Xuyên qua làm hoàng đế chi sủng vật
Chương 11 : Thu phục nhị vị hồng y, ta đào bẫy!
Buổi trưa qua đi buổi chiều lại tới. Phượng Thiên Hàn vì việc công không thể bỏ nên đành chia tay với tiểu Vũ, dặn nàng ngoan ngoãn ngồi đợi hắn trong Thiên Hi điện còn sai thêm một hai tên ám vệ ở lại để nàng sai bảo. Tiểu Vũ vốn là người công tư phân minh lại sớm thấu được tầm quan trong của Phượng Thiên Hàn nên không nói hai lời liền đồng ý hứa với hắn. Đợi Phượng Thiên Hàn đi rồi, nàng vô cùng chủ động viết một bức thư cho Thiếu Dương, nói với hắn nàng đã biến thân, bảo hắn sau khi tan triều nửa canh giờ thì lao vào Thiên Hi điện để đón nàng về phủ. Đương nhiên đây chỉ là kế sách để thu phục mĩ nam của nàng thôi.
Nhưng ám vệ là ai, bọn chúng há có thể để cho nàng dễ dàng sai bảo sao? Bọn họ đối với chủ tử của mình lựa chọn vô cùng kĩ, chọn xong sẽ phục vụ người đó cả đời. Mà nàng bây giờ cùng lắm cũng chỉ là một tiểu hài tử lại không có chút tài năng nào, bọn họ sẽ nghe theo lời nàng? Chính vì thế bức thư đã được viết xong mà lại không có người gửi.
Nhưng tiểu Vũ vốn không phải dạng vừa. Gia tộc họ Tịch của nàng vốn là danh gia vọng tộc mà nói theo lời của người cổ đại thì chính là có liên quan đến Hoàng tộc cho nên nàng tuy rằng là người hiện đại nhưng lại phải thông thạo cầm, kì, thi, họa, thuộc làu làu tứ thư, ngũ kinh, binh pháp tôn tử cũng phải nắm rõ trong lòng bàn tay. Mà nàng vốn cùng Thiếu Dương học chung một khoa, chính là khoa y học.
Lại nói khoa y học của nàng khi học thành phải mất sáu năm. Hai năm đầu sẽ học về Đông y gồm: châm cứu, huyện đạo, bắt mạch, kê đơn, bốc thuốc, nghiên cứu độc dược, thu thập dược phẩm, khám nghiệm tử thi, kể cả về nội công cũng phải nghiên cứu đôi chút nhưng nói thật đó chỉ giống như Thái cực quyền tập để khỏe người thôi. Mà hai năm tiếp theo nàng lại học về Tây y. Sau khi học hết bốn năm Đông – Tây y sẽ dùng hai năm còn lại ở trường viết báo cáo, làm nghiên cứu, đi thực tập, v.v… Nói chung là vô cùng vất vả.
Mà nàng lại là người cầu tiến, bởi vì nghĩ rằng y học sau này ra trường cũng chưa chắc kiếm được nhiều tiền nên sau khi học xong hai năm đầu tiên thì đăng kí thi thêm một trường đại học về ngành kinh tế. Vậy là trong bốn năm còn lại, nàng sáng học y thì chiều học kinh tế mà sáng học kinh tế thì chiều học y. Cứ như thế cũng qua được để nhận được bằng học sinh giỏi khoa y và bằng xuất sắc ở khoa kinh tế. Mà cũng chính vì thế con đường tương lai của nàng mở rộng vô cùng, vừa ra trường liền có việc làm nhưng chưa kịp nhận chức thì đã bị tên khốn nạn nào đó đẩy về nơi này. Giờ nghĩ lại nàng lại cảm thấy cáu giận.
Nhưng mà thôi không nghĩ tới việc hại não đó nữa, giờ nàng phải đi thu phục hai tên mặc hồng y này. Uống một cốc trà cho nhuận họng, tiểu Vũ liền gọi: “Nhị vị hồng y, mời hai người tiến lên đây một chút” đáng tiếc hai tên đó vẫn cứ đứng im ở góc phòng, không có động đậy. Nhưng mà không sao, hai người các ngươi không động đậy thì lão nương cho các ngươi động đậy.
Nghĩ vậy nàng liền cầm lấy cây bút, tiến lại chỗ của một vị hồng y. Nhưng nàng vừa tới gần thì hắn đã dùng khinh công dịch đi mất. Đáng tiếc hơn nữa là “Đạo cao một thước ma cao một trượng”, hắn vừa di chuyển đã hứng phải cây bút đang dùng tốc độ xé gió lao tới, cả khuôn mặt tuấn tú giờ bị mực đen quệt một đường thẳng ngay chính giữa, trông vô cùng buồn cười.
