui ra ngoài. Thái tử dẫn đầu đi đến, các vị Hoàng tử theo sát sau đó. “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” “Đứng lên đi, khó có khi huynh đệ các người cùng nhau tới, có chuyện gì?” Hoàng đế cười như không cười mà nói, ngữ điệu không gợn sóng nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì. Sắc mặt Thái tử trầm xuống, giây lát đã khôi phục lại, nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt thể hiện hắn đã không còn trẻ tuổi, vội vàng quỳ xuống đất: “Nhi thần thỉnh tội với phụ hoàng.” “Hửm?” Hoàng đế nhíu mày, quét mắt nhìn mấy vị Hoàng tử: “Thái tử có tội gì?” Theo giọng nói của ông hạ xuống, Thái tử còn chưa kịp trả lời, Ngũ hoàng tử đã giục ngựa xung trận đứng lên trước: “Khởi bẩm phụ hoàng, Đại Minh năm nay thiên can đại hạn, triều đình phát ngân lượng giúp nạn thiên tai, vậy mà cư nhiên rơi vào hầu bao Thái tử.” Đại Minh, Hoàng đế nhăn chặt mày, Lê khanh gia đúng là tìm việc cho ông, Đại Minh tựa hồ nằm trong quản hạt của Cố Tri phủ. “Nhi thần oan uổng, chuyện tham ô ngân lượng giúp nạn thiên tai, nhi thần thật sự không biết.” Thái tử vẻ mặt đau thương, hắn biết làm thế nào để đả động Hoàng Thượng. “Ngươi nói không biết mà được sao? Diêm Chính Vinh là thân cữu phụ của ngươi, Thái tử đúng là không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi*.” Ngũ hoàng tử lập tức phản bác, lời nói sắc bén, thật vất vả mới bắt được nhược điểm của Diêm đại nhân, sao hắn có thể dễ dàng buông tha. (*Gió lớn cắt đầu lưỡi: ý là chém gió, nói dối.) “Ngươi…” Thái tử trợn mắt nhìn, trong lòng giận dữ vô cùng. Hôm nay vừa nhận tin tức Ngũ đệ nắm được nhược điểm của cữu phụ nên hắn mới có thể đến trước Ngũ đệ cầu kiến Hoàng Thượng, chỉ tiếc vẫn chậm một bước. “Thôi đi.” Hoàng đế đãnh gãy tranh luận của bọn họ, thản nhiên nhìn chăm chú Ngũ hoàng tử: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói.” “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần nghe nói Cố đại nhân thanh chính liêm minh, đang muốn tra một chút chiến tích của ông ta, ai biết lại tra ra một cọc đại án tham ô. Bởi vì thời gian không lâu, manh mối vẫn chưa bị xóa hết, thỉnh phụ hoàng nhìn.” Ngũ hoàng tử nói xong, cung kính trình lên hai bản tấu chương. Sắc mặt Hoàng đế thực khó coi, ánh mắt u ám hơi thay đổi. Trong cảm nhận của Hoàng Thượng, nhi tử của ông không sai, cho dù có sai cũng là bị người Diêm gia dạy hư. Thái tử thầm hận trong lòng, giận luôn cả Lê Diệu Nam, không có việc gì tự dưng nói tới Tri phủ Đại Minh làm gì, hại bọn họ không kịp trở tay, vội vàng dập đầu nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, Diêm đại nhân trung thành và tận tâm, nhất định là có tiểu nhân quấy phá. Nhi thần hôm nay cố ý tiến đến thỉnh tội, còn thỉnh phụ hoàng cho nhi thần thời gian điều tra rõ chân tướng.” “Chứng cớ vô cùng xác thực, bạc đều vào hầu bao của ngươi, còn muốn điều tra thế nào?” Ngũ hoàng tử mặt đầy mỉa mai, không chút nào che giấu vui sướng khi người gặp họa. Thái tử một bước cũng không nhường, phản bác như đinh đóng cột: “Phụ hoàng, nhi thần không dám cầu tình cho Diêm đại