Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị
Chương 44
"Đức Phi ngươi tới nói cho trẫm, vì sao hôm nay Hòa Hương Viên lại khác ngày xưa như vậy?"
Từ Tuệ khẩn trương, nửa ngày nói không ra một câu, Thượng Quan Tuyết nội tâm vui mừng trào phúng, trên mặt một bộ cầu tình cho người khác: "Hoàng Thượng, tỷ tỷ là thiện ý mới....."
Lãnh Diệc Hiên mắt lạnh quét qua, Thượng Quan Tuyết không dám nói nữa, ngoan ngoãn lui ra phía sau đứng một bên, hoa viên to như vậy lâm vào một trận quỷ dị không nói thành lời, một đám mới vào cung sợ tới mức thân thể run run. Không nói mới tốt trừ khi không muốn sống nữa.
Ngự nữ, hạ hầu mới tiến vào cung muốn đi vào Hòa Hương Viên phải bẩm báo qua cho Thái Hậu, nhưng Thái Hậu vẫn còn đang bế quan, nhất định phải bẩm báo Hoàng Thượng, nhưng Từ Tuệ lại không thông bẩm, này chính là đại bất kính coi rẻ Hoàng Thượng, tội không thể tha.
"Đức Phi, ngươi thân là nữ tử đứng đầu, liến điểm cung quy này một chút ý thức cũng không có, trẫm như thế nào có thể yên tâm để ngươi cai quản Tây Khu; Hoa Thần, ngươi biết rõ Đức Phi làm như thế lại không ngăn cản, ngươi rốt cuộc rắp tâm cái gì?" Lãnh Diệc Hiên nổi giận nói.
Đức Phi cùng Hoa Thần lập tức quỳ trên mặt đất: "Thần thiếp/ Thần thị biết tội, thỉnh Hoàng Thượng tha lỗi."
"Biết tội, trẫm thấy các ngươi một chút hối cải cũng không có!"
Khẩu khí Lãnh Diệc Hiên phản phất nói cho mọi người ở đây biết sẽ trừng phạt Hoa Thần cùng Đức Phi, hai người sợ tới mức không ngừng thỉnh tội xin tha, tiếng van xin vang xa tới nỗi Hà Duyệt đứng ở một bên xa không người nhìn thấy cũng nghe thấy.
Hà Duyệt lúc Lãnh Diệc Hiên tới đây liền đứng ở phía sau cùng, thật cẩn thận xử lý vết thương, chờ cho lòng bàn tay không đổ máu nữa mới thật cẩn thận đem cánh tay thu hồi vào tay áo, nghe thấyLãnh Diệc Hiên mắng Đức Phi cùng Hoa Thần liền biết chuyện này cũng không lớn.
Còn không phải là nhiều người thôi sao? Lại làm đến long trời lở đất, đại động quét qua, tức sủi bọt mép như vậy a? Hà Duyệt tuy rằng không thích Đức Phi cùng Hoa Thần, nhưng thấy hôm nay ở đâyLãnh Diệc Hiên xử lý Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết chỉ sợ hắn về sau cũng không sống tốt nha!
Thải Hà thực nhạy bén, liếc mắt một cái liền nhìn ra Hà Duyệt muốn mở miệng hỗ trợ, lập tức khuyên nhủ: "Chủ tử vẫn là không cần ra mặt, việc này Hoàng Thượng đều có chủ kiến."
"Chủ tử Đức Phi cùng Hoa Thần đối với người thế nào, người cần gì phải mất mặt đi làm người lương thiện?" Tử Ngọc cũng đứng ra sảng khoái nói, khí thế này muốn nói cho Hà Duyệt không cần ra mặt giúp bọn họ.
