Tháng 11 ở Nam Thành, nhiệt độ bình quân trong không khí cao nhất có thể đạt tới là hai mươi độ. Khí hậu phương Nam là như vậy, không khi nào cảm thụ được gió thu lạnh run, cho dù đã lập đông, ở nhà mặc áo ngắn tay quần đùi đều không cảm thấy lạnh, chỉ là khi ra cửa thì nhiều nhất cũng khoác thêm áo khoác mỏng thôi, còn áo lông này nọ đều không dùng được. Trong lúc ở những thành phố khác, có nơi đã tuyết rơi mờ mịt thì ở bên này, phong cảnh vẫn một mảng xanh um tươi tốt, chỉ ngoại trừ hai trận mưa to liên tiếp là hơi mang chút cảm giác thời tiết có chuyển lạnh. Lục Tầm lại mang theo Lục Minh Triết tới Lâm gia. Trong khoảng thời gian này hắn rất hay đến đây. Một là vì để "báo cáo công tác" với Lâm Y Y . Có thể triệt hạ đống tin tức có liên quan đến Mạnh Dục Nhiên trên mạng nhanh như vậy, cũng có thể nói là công hắn không thể không có, tuy rằng vẫn có không ít người đều nhìn được ảnh chụp của thiếu niên, nhưng theo thời gian trôi đi, mấy cái ảnh hưởng này sẽ càng ngày càng ít. Hơn nữa, Mạnh Dục Nhiên mỗi ngày đều chỉ có một đường từ trường học về nhà và từ nhà đi đến trường, cũng không có cơ hội bị người nhận ra. Thứ hai, chính là Lâm Y Y gần đây đang đam mê làm sủi cảo. Sủi cảo nhiều loại nhân, nhân cải trắng với thịt heo bằm, sủi cảo nhân hẹ, sủi cảo nhân tôm tươi nấm đông cô,.... mỗi loại làm một lần, mỗi ngày đều thêm vào bữa cơm cho phong phú. Không những thế cô còn tuỳ ý sáng tạo, cải biến cách làm một chút, khi thì thêm tôm thuỷ tinh, khi thì thêm bạch tuột, lúc thì sửa thành áp chảo, nhiều biện pháp đổi lại đổi đi, vậy mà không có ngày nào lặp lại. Lục Tầm hiện tại mỗi ngày nhất chờ mong chính là buổi tối để ăn đống sủi cảo không giống ở đâu đó! Hôm nay cũng vậy, sau khi cơm chiều ăn lửng dạ, lại dọn lại một bàn sủi cảo chiên nhân thịt heo ngó sen...... Thật ra nếu chi cho năm người ăn, mỗi người cũng chỉ có thể ăn được năm sáu cái, nhưng đều ăn thật sự thỏa mãn. Vừa ăn cơm chiều lại ăn tiếp sủi cảo chiên, sau khi ăn xong còn có mỗi người một phần giấm trái cây pha sữa tươi, cuộc sống gia đình này thật là...... Lục Tầm không muốn đi trở về! Lâm Y Y ngồi xuống trên sô pha , vỗ vỗ vị trí bên cạnh bảo hắn ngồi xuống. "Anh giúp tôi nhìn xem, tết Nguyên Đán được nghỉ ngơi ba ngày, tôi tính cùng Tiểu Nhiên, San San đi ra ngoài chơi, mấy địa phương này chỗ nào đi chơi dịp tết thì tốt?" Cô cũng là thừa lúc Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San về trên lầu tắm rửa, mới móc ra mấy tờ chương trình du lịch của công ty du lịch gởi đến, hỏi cái ý kiến Lục Tầm một chút. Chuyện này, cô vẫn chưa nói với hai đứa nhãi con, cũng định cho hai đứa nó niềm vui bất ngờ. Lục Tầm còn kích động hơn cả cô, hứng thú bừng bừng chọn đi chọn lại: "Lần trước cũng nói là đi Đại Lý không tồi, nhưng nếu chỉ nghỉ ngơi ba ngày, vậy không cần đi chỗ quá xa, đi