Xuyên qua làm hoàng đế chi sủng vật
Chương 9 : Rắc rối đến!
Bởi vì mười lăm ngày nữa sẽ đến ngày tiểu Vũ biến thân nên nàng có chút áp lực. Người ta thường nói mặt hồ thường phẳng lặng trước khi cơn bão đến, vậy có phải nàng sắp phải đối mặt với chuyện gì nguy hiểm không? Trực giác của phụ nữ luôn luôn đúng, mà trực giác của chó thì càng nhạy cảm, xem ra số phận mấy ngày sắp tới của nàng vô cùng không tốt rồi.
Phượng Thiên Hàn thì không biết về chuyện biến thân, lại càng không cảm nhận được rắc rối sắp tới như tiểu Vũ nên vẫn bình thản, ngày ngày bồi nàng ăn, trưa đưa nàng đi dạo, tối lại đem nàng cùng đi tắm rồi ôm nàng ngủ. Nhưng vì là người nhạy cảm, hắn đương nhiên phát hiện gần đây tiểu Vũ vô cùng cẩn thận trong mọi việc nên cũng tự chú ý, có lẽ nàng biết chuyện gì mà hắn không biết sao? Hay là nàng lại giấu hắn chuyện gì?
Hôm nay Phượng Thiên Hàn phải nghị sự với đại thần, buổi trưa thì tiếp đón sứ giả của các nước lân bang, buổi chiều tham gia vào hội yến nên không có thời gian để ý tới tiểu Vũ, mà cũng chính vì thế nên rắc rối của nàng mới có cơ hội mò đến.
Sau khi Phượng Thiên Hàn lên triều, tiểu Vũ ngựa quen đường cũ chạy tới nơi bản thân thường tu luyện tiếp tục con đường tu tiên gian nan, không ngờ trên đường chạy về lại gặp phải vị Hoàng hậu nương nương họ Liễu tự giết con hôm nào. Bởi vì hành động tàn ác của nàng ta mà tiểu Vũ vốn đã không có thiện cảm, hôm nay gặp lại thấy thần sắc nàng ta hồng hào khỏe mạnh, miệng cười tươi không ngớt mà cơ thể như béo thêm một vòng càng khiến tiểu Vũ chán ghét.
Nàng còn nhớ Liễu thị hôm đó khóc lóc sướt mướt, đòi giết Thục phi để hả giận, vậy mà hôm nay lại có thể tươi cười như hoa, toàn thân không thấy một chút dấu vết gì như người mẹ vừa mất con cả, mà sự việc từ hôm đó tới hôm nay còn chưa tới 5 ngày, xem ra vị Hoàng hậu nương nương này trí nhớ kém hay là nàng ta vốn chẳng có gì phải buồn cả? Thật đáng giận!
Cũng không biết vì tiểu Vũ chán ghét nàng ta hay không mà vị Hoàng hậu kia đột nhiên nhìn thấy nàng, đúng là ghét của nào trời trao của đó.
Mắt trông thấy tiểu sủng vật của Hoàng thượng, Liễu Tâm Như đột nhiên tức giận. Cũng chỉ là một con chó tầm thường vậy mà Hoàng thượng lại coi nó như bảo vật, còn hàng ngày ôm ấp yêu thương, uy ăn tử tế chứ. Hơn nữa nàng còn nghe nói, ôn tuyền nơi Hoàng thượng tắm rửa hàng ngày vốn không cho người ngoài tiếp cận thì con chó này lại được chính tay Hoàng thượng bế vào. Rốt cuộc thì Hoàng thượng có ý gì chứ! Hậu cung của hắn so với một con chó xấu xí quái dị lại không bằng sao?
Bởi vì ghen tị lại sẵn lòng dạ độc ác mà đầu óc thì ngu dốt không suy nghĩ tới đại cục cho nên Hoàng hậu liền gọi cho gọi cung nữ Phỉ Thúy đang theo hầu bên cạnh: “Thúy nhi, ngươi bắt con chó kia lại đây cho ta!”
Phỉ Thúy vừa nghe liền dạ vâng rồi chạy theo bắt tiểu Vũ lại. Tuy biết rằng nàng định bắt mình nên tiểu Vũ đã chạy trước nhưng Phỉ Thúy là người, một bước chạy lại lớn hơn tiểu Vũ rất nhiều nên chẳng mấy chốc, nàng đã bắt được tiểu Vũ đưa đến cho Hoàng hậu.