nhân, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài nói xấu. Nhi tử tự thấy mìn làm việc cẩn trọng, dân chúng là căn bản của Đại Tấn, nhi tử từ nhỏ đã được ngài giáo dục, vạn không dám làm ra chuyện hại dân. Ngũ đệ ăn nói bừa bãi gây thị phi, thỉnh phụ hoàng làm chủ cho nhi thần.” Ngũ hoàng tử sắc mặt thay đổi, đã đến tình trạng này, không nghĩ tới Thái tử thế mà còn dám thề thốt phủ nhận, lại còn kéo mình làm đệm lưng, nói không lựa từ: “Phụ hoàng, Thái tử bụng dạ khó lường, không nhân không từ, không thể đảm nhận đại nhâm.” Ánh mắt Thái tử chợt lóe, biểu tình trên mặt nháy mắt hóa thành căm phẫn, tựa như phải chịu thiên đại ủy khuất. Sắc mặt Hoàng đế biến trầm, ngữ điệu lạnh băng không hề có độ ấm: “Thái tử không đảm nhận được đại nhâm, ai thích hợp?” Ngũ hoàng tử vừa sợ vừa giận, bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần chính là nhất thời tình thế cấp bách.” Lúc này hắn nào còn không rõ, Thái tử là cố ý chọc giận hắn. “Tình thế cấp bách là có thẻ nói xấu huynh trưởng, tình thế cấp bách là có thể vọng luận Thái tử sao, trẫm còn chưa chết đâu!” Hoàng đế giận không kiềm được, quát: “Trở về bế môn tư quá cho trẫm!” “Phụ hoàng…” Ngũ hoàng tử há miệng thở dốc, muốn cãi lại, nhưng dưới cơn lôi đình của Hoàng Thượng, chung quy chỉ còn lại vẻ mặt ảm đạm. Phụ hoàng cho tới bây giờ vẫn luôn như vậy, trong lòng chỉ có Thái tử, vô luận đưa ra bao nhiêu chứng cứ phạm tội của Thái tử, phụ hoàng vẫn bất công như trước, dựa vào cái gì? Cừu hận giữa Ngũ hoàng tử với Thái tử đã đạt tới độ không chết không ngừng. Hoàng đế mệt mỏi nhu nhu thái dương, mắt lạnh nhìn mấy nhi tử biểu tình khác nhau, một loại cảm giác vô lực nảy lên trong lòng, ông không biết mình còn có thể nhẫn nại bao lâu. “Phụ hoàng bớt giận.” Lục hoàng tử vội vàng khuyên nhủ, trong mắt tràn đầy thân thiết. Thất hoàng tử không cam lạc hậu, phụ họa: “Phụ hoàng bớt giận, Ngũ hoàng huynh cũng là một lòng vì dân, nói vậy không phải cố ý.” Hoàng đế biểu tình thản nhiên: “Các ngươi có việc gì?” Mấy vị Hoàng tử đồng thời tiến đến Ngự thư phòng cầu kiến, quả thật là trùng hợp. Lục hoàng tử rùng mình, hơi rũ xuống mi mắt, kính cẩn nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần không có chuyện gì, hôm nay vốn muốn báo tin vui cho ngài, nhi thần lại có thêm một nhi tử, thỉnh phụ hoàng ban tên cho.” Thất hoàng tử không ngốc, tâm niệm vừa chuyển, lập tức phủi sạch quan hệ, mình tiến đến Ngự thư phòng cầu kiến nhất định không thể liên quan tới Ngũ hoàng huynh, cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghe xong ngôn luận của Lê đại nhân, cảm thấy rất hữu lý, vẫn là phụ hoàng tuệ nhãn như đuốc sớm nhìn ra rường cột trong triều. Ngày xưa Đông Hà gặp nạn lũ lụt, Du đại nhân tự tiện mở kho phát lương, vốn đã xúc phạm luật pháp Đại Tấn, chỉ phán trảm một mình ông ta đã là phụ hoàng khai ân. Không ngờ người Du gia không chỉ không biết cảm kích, thế mà còn châm ngòi dân chúng làm ra một cái vạn dân thỉnh mệnh, này là muốn để luật pháp Đại Tấn ở chỗ nào? Lời của Lê đại nhân đúng là nói đúng vào mấu chốt của vấn đề.” Sắc mặt Hoàng Thượng hơi hoãn xuống, không