đến đó mất một ngày, về cũng đã mất một ngày rồi...... Thật ra anh nghĩ là nên đi một cổ trấn gì đó, cũng không cần đi quá xa, hai ngày dùng để đi dạo, vui chơi một chút, tìm mấy chỗ nổi tiếng ăn vặt." Nói đi nói lại, cuối cùng cũng nói đến chuyện đi ăn! Lục Minh Triết mím mím môi, xen mồm nói: "Tết Nguyên Đán quá lạnh, gió thổi lồng lộng như vậy mà còn có tâm tư đi dạo?" Lời này nói rất có đạo lý! Đặc biệt đến lúc đó cô còn mang theo hai nhãi con, chỉ mỗi chuyện lo sao cho hai đứa nhỏ không bị lạnh cóng cũng đã rất phiền toái. Trong nháy mắt, Lâm Y Y liền đem viễn trình du lịch có các hoạt động bên ngoài bỏ qua một bên. Lục Tầm liếc thằng cháu trai nhà mình một cái: "Đây cũng là chuyện anh muốn nói, anh cảm thấy thời gian quá ngắn, suy tính hợp lý một chút, không cần đi chỗ nào quá xa, cũng không cần có quá nhiều hành trình ở bên ngoài. Không bằng chỉ đến một chỗ duy nhất, ví dụ như Hokkaido của Nhật Bản, có thể vừa ngâm suối nước nóng ăn hải sản, hoặc là chọn một hòn đảo nhiệt đới nào đó của Đông Nam Á, xong lên một hòn đảo nghỉ dưỡng hai ngày." Ý kiến này xem như đúng trọng tâm hơn...... Rốt cuộc kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, trong đó đi qua đi lại cũng phải tốn một ngày, thời gian chân chính có thể vui chơi cũng chỉ có hai ngày. Chờ Mạnh Dục Nhiên tắm rửa xong, một thân thần thanh khí sảng đi xuống lầu, tính nhìn xem hai kẻ đáng ghét kia đã đi hay chưa, liền nhìn thấy ba cái đầu chụm lại với nhau, xúm xít ngồi trên sô pha đang nói cái gì. Mạnh Dục Nhiên: "......" Hình ảnh này thật chướng mắt! Không biết, còn tưởng rằng ba người này mới là một nhà ba người! Lục Minh Triết là người đầu tiên nhìn thấy nó. Vội vàng đưa mắt ra dấu cho hai vị hãy còn cúi đầu, thảo luận cụ thể cái quốc gia nào, hòn đảo nào phong cảnh tốt nhất...... Đáng tiếc, hai bậc phụ huynh phản ứng trì độn tựa hồ đều không phát hiện nó đang nhắc nhở. Mạnh Dục Nhiên đã xuống lầu, đi tới phòng khách, hơn nữa còn nhanh tay lẹ mắt bắt được một tờ rơi giới thiệu của công ty du lịch. Bị hoảng sợ, vẻ mặt Lâm Y Y như gặp quỷ: "Đi đường không có tiếng động vậy !! Con xuống đây bao lâu rồi?" Sau đó hậu tri hậu giác nhìn thấy kế hoạch của cô đã bị phát hiện! Lâm Y Y: "!!!!" Lục Tầm đã từ bỏ không thèm giãy giụa. Hắn trừng mắt nhìn thằng cháu trai, nhỏ giọng lải nhải: "Sao con cũng không thèm nhắc nhở chúng ta?" Cái thằng nhãi này ngồi đối diện với cầu thang lên lầu, tám chín phần là nhìn thấy rồi...... Nhất định là cố ý! Đáp lại hắn, là ánh mắt xem thường của Lục Minh Triết. Vừa rồi nó đã đá mắt muốn lệch cả tròng đen, hai người cũng chưa thèm chú ý tới nó...... Nó còn khẽ kéo kéo áo chú nhỏ của nó, bị hắn tưởng là ruồi bọ mà đập một phát bây giờ còn đỏ! Hai người này bị phát hiện là xứng đáng lắm mà! Mạnh Dục Nhiên phản ứng mau lẹ, đầu óc xoay chuyển càng mau, tùy