Bỗng cảm thấy trên cổ bị kề một thứ gì đó sắc bén, nàng liền biết đó là thứ gì. Xem ra hắn ta thẹn quá hóa giận rồi. Mà nàng đương nhiên đoán đúng, tên tiểu tử bị nàng hành hung đó giờ đang nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nha đầu, ngươi đừng tưởng chúng ta không giết được ngươi mà làm càn!” Sau đó thanh kiếm lại có xu hướng nhích tới cổ nàng thêm một chút.
Hắn còn tưởng rằng nha đầu này bị dọa sợ rồi, không ngờ nàng liền cười to một tiếng rồi quay mặt lại, đối mặt với hắn. Vẫn là đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác mình sắp bị dìm chết ở trong đôi mắt đó rồi.
“Muốn giết ta? Tiểu tử, muốn giết ta trình của ngươi còn non lắm.” Tiểu Vũ không biết võ công nhưng nàng lại là người tu tiên, giờ tiên khí trong người nàng tuy không phải mạnh nhưng đối mặt với hai tên này cũng không sao. Khẽ ngưng tự tiên khi vào đầu ngón tay, tiểu Vũ đột nhiên tấn công tới điểm khóc của hắn.
Vốn tưởng nàng là người bình thường nên không để ý, hơn nữa thanh kiếm của hắn còn đang đặt trên cổ nàng nên nghĩ nàng không dám ra tay, không ngờ chỉ thoáng một cái, một huyệt đạo nào đó của hắn đã bị điểm trúng. Mà sao khi nước mặt cùng nước mũi của hắn chảy ra giàn dụa, hắn mới biết huyệt khóc của mình đã bị điểm trúng rồi. Khuôn mặt của đại hồng y vốn bị mực quệt lên trông đã buồn cười nay vì nước mắt cùng nước mũi mà nhòe nhoẹt hết cả, trông chật vật không chịu nổi. Mà thanh kiếm còn đang ở trên cổ nàng đã rơi xuống từ bao giờ. Giờ đại hồng y đứng thứ ba trong giới ám vệ lại đang lăn tròn tròn trên mặt đất, khóc một cách vô cùng bi thương.
Nhị hồng y nhìn thấy ca ca sinh đôi của mình giờ này đang chật vật nằm trên đất liền lao tới định giải huyệt nhưng không hiểu sao hắn giải mãi mà không được, chỉ có thể giải thích vì nội lực của hai người khi điểm huyệt khác nhau nên mới không giải được. Mà trong lúc sơ ý, nhị hồng y lại bị tiểu Vũ nhà ta điểm huyệt cười. Chính vì vậy hai vị hồng y đều nằm bò trên đất trong vẻ chật vật, chỉ khác là một người khóc còn một người cười thôi.
Đợi hai vị nam nhân vừa khóc vừa cười đến mệt lả người, tiểu Vũ mới đem bọn họ trói lại, đồng thời nổi lòng từ bi giải hoạt cho hai người. Đứng trước ánh mắt giết người của hai vị huynh đệ, tiểu Vũ cười gian xảo, nói: “Hai vị ca ca, là các ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Lúc ta còn đối xử tử tế thì các ngươi không ai chịu nghe, cứ thích cậy mình có võ mà coi thường ta cho nên ta cũng chỉ đền đáp hai người một chút.”
Rồi nàng lại hướng về một người, nói: “Đại hồng y, ta không biết tên của ngươi nhưng ta rất vừa mắt với ngươi nha. Chi bằng ngươi đi theo ta có được không?”
Vị đại hồng y kia trừng mắt nhìn nàng một lúc rồi bất chợt hỏi: “Vì sao ngươi biết ta là ca ca? Chúng ta trước mặt ngươi không xưng hô, lại ăn mặc giống nhau như đúc, vì cái gì ngươi lại nhận ra?”
Bây giờ đến lượt tiểu Vũ trừng mắt. Nàng đương nhiên nhận ra, cho dù hai người bọn họ có giống nhau thì vẫn sẽ có điểm khác. Ví dụ như hương vị của bọn họ. Nhưng theo lời của hắn thì trước giờ chắc chắn chưa từng có người nhận ra điều này cho nên nàng sẽ giữ lại câu trả lời làm vốn một chút: “Ta đương nhiên có thể nhận ra, cho dù ta có vô tình nhìn thấy hai người cũng sẽ nhận ra. Nhưng mà nếu như muốn biết vì sao thì hai ngươi nhất định phải trở thành thuộc hạ của ta.”