phải sao? Những gì Lê khanh gia nói về Du đại nhân quả thực thâm đến thánh tâm, chẳng lẽ chỉ bởi một lòng vì dân là có thể không để ý đến luật pháp quốc gia? Về phần gom góp lương thảo từ trong tay phú hộ, Hoàng Thượng tuy không quá đồng ý, nhưng sâu trong nội tâm ông cũng thấy có lý. Đối mặt với quốc khố hư không, trong lòng Hoàng Thượng hận nhất kỳ thật chính là những thương nhân vì phú bất nhân đó. Nhưng làm vua một nước, ông càng hiểu mình không có tư cách bốc đồng. Thương nhân dù có đáng ghét đến đâu vẫn là dân chúng Đại Tấn, vẫn là guồng kéo kinh tế Đại Tấn. Trong mắt Thất hoàng tử chợt lóe đắc ý, nịnh đúng rồi. Nhưng mà hắn cũng không cao hứng được bao lâu, tâm tư Hoàng đế ai có thể đủ thấu hiểu, vài động tác nhỏ của nhi tử, Hoàng Thượng sao lại không biết, mặc kệ bọn họ biểu hiện tốt đến đâu, hiếu thuận thế nào, còn không phải là vì cái ghế dưới mông mình sao. “Được rồi, trẫm biết, các ngươi đi xuống đi.” Hoàng Thượng thản nhiên nói, trong tay lại vẫn cầm tấu chương của Ngũ hoàng tử không bỏ xuống. Các vị Hoàng tử lần lượt cáo lui. Ra khỏi Ngự thư phòng, Thái tử sắc mặt lo lắng, cũng không có đắc thắng vui sướng. Tính tình Hoàng đế hắn hiểu rõ nhất, nếu phụ hoàng phát hỏa rồi xử trí luôn, có lẽ tương lai còn có đường sống, tình huống hiện giờ chính là trường hợp tồi tệ nhất. Ngũ hoàng tử vui sướng trong lòng, cho dù bị phụ hoàng cấm túc, chỉ cần có thể kéo Thái tử xuống ngựa, hắn cho rằng hết thảy đều đáng giá. Lạnh lùng liếc nhìn Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử, chưa từng nhận thức được rõ ràng đến thế, kình địch lớn nhất của mình có lẽ phải là hai người bọn họ. Lục hoàng tử lạnh lùng mỉm cười, căn bản không để ánh mắt Ngũ hoàng tử trong lòng. Gia hỏa ngu ngốc, dù mắt phụ hoàng có mù cũng không tới phiên hắn kế vị. Thất hoàng tử bĩu môi, thực chướng mắt hai vị huynh trưởng, Ngũ hoàng huynh dễ dàng xúc động, Lục hoàng huynh quỷ kế đa đoan, đếm tới đếm lui phần thắng của hắn là lớn nhất. Phụ hoàng chán ghét nhất là kéo bè kết cánh, buồn cười Lục hoàng ngay cả nhạc gia cũng không lung lạc được, còn bày ra một bộ chiêu hiền đãi sĩ. Trong mắt Thái tử chợt lóe âm ngoan rồi biến mất, hắn đã từng tràn ngập tôn kính phụ hoàng, đã từng muốn làm một vị Thái tử tốt, nhưng theo đệ đệ từng bước lớn lên, hết thảy đều thay đổi. Hắn không còn là Thái tử mà phụ hoàng sủng ái, bọn đệ đệ cũng vào mắt phụ hoàng, đi đến một bước này ngày hôm nay, hắn đã không còn đường lui, không thành công liền xả thân, hết thảy đều là phụ hoàng buộc hắn… Sắc mặt Hoàng Thượng không tốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn tấu chương ngẩn người. Thái tử là ông tự tay nuôi lớn, tình cảm tất nhiên là không giống với người khác, nhưng trước tình thế này, Thái tử hiển nhiên đã không thích hợp vị trí của ông. “Phụ hoàng, ngài phải bảo trọng long thể, sao không nghe Thái tử ca ca giải thích?” Thập nhị hoàng tử thân thiết nói, khuôn mặt nhỏ hiện rõ lo lắng. Hoàng đế sửng sốt, lúc này mới phát hiện ba ấu tử còn chưa đi. “Phụ hoàng, phụ hoàng, ngài đừng nóng giận, nhi tử nhất định sẽ hiếu thuận ngài, hôm