Xuyên qua làm hoàng đế chi sủng vật
Chương 6 : Nữ nhân của hoàng đế! (hạ)
Tuy rằng không biết vì sao Phượng Thiên Hàn lại cười vui vẻ như vậy nhưng tiểu Vũ cũng không lo, may là câu trả lời của nàng hợp với tâm tư của hắn, nếu không chẳng biết hắn có đem nàng đi chặt hết tứ chi hoặc là lột da nàng không nữa.
Trong lúc tiểu Vũ đang suy nghĩ, Phượng Thiên Hàn đã bế nàng lên ngồi bên cạnh nghiên mực, trực tiếp giao cho nàng một trọng trách phi thường cao cả đó là: Mài mực!
Ôm lấy thanh mực bằng cả hai chân trước, tiểu Vũ còn phải đem cả móng ra để giữ cho nó không tuột mất. Phải biết bốn chân nàng ngắn hơn bình thường cho nên cũng phải dùng cách không bình thường để giữ thanh mực này. Dùng sức, tiểu Vũ đem thanh mực mài thành từng vòng, chẳng mấy chốc trong nghiên mực bạch ngọc đã đầy mực đen sóng sánh.
Khẽ chấm bút vào nghiên, Phượng Thiên Hàn vung tay vẽ nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Qua từng nét vẽ tinh tế, một rừng lê với những cánh hoa lê trắng muốn bay đầy trời, ở dưới một gốc lê, một nam nhân anh tuấn đang ôm một con cún xinh xắn. Con cún này có cái đầu tròn tròn, cái mông cũng tròn tròn, cái đuôi và bốn chi ngắn cũn. Trên đầu hai cái tai như hai chiếc lá non, đôi mắt thu thủy lưu chuyển vô cùng đẹp. Nhưng càng nhìn, tiểu Vũ càng cảm thấy quen thuộc.
Thì ra là vậy, Phượng Thiên Hàn hắn đang vẽ chính là cảnh tượng lúc nãy của nàng và hắn ở trong Ngự hoa viên. Nhưng mà vì sao hắn lại vẽ cảnh đó? Chẳng lẽ là vì ở trước cảnh đẹp nên không kìm lòng được nổi lên tâm hồn thi sĩ à?
Mắt thấy tiểu Vũ đang chăm chú nhìn bức tranh mà mình vẽ, Phượng Thiên Hàn tâm tình càng tốt. Hắn vẽ bức tranh này bởi vì sau này nàng tu luyện thành hình người, hắn sẽ lấy cái này ra trói buộc nàng, làm cho nàng không cách nào có thể phủ nhận được nàng thuộc về hắn.
Nét vẽ cuối cùng cũng hoàn thành, Phượng Thiên Hàn gác bút lên nghiên mực, kéo tiểu Vũ vào lòng, hắn khẽ hỏi: “Thấy thế nào? Trẫm vẽ có đẹp không?”
Tiểu Vũ khẽ gật đầu. Đúng là Phượng Thiên Hàn hắn vẽ giỏi thật. Lúc trước nàng có một người bạn học khoa mĩ thuật cổ đại, nàng ấy nếu muốn vẽ được một bức tranh như thế này ít nhất phải mất từ một đến hai tháng mà Phượng Thiên Hàn chỉ cần dùng hai khắc là xong.
Nhìn chằm chằm bức tranh, đột nhiên tiểu Vũ nhớ tới một bài thơ mà nàng vô tình đọc được trên mạng. Miệng khẽ ngâm nga bài thơ, tiểu Vũ cảm thấy nó tả rất đúng.
“Lãnh diệm toàn khi tuyết,
Dư hương sạ nhập y.
Xuân phong thả mạc định,
Xuy hướng ngọc giai phi.*”
Nghe thấy bốn câu thơ của nàng, Phượng Thiên Hàn khẽ nhíu mày đọc lại:
“Lãnh diệm toàn khi tuyết,
Dư hương sạ nhập y.
Xuân phong thả mạc định,
Xuy hướng ngọc giai phi.”
Rồi hướng xuống một góc của bức tranh mà hạ bút.
Thấy Phượng Thiên Hàn có thể hiểu được những điều nàng đang nói, tiểu Vũ không khỏi giật mình. Mà Phượng Thiên Hàn vừa viết xong bài thơ liền cảm thấy bản thân đã vô tình làm lộ ra, cho nên vớ đại cái cớ: “Trẫm có học qua tiếng động vật”
Nghe thấy thế, tiểu Vũ cũng không còn ngạc nhiên nữa. Mấy người cổ đại đều là trí tuệ bất phàm, học được tiếng động vật cũng không sai.
Bất chợt Phượng Thiên Hàn lại hỏi: “Bài thơ này là do ngươi nghĩ ra sao?”