Nhìn tiểu Vũ đang nằm trong tay Phỉ Thúy, Liễu Tâm Như liền cười lạnh. Không phải ngươi là sủng vật của Hoàng đế hay sao, cũng chỉ là một con chó tầm thường mà thôi. Ta hôm nay dù có giết ngươi thì Hoàng thượng cũng chả có lí do gì mà phạt ta, hắn đối với thế lực nhà mẹ đẻ ta còn đang phải dựa dẫm cơ mà. Vậy thì con chó nhỏ, ai bảo ngươi tranh cướp Hoàng thượng với ta, ai bảo ngươi là kẻ yếu đây, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Nghĩ đến đó, Hoàng hậu cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Khuôn mặt đẹp đẽ đoan trang vì suy nghĩ ác độc mà vặn vẹo, tiểu Vũ trông thấy liền biết nàng ta đối với mình có ý định gì rồi. Nàng nhìn trái nhìn phải xem có đường nào để thoát không thì đột nhiên Liễu thị lại nói: “Các ngươi mang tiểu Phì về tẩm phòng nào, bổn cung muốn tiếp đón nó.”
Tuy không biết tẩm phòng là nơi nào song tiểu Vũ biết nó chắc chắn sẽ không phải nơi bình thường, càng không phải một nơi mà người sống đi vào có thể trở ra. Nhưng nếu bây giờ nàng dãy dụa mà có thoát cũng không chạy được, ở đây nhiều người như thế, cho dù nàng có chạy cũng rất nhanh sẽ bị bắt lại, mà có khi đến lúc đó Liễu thị sẽ chẳng có kiên nhẫn đợi nàng được đưa về tẩm phòng cung Hoàng hậu mới tra tấn đâu, nên tiểu Vũ chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn.
Mà Liễu Tâm Như thì càng thêm đắc ý, nàng ta màng con chó này về tẩm phòng, mỗi ngày sẽ hành hạ nó sống không bằng chết vậy mới vui, nếu nàng ta trực tiếp giết nó thì chán quá. Hơn nữa nếu con chó này mất tích, Hoàng thượng cũng chỉ có thể nghĩ rằng nó hư đốn chạy đi chứ chẳng ai lại nghĩ một con chó bị bắt cóc cả. Đáng tiếc cho đầu óc ngu dốt Liễu Tâm Như, Phượng Thiên Hàn đương nhiên sẽ nghĩ tiểu Vũ bị bắt cóc bởi nàng ấy không phải con chó bình thường mà là tu tiên giả cho nên sẽ không có chuyện tiểu Vũ bỏ đi nơi khác. Nhưng đương nhiên, Liễu Tâm Như không nghĩ đến cũng không biết mà nghĩ.
Đem tiểu Vũ về tẩm phòng nằm ở mật thất bên trong Phượng Dương cung, Liễu Tâm Như cười man rợ nhìn nàng. Cảm nhận được nguy hiểm, tiểu Vũ cố gắng tìm cách thoát thân nhưng không thể. Có vẻ như nhận ra được tiểu Vũ muốn trốn, Liễu Tâm Như âm trầm nói: “Chó nhỏ, không phải Hoàng thượng rất sủng ngươi sao, bổn cung cũng chỉ muốn xem ngươi ngoan ngoãn thế nào thôi”
Haizz, thì có ai giết người mà nói ta là kẻ sát nhân không, cho nên Hoàng hậu à, ngươi có nói thế nói nữa ta cũng không tin đâu. Mà tiểu Vũ cũng không có thời gian phản kháng, Liễu Tâm Như đã cho người đến rút hết móng chân của nàng đi.
Cơn đau ập đến, tiểu Vũ rên rỉ không thôi. Chết tiệt, nàng ta sao có thể ác thế chứ, nàng là chó mà cũng không tha. Nhưng cơn đau này chưa dứt, Liễu Tâm Như đã tiếp tục sai người dùng châm đâm vào lòng bàn chân của nàng. Cảm nhận cơn đau đang lan tỏa khắp cơ thể, lại nhìn đến năm đầu ngón chân ở bốn chân mình đang chảy máu, tiểu Vũ càng thống khổ. Đúng là lòng dạ nữ nhân như rắn rết, nàng nhớ rất rõ là bản thân chưa từng động chạm gì tới nàng ta.
Thấy tiểu Vũ đang phải chịu khổ, Liễu Tâm Như cười càng man rợ. Hừ, cũng chỉ là một con chó không biết phản kháng thôi, cho dù ngươi được Hoàng thượng sủng nữa thì cũng chả có tác dụng, mạng ngươi sắp mất trong tay ta rồi.
Lại nhìn đến cái đuôi ngắn cũn của tiểu Vũ, Liễu Tâm Như không hiểu sao lại chán ghét.