“Được!” Nhị hồng y dứt khoát đáp. Hắn sống trên đời đã 27 năm, đây là lần đầu tiên có người vừa nhìn đã nhận ra bọn hắn. Bọn hắn hận tất cả mọi người vì sao ai cũng nhầm lẫn nhưng mà cuối cùng cũng đã có người có thể nhận ra rồi. Nếu là như vậy hắn tình nguyện đi theo nàng.
“Tiểu nhị, ta đang hỏi ca ca ngươi.” Tiểu Vũ rất không vui nói. Nàng biết chỉ cần một trong hai người đồng ý thì người kia cũng sẽ đồng ý cho nên nàng hỏi Đại hồng y thực ra là để Nhị hồng y đồng ý nha ~ Xem ra nàng đúng là quá gian xảo rồi.
“Ta đồng ý!” Đại hồng y thấy đệ đệ của mình đồng ý cũng không đắn đo nữa, gật đầu đồng ý theo.
“Được rồi, để ta nói cho hai người biết vì sao ta lại nhận ra được. Tuy rằng hai người thực sự giống nhau từ lời nói cho đến việc làm, ngay cả ăn mặc của giống nhau như đúc nhưng là nội tâm hai người không giống nhau, hương vị riêng của hai người không giống nhau. Nếu chỉ dùng mắt thường để nhìn chắc chắn không ra, nhưng nếu nhắm mắt lại dùng những giác quan khác để cảm nhận thì sẽ ra. Đó là lí do của ta.” Tiểu Vũ đến đây cũng không keo kiệt nữa, một lời nói thẳng. Nàng tin tưởng bọn họ cũng không thể phân biệt nên mới mong có một người hiểu bọn họ xuất hiện.
“Nội tâm? Hương vị? Giác quan?” Nhị vị hồng y lẩm bẩm, sau đó đột nhiên hướng nàng cười thật tươi, thật là…quyến rũ. Mà sau khi nàng thả hai người đó ra thì đột nhiên hai vị đó hướng nàng lao tới, ôm thật chặt còn cọ cọ mặt vào người nàng nữa.
Đại hồng y: “Nương tử, ta tên Hồng Mị, sau này ta chính là nam nhân của nàng a~”
Nhị hồng y: “Nương tử, ta chính là Hồng Nhân, sau này nàng có thể trêu chọc ta lúc nào cũng được, vi phu đợi nàng gọi ta bồi tẩm à ~”
Tịch Vũ: “…” nàng hình như thu nhầm người, bọn họ…quá mức rồi!
Nhưng đột nhiên nhớ ra việc chính, tiểu Vũ liền đi đến bàn đem phong thư đưa cho Hồng Mị, dặn dò: “Huynh nhất định phải đưa nó cho Nam Cung thừa tướng, nói hắn làm theo lời ta nếu không ta liền ra mặt phá hoại kế hoạch truy thê của hắn!”
Hồng Mị nhận lấy bức thư, hôn chụt một cái lên mặt nàng rồi vận khinh công lao đi. Còn Hồng Nhân ở lại cũng hôn lên má nàng một cái rồi bế tiểu Vũ lên giường ngồi nghỉ, còn mình đứng bên cạnh đầu giường canh chừng.
Tiểu Vũ: “…” ta bị bọn họ ăn đậu hũ rồi.
Nam Cung Thiếu Dương đương nhiên là người thông minh, sau khi bãi triều về đến nhà lại nhận được thư của tiểu Vũ liền ngoan ngoãn đếm thời gian để làm theo, hắn chính là sợ vị bạn học phúc hắc của mình ra mặt phá hoại hạnh phúc mỏng manh của hắn.
Còn Phượng Thiên Hàn khi trở về Thiên Hi điện liền nhìn thấy cảnh không ngờ. Tiểu Vũ của hắn đang ngủ ngon lành trên giường, ừ vậy mới đúng. Nhưng mà vì sao Hồng Mị lại nằm bên cạnh nàng, hơn nữa còn ôm nàng vào lòng? Còn tên Hồng Nhân kia vì sao lại dám cầm tay tiểu Vũ của hắn mà hôn? Hàn khí cùng sát khi cứ thế dâng lên, Phượng Thiên Hàn mang khuôn mặt của Diêm La đi đến trước mặt hai người, gằn từng tiếng: “Các ngươi đây là đang làm gì?”
Nhưng mà điều mà hắn không ngờ chính là bọn họ không tôn kính hắn như trước mà chỉ bâng quơ nói một câu: “Giờ chúng ta là nam nhân của nương tử.”
Mà nương tử ở đó là để chỉ ai? Còn không phải tiểu Vũ của hắn sao? Bình dấm chua trong lòng Phượng Thiên Hàn liền bị vỡ. Trầm giọng quát lên một tiếng: “Cút!” làm tiểu Vũ từ trong mơ tỉnh lại.