Tiểu Vũ lắc lắc đầu, nàng nói bừa: “Khi còn ở trong phủ của Thiếu Dương từng nghe qua có người ngâm bài thơ này nhưng bây giờ thì không còn nhớ là ai nữa”
Thấy tiểu Vũ nói thế, Phượng Thiên Hàn cũng không hỏi gì thêm. Bất chợt hắn lấy một cái chân trước của nàng ấn vào mực rồi chấm vào một góc của bức tranh. Điểm chỉ xong, Phượng Thiên Hàn mới cười vui vẻ. Được rồi, từ giờ nàng không thể chốn được nữa, dấu chân trên bức tranh này chính là chứng cứ chứng tỏ nàng thuộc về hắn.
Trong lúc Phượng Thiên Hàn cùng tiểu Vũ đang tâm tình thì có người chạy vào báo: “Bẩm Hoàng thượng, Liễu quý phi của cung Hàm Dương vừa xảy thai ạ. Có người tìm thấy hồng hoa được giấu trong người cung nữ Phàm nhi của Thục quý phi”
Nghe vậy Phượng Thiên Hàn vẫn ung dung ngồi đó, trong mắt không hề có một tia mất mác. Nhưng đột nhiên lại nhớ tới tiểu Vũ vẫn đang ở đây sẽ hiểu lầm, hắn liền vẫy tay bảo nô tài kia lui ra rồi mới nói với tiểu Vũ: “Đứa bé đó không phải con của Trẫm”
Tiểu Vũ đang suy nghĩ thì bị câu nói này của Phượng Thiên Hàn làm giật mình. Không phải con của hắn? Còn không phải nói Liễu quý phi kia hồng hạnh xuất tường sao?
Thấy tiểu Vũ ngạc nhiên, Phượng Thiên Hàn lại tiếp tục nói: “Họ Liễu ở triều đình nắm giữ binh quyền từ thời tiên đế, kết bè kéo cánh, thế lực rất mạnh. Mà vị Chiêu Dung thái hậu vừa hoăng** hai năm trước cũng là người họ Liễu. Tuy rằng bà ấy đã chết nhưng trước khi chết vẫn kịp đưa con cháu họ Liễu lên làm quý phi, mà Hoàng hậu lại ốm yếu, vừa qua đời một năm trước nên nghiễm nhiên trong hậu cung do Liễu gia làm chủ. Bởi vì Trẫm không muốn cho Liễu thị có thể sinh được Hoàng tự nên mỗi tháng chỉ đến chỗ nàng một lần, mà một lần đó đều do thị vệ của Trẫm cùng nàng ta, cho nên đứa nhỏ đó không phải của ta.”
Thấy ánh mắt của tiểu Vũ có vẻ suy ngẫm, Phượng Thiên Hàn lại nói tiếp: “Tuy rằng nàng ta mang thai là thật nhưng trong hậu cung này do nàng ta làm chủ, làm sao có thể để cho người ta hãm hại mình như thế? Cho nên sự việc hôm nay chỉ là một mưu kế do nàng ta bày ra làm cái cớ để Thục quý phi bị trị tội. Bởi vì nàng ta tuy nắm quyền cai quản hậu cung nhưng Thục quý phi cũng là quý phi, nàng ta làm sao có thể để cho có người cùng nàng ta tranh nhau ngôi vị Hoàng hậu? Cho nên thời điểm này là thời cơ tốt nhất cho nàng ta giá họa cho Thục quý phi, tiện thể thu ngôi vị Hoàng hậu vào tay.”
Càng nghe Phượng Thiên Hàn nói, tiểu Vũ càng cảm thấy hậu cung của hắn rất thú vị. Một vị mẫu thân lại có thể hi sinh đứa con trong bụng để làm Hoàng hậu, đúng là nghiệt trướng.
“Vậy ngươi định xử lí nàng ta thế nào?” Tiểu Vũ khẽ hỏi.
Nghe thấy thế, Phượng Thiên Hàn khẽ mỉm cười, tay vuốt đầu tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng ta đã không muốn có đứa nhỏ như thế đương nhiên ta cũng vui lòng chiều nàng ta, cho Liễu thị không bao giờ mang thai được nữa, đồng thời giáng Thục quý phi xuống làm Tòng tam phẩm Sung nhi đi”
Tiểu Vũ nghe vậy khẽ mỉm cười, cọ cọ đầu vào tay Phượng Thiên Hàn: “Chi bằng để nàng ta lên làm Hoàng hậu luôn, thấy thế nào?”