Hà Duyệt nghĩ nghĩ vẫn là không ra mặt, lẳng lặng nhìnLãnh Diệc Hiên xử lý việc này, bất quá cũng không biết Tưởng Di có bao nhiêu lớn mật thế nhưng lại hướng Hoàng Thượng cầu tình, mà Lãnh Diệc Hiên ngoài ý muốn cũng không có phản bác, thấy cơ hội đó Hà Duyệt thấy cầng nhiều người thay Đức Phi cùng Hoa Thần cầu tình.
Ngay cả Thục Phi Thượng Uyển Như vẫn luôn chống đối Đức Phi cũng đi ra nói vài lời hay: "Hoàng Thượng, Đức Phi tỷ tỷ tuy có sai nhưng cũng xuất phát từ một mảnh tâm ý, dàn ngự nữ, hạ hầu rất khó có cơ hội gặp mặt thánh dung, Đức Phi tỷ tỷ nghĩ hôm nay Hòa Hương Viên tụ hội nên mới........... Thần thiếp khẩn cầu Hoàng Thượng tha cho Đức Phi tỷ tỷ cùng Hoa Thần ca ca lần này."
Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết có chút kinh ngạc Thượng Uyển Như sẽ như vậy vì bọn họ cầu tình, khi nội tâm suy đoán mục địch của Thượng Uyển Như, Lãnh Diệc Hiên đã mở miệng nói trước: "Nếu Thục Phi đã thay các ngươi cầu tình, việc hôm nay liền cho qua, nhưng, không có lần sau!"
"Tạ Hoàng Thượng khai ân, Thần thiếp/ Thần thị ghi nhớ lời Hoàng Thượng dạy bảo."
"Đứng lên đi!" Lãnh Diệc Hiên lãnh đạm đặc xá, nhìn Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết đứng dậy mới dời bước chân hướng đình hóng gió đi đến.
Khi đi ngang qua đám tân nhân mới tơi,Lãnh Diệc Hiên dừng lại, lúc sau đám người cùng đồng dạng dừng lại, nhất trí nhìn về phía dàn ngự nữ, hạ hầu.
Lãnh Diệc Hiên chậm rãi bước đến trước mặt Trịnh Giai Hoàn, ngừng hai giây, nói: "Ngươi tên gì?"
"Thiếp thân Trịnh Giai Hoàn tham kiến Hoàng Thượng."
"Trịnh Giai Hoàn, tài nữ Du Châu."
"Thiếp thân chỉ là một nữ tử, tài nữ chi danh thiếp thân không dám nhận." Trịnh Giai Hoàn khẩn trương trả lời.
Lãnh Diệc Hiên nhẹ cong khóe miệng: "Ngẩng đầu lên."(Tự nhiên edit tới đây tức quá mấy bác ạ!)
Duyên dáng yêu kiều, xuất thủy phù dung, làn da mỹ miều nháy mắt làm cho hậu cung nhiều người nhớ kỹ, đố kỵ, phận hận, bình tĩnh xuất hiện ùn ùn không dứt trên mặt các nữ phi, nam thị,Lãnh Diệc Hiên đối với việc này làm lơ cười khẽ, ánh mắt sắc bén nói: "Lớn lên không tồi, phong làm Đáp Ứng đi."
Người vừa tiến cung được phong vị không phải là không có, nhưng người được nhảy lớp phong vị chỉ có Hầ Duyệt nay lại xuất hiện thêm Trịnh Giai Hoàn, Hoàng Thượng không phải là sủng ái Hà Duyệt sao? Chẳng lẽ thay lòng đổi dạ?
Bao nhiêu người đều nghĩ đên Hà Duyệt, trong lòng nói thầm có kịch xem, mà đương sự là Hà Duyệt cũng không có để ý, không bằng nói hắn ở đằng sau căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng Hà Duyệt không ngốc, cho dù ở xa cũng có thể thấyLãnh Diệc Hiên dừng lại trước đám tân nhân, lại còn có một ngự nữ quỳ xuống tạ ân, có thể vào mắtLãnh Diệc Hiên chỉ có Trịnh Giai Hoàn chứ còn ai nữa?