nay mẫu phi chuẩn bị hoa quế tô, nhi tử phân cho ngài hơn một nửa.” Thập lục hoàng tử làm nũng, vẻ mặt lấy lòng nhìn Hoàng Thượng. Thập tam hoàng tử khinh thường hừ một tiếng, mấy năm trước Thập lục đã dùng chiêu này giúp mẫu phi nó tranh sủng, hiện giờ đã mười tuổi rồi, cư nhiên còn trang tiểu hài tử, không sợ xấu hổ. Thập nhị hoàng tử liếc nhìn nó cảnh cáo, Thập tam hoàng tử lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: “Phụ hoàng, ngài đừng nóng giận, ngày mai nhi tử nhất định sẽ đọc thuộc “Lễ Vận Đại Đồng Thiên”*.” (*Lễ Vận Đại Đồng Thiên: Một thiên trong Lễ Ký nói về lý tưởng thế giới đại đồng của Khổng Tử.) Thập nhị hoàng tử đỡ trán, thà nó đừng nói còn hơn, “Lễ Vận Đại Đồng Thiên” nếu nó nhớ không nhầm, Thập thất đệ năm nay tám tuổi đã đọc thuộc làu làu rồi. Sắc mặt Hoàng Thượng tối sầm, trong lòng lại tức giận: “Ngươi còn dám nói.” Thập tam hoàng tử ủ rũ, thật sâu cảm thấy mình với phụ hoàng bát tự không hợp, nhỏ giọng nói thầm: “Biểu đạt lòng cầu tiến cũng sai.” Hoàng Thượng tức đến thổi râu trừng mắt, nhi tử lớn tuổi không bớt lo, nhi tử nhỏ tuổi cũng không bớt lo, nhưng buồn rầu trong lòng ông cũng tiêu tan không ít. Thập lục hoàng tử đắc ý nói: “Thập tam ca, lời này ngươi nói sai rồi, đệ đệ đã học đến thiên thứ sáu Ung dã của Luận ngữ, tiến độ học tập của ngươi sao lại giống với của Thập thất đệ?” Thập tam hoàng tử nghiến răng, giơ lên cánh tay nhỏ mà rắn chắc của mình, khinh thường nói: “Đọc sách không thì có ích lợi gì, có bản lĩnh, chúng ta so cưỡi ngựa bắn cung.” Thập lục hoàng tử bị nghẹn, Thập tam hoàng huynh cưỡi ngựa bắn cung xuất chúng, mình ngốc mới cùng nó so, mỉa mai trả lời: “Có bản lĩnh, chúng ta so học vấn.” “So cưỡi ngựa bắn cung.” “So học vấn.” “So cưỡi ngựa bắn cung.” “Thôi đi, hai người các ngươi câm miệng cho ta.” Hoàng đế vừa tức giận vừa buồn cười, đối với tranh đấu của mấy vị Hoàng tử nhỏ tuổi, ông cũng không quá kiêng kỵ, đây mới là biểu hiện của tiểu hài tử, khiến ông cảm nhận được lạc thú dưỡng nhi tử. Hai vị Hoàng tử lập tức im miệng, ánh mắt yên lặng nhìn Hoàng Thượng. Đối mặt với nhi tử phải có uy nghiêm, Hoàng Thượng nghiêm mặt nói: “Cưỡi ngựa bắn cung học vấn đều phải kiểm tra, cho các ngươi thời gian một tháng, thắng sẽ có thưởng.” Thập lục hoàng tử tràn đầy tin tưởng: “Nhi tử nhất định không phụ kỳ vọng của phụ hoàng.” Thập tam hoàng tử đảo mắt: “Thưởng cái gì cơ.” Hoàng đế bị nó chọc tức đến bật cười, thản nhiên nói: “Thua phạt chép Luận ngữ mười lần.” Thập tam hoàng tử kêu thảm một tiếng, quả nhiên không làm thì không chết. Hoàng đế tỏ vẻ tâm tình sung sướng, bắt nạt nhi tử cái gì, quả thật rất có cảm giác thành tựu, suy tư trong chốc lát: “Lần tới Lê khanh gia dạy học, các ngươi cũng tới nghe xem.” “Vâng!” Ba vị Hoàng tử cười trả lời, Thập tam, Thập lục càng là vẻ mặt hưng phấn, rốt cuộc có cơ hội xuất cung. Thập nhị hoàng tử vui mừng khấp khởi, đã sớm nghe đại danh Lê Diệu Nam, chỉ tiếc vô duyên chưa gặp, lần tới dạy học mình nhất định sẽ không bỏ lỡ. Hoàng đế buồn cười trong lòng, nhưng cũng dâng lên một chút lo lắng, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, vui