Phượng Thiên Hàn khẽ nhíu mày, để Liễu thị lên làm Hoàng hậu? Nhướn mắt cho tiểu Vũ nói tiếp, Phượng Thiên Hàn bắt đầu cảm thấy tiểu Vũ này xem ra cũng độc lắm.
Thấy ánh mắt đó của Phượng Thiên Hàn, tiểu Vũ chỉ khẽ lắc đầu: “Nàng ta vì muốn làm Hoàng hậu mà không tiếc từ bỏ đi đứa con còn chưa thành hình ở trong bụng, như vậy là đã gây ra nghiệt, về sau ắt sẽ bị người ta hại lại. Nếu như để nàng ta lên làm Hoàng hậu, đem tội trạng của nàng ta ở trong cung đi chu di cửu tộc thì sao?”
Phượng Thiên Hàn nghe thế liền bắt đầu suy nghĩ. Đúng vậy, nếu ở trong triều, thế lức của Liễu gia rất mạnh, cho dù có làm sai tội cũng sẽ bao che, làm sao cho hắn nắm được đuôi? Nhưng nếu như hắn đưa nữ nhi của hắn lên làm Hoàng hậu, lại tạo cho nàng ta một tội chu di cửu tộc, thì như thế không phải rất tốt sao? Quả là tiểu Vũ cưng của hắn, chỉ có nàng là tốt nhất.
Sủng nịnh xoa đầu nàng, Phượng Thiên Hàn liền di giá đến Hàm Dương cung của Liễu quý phi. Xem ra nàng ta sẽ rất nhanh sẽ trở thành cố chủ của nơi này.
Khi đến nơi, Phượng Thiên Hàn liền nhìn thấy Liễu thị khuôn mặt trắng bệch không có sức sống đang thương tâm khóc ở trên giường, xung quanh là các phi tần đang tìm cách ‘an ủi’ nàng ta, còn có cung nữ Phàm nhi bị đánh đến máu me be bét ở sân cung điện và vị Thục quý phi đang bị nàng ta bắt quỳ ở trước mặt nghe hết lời sỉ vả. Xem ra ở đây rất náo nhiệt. Đưa tiểu Vũ cho Lý Đức – thái giám tổng quản hàng ngày theo hầu bên người hắn ôm, Phượng Thiên Hàn bắt đầu điều chỉnh bản thân.
Vẫy tay cho thái giám thông báo, Phượng Thiên Hàn quang mình chính đại đi vào. Các phi tần khác thấy hắn đến liền thỉnh an, còn Liễu thị vẫn khóc lóc tỏ vẻ đau thương. Vừa thấy hắn đến, Liễu quý phi liền khóc lớn hơn: “Hoàng thượng, con của chúng ta mất rồi, thần thiếp không bảo vệ được nhi tử của chúng ta rồi…!”
Nhanh chóng đi đến ôm mĩ nhân vào ngực, Phượng Thiên Hàn an ủi nàng ta: “Ái phi yên tâm, Trẫm sẽ lấy lại công đạo cho nàng.”
Rồi quay ra dõng dạc hô: “Người đâu, Thục thị mưu kế thâm hiểm, ác độc, đố kị hại chết Hoàng tử của Trẫm, giáng làm Tòng tam phẩm Sung nhi, đi đến Phật đường niệm kinh cầu siêu cho Hoàng tử, trong vòng ba năm không được ra ngoài.”
Thục quý phi nghe thế cũng không khóc lóc kêu oan mà vẫn bình thản nói: “Thần thiếp lĩnh chỉ” rồi rời đi.
Sau khi Thục sung nghi rời đi, Phượng Thiên Hàn lại ra tiếp một đạo thánh chỉ: “Liễu quý phi Liễu thị, hiền lương thục đức, phẩm chất tựa lan khí chất tựa huệ, nay sắc phong làm Hoàng hậu, sau khi đợi Khâm thiên giám chọn ngày lành sẽ tổ chức đại điển sắc phong.”
Nghe thấy thế, trong lòng Liễu thị vui mừng không thôi nhưng vẫn cố gắng áp chế, vừa lau nước mắt vừa nói: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ”
Sau khi ngồi dặn dò, an ủi Liễu thị một canh giờ, Phượng Thiên Hàn liền rời đi, cũng lệnh cho chúng phi tần lui ra để Liễu quý phi nghỉ ngơi rồi lại ôm tiểu Vũ đi tắm. Lúc nãy khi ôm nàng ta thật khó chịu, mùi quanh người thì nồng nặc mà nước mắt nước mũi thì bắn hết vào người hắn.
Nửa canh giờ sau, Phượng Thiên Hàn mới ôm tiểu Vũ đi ra khỏi ôn tuyền trở về Thiên Hi điện dùng bữa tối. Cảnh tượng buổi trưa vẫn tiếp tục diễn ra, cho đến khi cả hai người đều ăn xong, Phượng Thiên Hàn mới vẫy tay bảo tất cả nô tài lui ra rồi ngồi nói chuyện nghiêm túc với tiểu Vũ.