Thải Hà vẫn luôn bên cạnh chú ý, cũng nghe thấy chuyện Hoàng Thượng phong vị cho tân nhân mới tới, có chút lo lắng Hà Duyệt sẽ loạn tưởng liền tiến lên trấn an nói: "Chủ tử đừng nghe bọn họ hồ ngôn loạn ngữ, Hoàng Thượng khẳng định chỉ sủng ái một mình người."
"A!" Hà Duyệt căn bản không nghe thấy Thải Hà vừa nói cái gì, chỉ có thể khoác lên biểu tình mờ mịt, bất quá bên ngoài truyền ra các suy đoán cùng với Thải Hà vừa nói gì đó, cười nhạt lắc lắc đầu: "Yên tâm đi, ta sẽ không nghĩ bậy."
Tử Ngọc cảm thấy những lời này của Hà Duyệt không có chút tự tin nào, cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Chủ tử, Hoàng Thượng có nỗi khó xử của Hoàng Thượng, mong chủ tử đừng trách Hoàng Thượng."
Trách? Hắn làm sao dám trách tội người kia, không bằng nói hắn hiện tại không có thời gian đố kỵ những việc này, bất đắc dĩ Tử Ngọc cùng Thải Hà lại biểu lộ trạng thái không tin hắn, Hà Duyệt chỉ có thể cười cười.
Khi Hà Duyệt vẫn còn cười, đội hình phía trước đã dồn qua hai bên, Hà Duyệt vẫn chưa có để ý điều này, Tử Ngọc kéo kéo áo Hà Duyệt, Hà Duyệt mới chú ý thấy Lãnh Diệc Hiên đang cách mình không xa.
Khẩn trương một chút, lập tức chạy nhanh lên phía trước, còn chưa kịp thủ thế thỉnh an đã được Lãnh Diệc Hiên nâng dậy cùng lúc nghe thấy đối phương nói: "Thỉnh an liền miễn."
Trong nháy mắt, tầm mắt chú ý trên người Trịnh Giai Hoàn lập tức đổ dồn lên trên người Hà Duyệt, Hà Duyệt tâm bang bang nhảy không ngừng, nếu như ở đây không có người ngoài, Hà Duyệt đã sớm đạt chính mình bất mãn.
Lãnh Diệc Hiên cũng nhìn ra Hà Duyệt khẩn trương cùng bất mãn, nhịn xuống tâm tư muốn cười, duỗi tay cầm tay phải của Hà Duyệt, "Bồi trẫm......" Còn chưa nói xong đã nhìn thấy Hà Duyệt nhíu chặt mày, "Làm sao vậy?"
"Hồi Hoàng Thượng, Thần....Thần thị không có việc gì......." Được rồi! Không có khả năng không có việc gì,Lãnh Diệc Hiên vô tình cầm trúng tay phải đang bị thương, hơn nữa vừa rồi dùng sức không nhẹ, không hô lên đã là kiềm chế lắm rồi.
Lãnh Diệc Hiên mới không tin Hà Duyệt không có việc gì, cẩn thận quan sát trên dưới Hà Duyệt một vòng cũng không thấy có địa phương nào không thích hợp, có chút kỳ quái, cuối cùng cảm thấy tay phải truyền tới cảm giác bỏng rát, Lãnh Diệc Hiên trực tiếp buông tay ra cũng lại lập tức bắt lấy tay Hà Duyệt, một đạo vết thương hồng nộn kích thích Lãnh Diệc Hiên, "Đây là bị khi nào?"
Thảm! Cái ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu Hà Duyệt chính là cái này, mà Đức Phi cùng Hoa Thần đứng một bên trong lòng cũng khẩn trương, người khẩn trương nhất vẫn là hai tỷ đệ Vương Lộ cùng Vương Ngọc, rốt cuộc bọn họ chính thức mở mang tầm quan trọng của Hà Duyệt trong lòng Hoàng Thượng.