“Đuôi gì mà xấu thế, người đâu, đem dao ra đây, cắt đứt đuôi con chó này đi”
Người hầu không thể chống chế liền cầm con dao thái thịt đi lại, nâng đuôi tiểu Vũ định cắt đi. Cảm thấy bản thân mình quả thật không thể chịu được đau đớn do bị cắt mất đuôi, tiểu Vũ cố gắng dãy dụa. Đuôi nàng muốn đứt chính là phải gãy xương đó. Đau đớn do gãy xương thì làm sao chịu được, mụ độc phụ này quả nhiên không phải người. Nhưng người vẫn là người mà chó vẫn là chó, dưới sự dãy dụa của tiểu Vũ, cái đuôi ngắn củn của nàng vẫn bị người ta cắt đi.
Biết rằng đây là sủng vật của Hoàng đế nhưng chủ tử của bọn họ là Hoàng hậu. Nếu như hôm nay bọn họ vì thương hại cho mạng của một con chó mà mất đi mạng sống thì quả là không đáng, cho nên rất nhiều người không muốn ra tay cũng vẫn nhắm mắt mà thi hành mệnh lệnh độc ác của Liễu thị. Bọn họ cuối cùng cũng chỉ là kẻ tôi tớ, sao có thể chống lại lệnh của bề trên? Bọn họ là hạ nhân, vào cung thì bán mạng cho chủ tử trong cung, làm gì còn cái gọi là quyền lợi của một con người?
Cơn đau thấm tận xương tủy ập đến khiến tiểu Vũ chống đỡ không nổi nên ngất đi. Trong mơ hồ, thần trí nàng như tìm đến Phượng Thiên Hàn, kêu cứu với hắn.
Đang nghị sự cùng đại thần, không hiểu sao trái tim của hắn lại đau nhói. Cảm nhận được tiểu Vũ đang cầu cứu, Phượng Thiên Hàn gần như ngay lập tức nói hai chữ: “Bãi triều!” rồi chạy đi tìm tiểu Vũ.
Bước chân vào Thiên Hi cung, Phượng Thiên Hàn tìm hết mọi nơi nhưng không thấy. Đáng lẽ giờ này tiểu Vũ đang ngủ trên long sàng hoặc nằm trên bàn tròn ngoài sân sưởi nắng chứ. Chạy khắp Bàng Long điện, Phượng Thiên Hàn càng lo lắng khi không thấy tiểu Vũ đâu, hắn liền triệu ra ám vệ.
“Ngươi có thấy sủng vật của trẫm?”
“Bị Hoàng hậu đưa vào tẩm phòng rồi”
Nghe được câu trả lời của ám vệ, Phượng Thiên Hàn cả người tản ra sát khí, phi thân chạy tới Phượng Dương cung. Tẩm phòng của Phượng Dương cung là nơi như thế nào, nếu ngay cả hắn còn không biết thì đúng là bỏ đi. Đó nói trắng ra là nơi thẩm vấn, tra tấn người của Liễu thị nhưng vì sợ bị hắn biết nên đọc lệch tên đi thành tẩm phòng.
Trước sự ngăn cản của cung nữ và thái giám, Phượng Thiên Hàn lao vào Phượng Dung cung, mở mật đạo bước vào tẩm phòng nằm dưới mật thất. Phượng Dương cung nằm trong Hoàng cung do Hoàng đế cai quản cho nên Phượng Thiên Hàn hắn biết rõ nhất chính là những nơi như thế này.
Đang sung sướng tra tấn tiểu Vũ đột nhiên thấy cảnh cửa bật mở, Liễu Tâm Như theo bản năng quay đầu lại. Đứng trước mặt nàng ta không còn là vị Hoàng đế ôn nhu nữa mà là một tử thần. Cả người hắn tản ra sát khí dày đặc khiến cho nàng có cảm giác như bản thân mình bị rơi vào trong hồ băng, đang bị tử thần lấy mạng. Nhưng cung nhân đang có mặt ở trong thì quá sợ hãi liền quỳ xuống, Hoàng thượng thật đáng sợ nha!
Mắt trong thấy tiểu Vũ của hắn đang thoi thóp nằm trên đống máu, Phượng Thiên Hàn gần như muốn xông lên hành hạ Liễu Tâm Như. Một ả nữ nhân lại dám động tới người của hắn, quả nhiên là nàng ta không muốn sống nữa rồi.
“Ám đâu, đem Hoàng hậu giải vào mật lao, số người có mặt trong Phượng Dương cung, toàn bộ chôn sống cho Trẫm.” Lạnh lùng phun ra một câu, Phượng Thiên Hàn đi tới ôm lấy tiểu Vũ nhẹ nhàng rời đi trước, mà theo lời của hắn, ám vệ liền xuất hiện giải quyết hiện trường.
Vừa ra khỏi Phượng Dương cung, Phượng Thiên Hàn liền đem tiểu Vũ đến băng động – nơi hắn tu luyện. Cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường băng như thể nàng là một bình thủy tinh, chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ, Phượng Thiên Hàn bắt đầu truyền linh lực cho nàng.