“Vũ nhi, nàng cho ta biết lúc trước nàng từng tính kế ai chưa?”
Thấy bộ mặt nghiêm túc của Phượng Thiên Hàn, tiểu Vũ nhanh chóng lắc đầu, còn nói thêm: “Thực ra ta cũng không muốn nghĩ kế hại người khác, ai bảo chủ nhân của ta làm Hoàng đế chi cho mệt, nếu ngươi vất vả nghĩ kễ đối phó kẻ khác thì ai chăm sóc cho ta đây?”
Nhìn khuôn mặt tiểu Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ, Phượng Thiên Hàn lại cảm thấy vui mừng. Nàng tình nguyện suy mưu tính kế, sắp xếp cục diện chỉ vì lo hắn sẽ vất vả, hắn không vui sao được. Chưa từng có người lo cho hắn, đến Thiếu Dương cũng nghĩ nếu hắn là Hoàng đế thì những việc suy mưu nghĩ kế đối phó gian thần đương nhiên là do hắn làm, nhưng chỉ có tiểu Vũ là cảm thấy được hắn thật bất đắc dĩ, hắn thật không muốn làm công việc phí sức lực đó, chỉ có nàng là lo cho hắn.
Được rồi, tiểu Vũ thừa nhận nàng lo cho hắn, nhưng cũng là lo cho bản thân. Nếu hắn không may bận quá không có thời gian quan tâm đến nàng thì làm sao đây? Chắc chắn là sẽ bị người trong cung coi như một con súc sinh mà đối đãi, hơn nữa rất có thể sẽ bị xử tử. Cho nên lo lắng cho chủ nhân cũng là lo lắng cho chính mình, tiểu Vũ thầm nghĩ như vậy.
Ngoài trời, mặt trăng dần lên cao, ánh trăng màu bạc xuyên qua khe cửa rọi xuống sàn nhà làm bằng hắc ngọc trong suốt khiến cho chúng như phát sáng. Trong không khí, mùi hoa lê thơm ngát khẽ bay, đêm nay thật là đẹp. Tiểu Vũ cùng Phượng Thiên Hàn ngồi trước bàn đá bên ngoài Thiên Hi điện ngắm trắng, ý nghĩ của mỗi người lại bay đi một nơi.
Tiểu Vũ chợt nhớ đến tình cảnh chiều nay, chỉ không khỏi cảm thán. Nữ nhân của vua nào có ai thật lòng, chỉ yêu quyền lực của vua chứ có yêu chính hắn đâu. Mà bọn họ tuy rằng có được sủng ái nhưng cũng không có được tình yêu của bậc Đế vương. Ở trong Hoàng cung này giống như chim trong chiếc lồng vàng khổng lồ, tranh nhau một miếng mồi là Hoàng đế mà nghĩ ra không biết bao nhiêu mưu kế, hại không biết bao nhiêu người, kể cả con của mình cũng giết chỉ vì quyền lực. Bọn họ tưởng rằng cả đời mình sung sướng, nhưng lại không biết chính bản thân mới là đáng thương nhất. Thà rằng ở ngoài cung gả cho thường dân quan lại còn có được tình cảm, còn một khi gả vào chốn thâm cung thì chỉ có thể cả đời ở trong này. Hoặc là cả đời làm Phượng hoàng hưởng sung sướng vật chất, hoặc là chết trong đau thương.
==============================================================================
* Tả Dịch lê hoa
Lãnh diệm toàn khi tuyết,
Dư hương sạ nhập y.
Xuân phong thả mạc định,
Xuy hướng ngọc giai phi.
Dịch nghĩa
Vẻ đẹp lạnh lùng coi thường cả tuyết
Mùi hương đậm lồng vào áo
Vả chưng gió xuân không định trước
Thổi cho bay về phía thềm ngọc
** Hoăng: chết, cách nói cao quý dành cho phi tần và Hoàng tử. Băng hà chỉ dành cho vua. Hắc hắc, tiểu Anh hôm nay lại đăng truyện cho mọi người, thực ra em chăm lắm, chỉ là không ai nhắc nên không viết thôi, bây giờ có Linh tỷ đứng đằng sau cầm dao muốn em viết là em viết liền. Nói thế thôi chứ tiểu Anh rảnh thì viết, làm chi có ai đe dọa bắt em viết được. Hôm nay thời tiết mát mẻ, hương cau thoang thoảng bay nên mọi người đọc truyện vui vẻ nha! ^-^
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
91 chương
137 chương
137 chương