Dùng đôi mắt còn được che phủ bởi một lớp sương mù, tiểu Vũ ngơ ngác hỏi hắn: “Thiên Hàn, huynh đuổi ta à?”
Phượng Thiên Hàn đang cáu giận lại thấy được tiểu Vũ đang ngơ ngác, còn có hình như nàng không phát hiện ra bên cạnh nàng có hai nam nhân làm Phượng Thiên Hàn đỡ tức một chút. Hắn đi tới giường từ trong tay Hồng Mị cướp người, nói: “Ta không nói nàng, ta nói hai tên nam nhân kia?”
Tiểu Vũ theo hướng Phượng Thiên Hàn chỉ liền nhìn thấy vẻ đáng thương như oán thê bị phu quân vứt bỏ thì hơi nheo mắt, nói: “Hồng Mị, Hồng Nhân, hai người đi ra ngoài đi”
Bị chính chủ tử của mình đuổi đi, hai đại nam nhân vô cùng đau lòng nhưng vẫn phải tuân lệnh, trước khi đi vẫn cố dùng ánh mắt long lanh nước của mình để nhìn nàng đáng tiếc tầm mắt của tiểu Vũ lại bị Phượng Thiên Hàn che mất nên không nhìn thấy.
Mà sau khi hai người kia đi khỏi thì Phượng Thiên Hàn cũng dùng ánh mắt đầy đáng thương nhìn tiểu Vũ. Hắn ôm nàng đi đến ngồi trước thư án, cất giọng đầy bi thương: “Tiểu Vũ, nàng không cần ta nữa sao?”
“Sao huynh lại hỏi thế?” Tiểu Vũ giả vờ vô tội hỏi lại.
“Vậy tại sao nàng lại thu nhận hai người bọn họ, còn cho bọn họ gọi nàng là nương tử.” Phượng Thiên Hàn tiếp tục ai oán.
Mà tiểu Vũ nghe xong liền biết chú cừu non họ Phượng đã dính bẫy nên liền nói: “Là bọn họ tự gọi a ~ muội không có ý muốn gả cho bọn họ đâu.”
Phượng Thiên Hàn nghe vậy liền cười toe toét nhưng câu sau của nàng lại làm hắn từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
“Nhưng mà Thiên Hàn, lần trước huynh nói nếu ở trong cung đột nhiên xuất hiện một người là muội thì không được, mà muội cũng không thể ở trong Thiên Hi điện mãi không ra ngoài cho nên huynh cho muội sang phủ Thiếu Dương ở đi, nơi đó không phải là Hoàng cung nên sẽ không có ai soi mói đâu, hơn nữa muội cùng Thiếu Dương từng sống dưới cùng một mái nhà cũng được tầm 4, 5 năm gì đó, cho nên ở chỗ hắn là hợp lí nhất.” Tiểu Vũ giả vờ vô tội nói. Có trời mới biết nàng mới mong cùng tiểu Phượng nhà nàng sống a ~
Mà Phượng Thiên Hàn nghe xong câu của nàng liền đen mặt, khắp người đều tỏa ra hàn khí dọa chết người hơn nữa hai tay đang ôm nàng siết chặt lại. Hắn ầm trầm cúi người thổi khí vào tai nàng: “Nàng nói từng cùng hắn sống chung 4, 5 năm?”
“Phải..phải a~” Tiểu Vũ ngây thơ đáp lại.
Phượng Thiên Hàn lại tiếp tục hỏi: “Nàng nói muốn cùng hắn sống chứ không phải ta? Hửm?”
Tiểu Vũ trong bụng cười thầm, tiểu bạch cừu họ Phượng đã rơi xuống hố của nàng rồi, hắn đây là đang ghen nha. Xem ra hắn yêu nàng thật là sâu.
“Muội…” Tiểu Vũ ấp úng
“Nói đi ~” Phượng Thiên Hàn đột nhiên kéo dài thanh âm, yêu mị nói.
Tiểu Vũ chưa kịp trả lời thì bên ngoài để truyền vào: “Nam Cung thừa tướng cầu kiến”
“Đem thị vệ đem hắn nhốt về phủ thừa tướng, từ giờ nếu không có lệnh của trẫm thì hắn một bước đừng vào Hoàng cung.” Phượng Thiên Hàn đã sớm tức giận nay lại càng cáu hơn, trực tiếp nói một câu rồi lôi tiểu Vũ vào mật thất.
===========================Ta là phân cách tuyến==========================
Tầm một canh giờ sau, Phượng Thiên Hàn ôm tiểu Vũ đã sớm hôn mê đi ra. Cả khuôn mặt hắn rạng rỡ đầy vui vẻ, nhẹ nhàng ôm ôn hương nhuyễn ngọc đi ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
91 chương
137 chương
137 chương