giận đều biểu hiện lên mặt, tiếp tục nói: “Nếu cho các ngươi bái sư, ai muốn?” Thập tam hoàng tử lập tức bật dậy, trốn thật xa. Bái sư? Tha cho nó đi, nó không muốn học cái gì mà chi, hồ, giả, dã đâu. Thập lục hoàng tử vẻ mặt do dự, chần chừ một khắc mới nói: “Nhi thần cảm thấy Diệp Đại học sĩ rất tốt.” Hoàng đế nhíu mày, cười nói: “Ngươi muốn bái ông ta làm sư?” Thập lục hoàng tử kiên định gật đầu, cẩn thận che giấu tâm tư của mình. Hoàng đế cũng không nghĩ nhiều, Diệp ái khanh học thức uyên bác, nhi tử muốn bái ông ta làm sư cũng hợp tình hợp lý, nhưng Đại học sĩ đều có một tật xấu, nếu không phải đệ tử ông ta tự mình coi trọng, cho dù mình có hạ thánh chỉ, Diệp ái khanh cũng sẽ tâm sinh bất mãn: “Chỉ cần Diệp ái khanh gật đầu, trẫm liền duẫn ngươi.” “Tạ phụ hoàng.” Thập lục hoàng tử vẻ mặt kinh hỉ, ánh mắt tỏa sáng lòe lòe, nó nghĩ mình là Hoàng tử, Diệp đại nhân nhất định sẽ không cự tuyệt. Thập nhị hoàng tử lại chẳng nghĩ vậy, Thập lục tuy rằng thông minh sớm nhưng chung quy tuổi quá nhỏ, Diệp đại nhân há có thể dễ dàng mượn sức như vậy, không thấy ông ta đóng cửa không tiếp Thái tử với mấy vị hoàng huynh sao. “Ngươi thì sao?” Hoàng đế nhìn về phía Thập nhị hoàng tử, vừa lòng cực kỳ, nhi tử này càng ngày càng trầm ổn, đối mặt với đệ đệ rất có phong phạm huynh trưởng, nếu có thời gian nhất định có thể bồi dưỡng thành một vị hiền vương. “Nhi thần nguyện bái Thông chính sử ti làm sư.” Thập nhị hoàng tử có mục tiêu minh xác, nếu muốn bái sư, nó lựa chọn người ít nổi bật nhất. Đợi sau này muốn làm một số chuyện, nếu chắn đường hoàng huynh, chỉ sợ còn chưa xuất sư người đã chết rồi. Thân phận Lê đại nhân rất phù hợp, vừa là đại thần gần người phụ hoàng, có thể khiến người kiêng kỵ, lại không có bối cảnh thâm hậu, sẽ không làm người quá mức phòng bị. Đương nhiên, quan trọng nhất là nó nhìn ra được tiền đồ của Lê đại nhân, vô luận là chiến tích tại Vân Nam, hay tác phong làm việc của hắn, Thập nhị hoàng tử đều rất tán thưởng, bái hắn làm sư cam tâm tình nguyện. Thập tam hoàng tử thật căng thẳng, mắt thấy phụ hoàng đang nhìn qua, vội vàng nói: “Ta cũng giống Thập nhị ca.” Hoàng đế nhăn chặt mày, mặc kệ nhi tử không nên thân này, nhưng đi theo Thập nhị cũng tốt, đỡ cho không người quản được nó. Về phần Lê Diệu Nam có thể đáp ứng thu đồ đệ hay không, Hoàng Thượng tỏ vẻ căn bản không thành vấn đề. Chênh lệch giữa người với người thật lớn, đối mặt Diệp đại nhân Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không mạnh mẽ hạ chỉ, còn Lê Diệu Nam chỉ biết khóc…. Nhưng giờ khắc này hắn còn không biết chuyện, cao hứng cùng phu lang giáo dục nhi tử. Hoàng Thượng cũng không vội, chuyện bái sư còn muốn để nhi tử tiếp xúc với lão sư đã, sau đó mới có thể kết luận, thản nhiên phân phó một câu, bảo bọn họ không được truyền tin tức ra ngoài, sau đó liền cùng Thập lục hoàng tử đi chỗ Huệ phi. Thập tam hoàng tử không phục, Thập lục đệ thế mà thật sự bắt cóc phụ hoàng. Thập nhị hoàng tử không để bụng, phụ hoàng là vị minh quân, đi đâu qua đêm cũng không ảnh hưởng đến bất luận thế cục nào trong triều.