Hà Duyệt nộ lực lộ ra nụ cười, bất an nói: "Hồi Hoàng Thượng, đây là vừa rồi Thần thị không cẩn thận va vào đá....."
Từ Tuệ có chút tò mò Hà Duyệt thế nhưng lại không nói thật, nàng kỳ thật không biết mọi chuyện xảy ra thế nào nhưng cũng đoán ra được chuyện này cùng Vương Ngọc không thoát khỏi quan hệ, mặc kệ là cố ý hay vô tình khẳng định sẽ đắc tội Hoàng Thượng. Hiện giờ Hà Duyệt lại không ăn ngay nói thật, điều này làm cho Từ Tuệ kinh ngạc không thôi!
Lãnh Diệc Hiên nhìn chằm chằm Hà Duyệt, Hà Duyệt bị nhìn chằm chằm khẩn trương, Hà Duyệt không muốn đem chuyện này làm lớn lên, nỗ lực không chế chính mình không biểu lộ ra ngoài. NhưngLãnh Diệc Hiên là ai? Là Hoàng Đế Huyền Minh Quốc trải qua vô số phong ba, tiểu tâm tư này như thế nào lại không biết, áp xuống tức giận, nghiêng đầu nói với Tôn Đạo Toàn: "Đi kêu Lý Minh lại đây, nhân tiện đem tử kim đan lấy tới đây."
Tử kim đan là vật gì mấy người ở đây không biết nhưng Tôn Đạo Toàn thì biết, có chút kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi, cũng nhân tiện cho những người khác biết được tầm quan trọng của loại đan dược này, một đám người suy đoán, chỉ là bàn tay bị thương sẽ không dùng loại đan dược quý như vậy đi!
Ngay cả khi Hà Duyệt còn đang đoán xem loại đan dược này để làm gì,Lãnh Diệc Hiên đã hạ lệnh ngồi xuống, mà Hà Duyệt thật tự nhiên chen chúc cùng một chỗ với Hoàng Thượng làm cho cả đám người vô cùng đố kỵ đồng thời dạy cho đám tân nhân mới tới biết được những lời quản sự cô cô nói có ý gì.
Trong lúc chờ đợi Ngự y Lý Minh tới, Lãnh Diệc Hiên trước hết dùng thuốc trị thương Tiêu Sở Nhiên mang theo bôi cho Hà Duyệt cũng nhỏ giọng nói: "Buổi tối lại tính sổ với ngươi."Hà Duyệt vẻ mặt xong đời rướt lấy một tràn cười to của Lãnh Vân Diệu.
Đối với việc này, Lãnh Diệc Hiên thực không cao hứng nói: "Hoàng huynh hôm nay vì sao lại ở đây?"
Lãnh Vân Diệu thu hồi sắc mặt tươi cười thay vào đó là biểu cảm thương tâm nói: "Hoàng Thượng, người như thế nào lại không biết lý do thần đến đây?"
Lãnh Diệc Hiên dư quang liếc nhìn Tiêu Sở Nhiên, thấy Tiêu Sở Nhiên nửa điểm cũng không thấy động tĩnh,Lãnh Diệc Hiên thở dài cảm thấy hoàng huynh của mình thật đáng thương đồng thời nổi lên tâm tư quái dị, tươi cười nói: "Hoàng huynh không cần phiền não, vừa lúc, những ngự nữ, hạ hầu đều ở đây, chỉ cần hoàng huynh thích, trẫm lập tức hạ chỉ tứ hôn."
Có thể làm Vương phi của Huyền Minh Quốc Vân Vương so với làm phi tần của Hoàng Thượng cũng không kém, người ở Huyền Minh Quốc đều biết Vân Vương vẫn chưa nạp Vương phi, ngay cả Trắc phi cùng thứ phi cũng không có. Những tân nhân có chút kích động, hy vọng Vân Vương có thể lựa chọn chính mình, lại không ngờ Vân Vương đương triều liền cự tuyệt: "Thần cảm tạ hảo ý của Hoàng Thượng, việc này tâm ý thần đã quyết."