tiện nhìn hai cái, đại khái liền biết sao lại thế này...... Bọn họ muốn che dấu cũng vô dụng...... Đơn giản liền không thèm giãy giụa vô ích nữa. Quả nhiên, vẻ mặt Mạnh Dục Nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Lên kế hoạch đi du lịch sao?" Nó cũng đi đến sô pha tìm chỗ ngồi xuống. Vừa ngồi vừa xem, cơ bản đều là chương trình du lịch ngắn khoảng ba bốn ngày, liền hỏi: "Dịp nghỉ gần nhất chính là Tết Nguyên Đán, đến lúc đó số lượng người đi du lịch khẳng định rất nhiều, mấy điểm du lịch trong nước hay ngoài nước đều sẽ không còn thú vị, có đi cũng chỉ ngắm được người chứ đâu ngắm được cảnh đâu?" Thằng nhóc này lại có một quan điểm khác. Nhưng mà ngẫm lại cũng không sai...... Vốn dĩ khi du lịch là muốn rời khỏi thành thị, thả lỏng tâm tình, ngắm nhìn phong cảnh, kết quả đi đâu cũng đều là người, đi nước ngoài du lịch cũng mẹ nó tất cả đều là người Trung Quốc, cảm giác cũng giống như chưa từng xuất ngoại! Lâm Y Y suy sụp gật gật đầu: "Vốn dĩ không phải hôm quốc khánh nói muốn đi ra ngoài chơi, kết quả còn chưa tính toán kế hoạch kỹ càng sao ? Cho nên định thừa dịp tể Nguyên Đán nghỉ dài, lại làm một chuyến lữ hành luôn. Đúng rồi Tiểu Nhiên, con muốn đi chỗ nào chơi?" "Đâu chả được." Mạnh Dục Nhiên mặt mày không sao cả, ném đống tờ rơi của công ty du lịch hành về trên bàn trà, có hơi nhàm chán. Lục Minh Triết ở kế bên lúc này đột nhiên kiến nghị với Lâm Y Y: "Đảo Saipan, đảo Guam đều không tồi, nhưng con tương đối đề cử đảo Java đi, cũng là một đảo khá nổi tiếng được ghi lại rõ ràng của Malaysia. Trên đảo chơi khoảng hai ba ngày là đủ rồi. Nhưng mà nhà mọi người đi có ba người thôi, mà hai người thì còn quá nhỏ, đi đông người một chút thì an toàn hơn. Vừa lúc con và chú nhỏ của con cũng không có việc gì......" Cái thằng nhãi này đúng là thần trợ công a! Lục Tầm hoàn toàn không phát hiện cháu trai đang rầu thúi ruột vì chuyện chung thân đại sự của hắn, miệng còn nhanh hơn não lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, ba người cô nhi quả phụ bơ vơ đi du lịch sao có thể làm người yên tâm? Đặc biệt khi ra bên ngoài, càng nhiều người một chút càng an toàn! Hiện tại bên ngoài thế đạo rất loạn, có mấy nước mà người dân nhìn là biết người Trung Quốc giống các ngươi như vậy rất có tiền, chuyên môn theo dõi chờ cơ hội cướp lấy." Hai chú cháu này...... Cũng quá không biết xấu hổ! Trán Mạnh Dục Nhiên nhướng nhướng, sắc mặt tức khắc đen như đáy nồi. "Người một nhà chúng tôi đi ăn tết, mọi người đi theo làm cái náo nhiệt gì?" Nó không cao hứng, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt trước. Lục Minh Triết cũng không thèm nhìn nó, chỉ nhìn Lâm Y Y nói: "Bà ngoại Lâm trước khi đi bảo con và chú nhỏ của con phải để ý chăm sóc cho dì Lâm, vậy bà ngoại Lâm cũng có thể yên tâm đúng không?" "Đúng vậy đúng vậy, lão Cố cũng có thể