Tiểu Vũ bị thương ngoài ra là chính, lục phủ ngũ tặng không bị động đến song bên ngoài nàng ấy lại bị thương quá nặng, nặng đến nỗi gần mất mạng! Nếu như hắn không phải đến kịp thì có lẽ tiểu Vũ đã bị tiện nhân đó hại chết rồi.
Bởi vì linh lực để biến thân đã sắp đủ lại được Phượng Thiên Hàn truyền cho một lượng lớn linh khí, tiểu Vũ đương nhiên đại công cáo thành, cả cơ thể được linh khí bao bọc lại thành một vòng tròn lớn, tự mình chữa thương.
Mắt thấy tiểu Vũ đã không sao lại sắp biến thân, Phượng Thiên Hàn tuy bị mất đi 2 thành linh lực xong cũng vui mừng, tự giác ngồi xuống cùng tiểu Vũ hấp thụ linh khí, luyện công.
Trong giấc ngủ, tiểu Vũ mơ thấy bản thân đi vào một nơi rất tối tăm, lại âm u. Bên cạnh nơi nàng đứng có một gốc cây đại thụ, bên cạnh gốc cây có một dòng sông, dọc theo dòng sông có rất nhiều hoa bỉ ngạn, nhiều đến nỗi màu nước của dòng sông đó cũng bị biến thành màu đỏ. Nếu nàng không nhầm thì đây chính là Địa phủ, mà nơi nàng đang đứng chính là chân thân của Vũ Tịch – gốc bỉ ngạn bên bở Vong Xuyên. Vậy chẳng lẽ nàng đã chết?
Trong lúc tiểu Vũ đang mờ hồ thì từ đằng xa, đi tới một bóng người. Nữ nhân này đến 8 phần là giống nàng nhưng lạnh lùng hơn nàng rất nhiều.
“Tịch Vũ, cô đến rồi!”
“Cô là…Vũ Tịch?” tiểu Vũ nghi ngờ hỏi lại. Người này…không phải hồn phi phách tán rồi sao?
“Tôi là Vũ Tịch, cũng là chính cô. Nơi này là vùng hư vô, không phải Địa phủ cũng chẳng phải nơi nào trong lục giới. Tôi đưa cô đến đây để nói cho cô một việc, một việc mà sau khi tôi đến nơi này mới biết được.”
“Cô nói đi” tiểu Vũ tiếp lời
“Cô phải nghe kĩ cho tôi, Tịch Vũ cô và Vũ Tịch tôi, hai chúng ta đến từ không gian song song nhưng thực ra lại chính là một người. Chân thân cô khi tu tiên ở thế giới của tôi là gốc bỉ ngạn này, cơ thể con chó cô đang dùng bây giờ chỉ là một thân thể tạm thời mà thôi, sau khi cô tu thành, có thể biến hóa thành người thân thể này ắt phải bỏ đi. Nhưng chân thân của tôi đã bị sét đánh cháy từ lâu, mà cho dù không bị sét đánh thì nó cũng đang nằm ở tiên giới, cô dùng không được cho nên tôi đã đưa chân thân của cô ở thế giới của cô, cũng chính là thân xác của cô đến thế giới của tôi.”
“Còn gì nữa không?” tiểu Vũ khẽ hỏi lại. Mặc dù điều ở trên hơi khó hiểu song có thể chấp nhận được. Nói đơn giản thì cô ở bên cạnh Phượng Thiên Hàn sẽ không còn là chó mà sẽ có một thân thể như trước kia, trở lại làm một Tịch Vũ như bình thường.
“Đương nhiên. Bởi vì cô đã dùng lại thân xác trước kia của mình cho nên sau khi cô tu tiên thành công thì thân thể này cũng sẽ thành tiên thân, bỏ không được. Nhưng một người không thể có hai tiên thân nên cô nhất định phải nhớ, khi đã phi thăng thành tiên, bắt buộc phải đem chân thân là gốc bỉ ngạn này phá hủy, như vậy cô mới có thể tiếp tục tồn tại, nếu không nếu bị người ta tra ra, cô sẽ bị chúng tiên nhân đánh cho hồn phi phách tán, đến thế giới hư vô này cũng không vào được nữa, có hiểu không?” Vũ Tịch vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt hỏi lại.
“Đã hiểu!”
“Vậy cô đi đi!” Nói rồi Vũ Tịch phẩy tay một cái tiểu Vũ liền thấy bản thân mình bay về thân xác cũ.
Ở lại hư vô không gian, Vũ Tịch khẽ lẩm bẩm: “Còn có một chuyện tôi không nói với cô, Phượng Thiên Hàn là nhân thể của Bách hoa thượng thần, cô cùng chàng có duyên, mong hãy trân trọng!”
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
91 chương
137 chương
137 chương