Lãnh Diệc Hiên thấy Lãnh Vân Diệu kiên định như vậy cũng không nói gì nữa, nhưng Hà Duyệt bên cạnh nhưng thật ra thấy được điều gì quan trọng, ánh mắt của Tiêu Sở Nhiên vừa rồi có gì đó không thích hợp.
Vân Vương không chọn phi làm cho những tân nhân cảm thấy thất vọng cực kỳ, nề hà bọn họ không thể làm chủ chỉ có thể ngoan ngoãn ngốc một bên, cũng may Lý Minh đúng lúc đuổi tới giải tỏa không khí căng thẳng.
"Lão thần tham kiến Hoàng Thượng." Lý Minh quỳ xuống đất khấu kiến.
"Đứng lên đi! Lý Minh, ngươi lại đây nhìn xem vết thương của Duyệt Thượng Thị."
Lý Minh thật quy củ đến bên cạnh Hà Duyệt, xem xét miệng vết thương bên lòng bàn tay của Hà Duyệt, cũng đối với miệng vết thương bôi lên thứ thuốc màu trắng lại xem xét vài lần, khom lưng chắp tay nói: "Hồi Hoàng Thượng, miệng vết thương Duyệt Thượng Thị không đáng ngại, thần thấy chỉ cần bôi dược là khỏi, bất quá Duyệt Thượng Thị nhớ kỹ mấy ngày này tránh tiếp xúc với nước."
Hà Duyệt gật gật đầu, dư quang cho Lãnh Diệc Hiên một ánh mắt xem thường,Lãnh Diệc Hiên cong cong khóe miệng, quay lại nhìn về phía Lý Minh, cũng nghiêm túc nói: "Đi bắt mạch cho Du Quý Khanh."
Một câu bắt mạch cho Du Quý Khanh kinh hách nhiều người ngay cả chính Triệu Du cũng kinh ngạc, một bộ không thể tin được nhìn về hướngLãnh Diệc Hiên, lúc sau bỏ qua một bên tầm mắt, thấp đầu nhìn không ra một tia biểu tình nào nhưng Hà Duyệt chú ý được trong ánh mắt Triệu Du hiện lên sự kinh hỉ cùng cảm động.
Hà Duyệt nhíu chặt mày, chẳng lẽ Triệu Du đối vớiLãnh Diệc Hiên cũng........ Một cỗ ấm áp truyền vào lòng bàn tay trái, Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên không có quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay Hà Duyệt, tuy chỉ là hành động nho nhỏ lại trấn an được tâm tình của Hà Duyệt.
Lý Minh chẩn bệnh thật nhanh, bắt mạch bất quá một hồi liền chắp tay nói::"Hồi Hoàng Thượng, Du Quý Khanh thân thể không ngại, chỉ là tà lưu độc vật trong cơ thể lâu ngày, khó có thể trị tận gốc."
"Trẫm biết, trẫm hỏi ngươi không phải cái này, trẫm hiện tại muốn biết thân thể hắn hiện tại có dùng được tử kim đan hay không?"
Nguyên lai tử kim đan là cho Triệu Du dùng, Hà Duyệt không nghĩ tới, những người khác cũng không nghĩ tới, ngay cả chính Triệu Du cũng hiện ra biểu tình khiếp sợ,Lãnh Diệc Hiên cũng không để ý, lẳng lặng nhìn về phía Lý Minh, Lý Minh thực thức thời trả lời nói: "Hồi Hoàng Thượng có thể dùng, bất quá cần cân xứng mấy vị dược dẫn."
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
67 chương
369 chương
101 chương
54 chương
61 chương