yên tâm!" Đây là Lục tổng tiếp tục phụ họa. Lâm Y Y: "......" Mạnh Dục Nhiên lạnh mắt nhìn hai chú cháu có bao nhiêu không biết xấu hổ, cả người chiến ý hừng hực thiêu đốt: "Sự cố sóng thần của Java mới mấy năm đã quên rồi sao ? Còn đi Malaysia...... Bà ngoại, ông ngoại con có thể yên tâm mới là lạ!" Để cho hai tên chướng mắt này đi theo, thà rằng không đi! "Đi ra ngoài ấy mà, ai cũng không thể bảo đảm không có gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ bởi vì đi trên đường dễ dàng ra sự cố giao thông liền không ra khỏi cửa? Cho nên, chẳng lẽ vì chuyện không biết có xảy ra không, liền giẫm chân tại chỗ?" Lục Minh Triết tốt tính nhẫn nại giải thích xong, cuối cùng vẫn tán đồng với quan điểm của Mạnh Dục Nhiên: "Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, vẫn đừng đi Malaysia." Cằm Mạnh Dục Nhiên vừa nhấc, nhẹ giọng hừ hừ. Đang lúc nó cho rằng cái tên này vẫn có chút ánh mắt, chỉ thấy đối phương quay đầu nhìn mẹ nó nói: "Vậy nên đi Maldives đi, vào thời gian này ở đây tuy lạnh, nhưng nơi đó khí hậu còn rất ấm áp, nước biển trong xanh, trong biển có đá san hô cũng đẹp, dì khẳng định sẽ thích." Mạnh Dục Nhiên: "!!!!" Hắn biết ngay thằng nhóc này không tốt được bao lâu mà! Mặc kệ thằng nhóc nhà mình nghĩ như thế nào, những lời của Lục Minh Triết nói thật ra lại khảm đến tâm Lâm Y Y. Nước biển trong xanh đến không thể tưởng tượng, bầu trời lại cũng xanh lam với mấy cụm mây cuộn tròn như một bức hoạ, còn có ánh nắng mặt trời, bờ cát, gió biển...... Một trong những lý do mà chỗ này thành thánh địa cho tuần trăng mật chính là nó có một vẻ đẹp mà những người phụ nữ đều không thể cự tuyệt! Lâm Y Y trực tiếp nói theo: "Quyết định, đi Maldives !" Lục Tầm vừa rồi còn ngồi một bên rung chân hóng chuyện xem hai thiếu niên tranh phong, nhanh chóng chân chó móc di động ra, bảo Chu trợ lý liên hệ mấy công ty du lịch cho bọn họ. Chu trợ lý cũng là người tài ba. Giờ phút này mới vừa ăn một bữa tối dưới ánh nến vô cùng lãng mạn với vợ xong, đang tầng tầng lột xiêm y cô vợ bé bỏng, như lang như hổ nhào lên, trong nháy mắt tiếng chuông di động vang một cái, thiếu chút nữa giật mình thành thái giám! Ai bảo đó là điện thoại của boss gọi chứ! Hắn cũng không muốn bắt máy, hắn cũng rất ủy khuất, nhưng là không có biện pháp. Vội vội vàng vàng bò từ trên người cô vợ xuống dưới, vô cùng lo lắng lao ra khỏi phòng, vừa gọi điện thoại vừa đi phòng làm việc mở máy tính...... Toàn bộ hành trình, vợ hắn nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa cái ông chủ nhìn là biết không phải người tốt kia của chồng mình, cầu cho hắn không lấy nổi vợ! Mười lăm phút sau, rốt cuộc cũng gửi cho sếp xong một đống hành trình qua di động, trở lại phòng, tính tiếp tục chuyện tốt vừa rồi bị ngắt giữa chừng...... Vợ của hắn đã ngủ rồi! Chu trợ lý ủy khuất bóp bóp ngón tay.