Trong Mai Hương Điện, Hà Duyệt ngồi trên vị trí chủ vị, Tử Ngọc cùng Thải Hà đứng ở hai bên, Hà Duyệt sử một ánh mắt, Tiểu Toàn Tử lập tức phất tay, thực nhanh hai tiểu công công kẻo một tiểu công công khác tiến vào cửa điện cuối cùng vứt trên mặt đất rồi im lặng lui đi. Thanh âm đóng cửa làm tiểu công công bị đánh ngất bừng tỉnh, mơ hồ nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Hà Duyệt, kinh hồn tán đản muộn động lại phát hiện toàn thân vô lực nằm oạch trên đất. "Muốn cắn lưỡi tự sát? Ngươi thật ra rất trung thành với chủ tử nhà ngươi." Tiểu công công thấy Hà Duyệt đứng lên, hoảng hốt cúi đầu không dám hé răng, Hà Duyệt di động bước chân tới gần bên người tiểu công công, sắc mặt không vui nói: "Ngươi cho rằng ngươi không nói bản quân liền không biết ngươi là người cung điện nào?" "Bản quân tự nhận đối đãi với Tịch Tần không tệ, không thể tưởng tượng được nàng không những thiết lập nhãn tuyến bên người bản quân lại còn âm mưu muốn hạ sát bản quân, uổng phí bản quân một tấm chân tình." Hà Duyệt cúi đầu nhìn chằm chằm công công quỳ rạp trên đất không dám hé răng, đôi mắt nhìn Tiểu Toàn Tử, Tiểu Toàn Tử thật thông minh đá một phát lên người tiểu công công, "Tên hỗn đản, không muốn sống nữa có phải hay không, nói cho ngươi biết, chủ tử nhà ngươi dám hãm hại Vinh Thần chủ tử ắt tội tru di cửu tộc, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn khai toàn bộ ra, chủ tử ta thiện tâm liền tha mạng chó của ngươi." Tiểu công công trên mặt đất chỉ phát ra tiếng kêu đau, cũng không phát ra âm thanh khác, Hà Duyệt không cao hứng phất phất tay, Tiểu Toàn Tử rời khỏi người tiểu công công, Hà Duyệt tiến lên lạnh lùng nói: "Tiểu Lý Tử, Tịch Tần cho ngươi chỗ tốt gì mà ngươi lại bán mạng cho nàng, bảo toàn gia đình ngươi à, ha hả..." Hà Duyệt bắt lấy cằm Tiểu Lý Tử, "Chỉ bằng biểu hiện của ngươi hiện tại, bản quân có thể để cả nhà ngươi đều chết không có chỗ chôn!" Đối với đám cung nữ nô tài mà nói, có rất nhiều cô nhi, có rất nhiều bị bán vào, còn lại đều có gia đình nương tựa, mà Tiểu Lý Tử này chính là vì gia đình mà tiến cung, kiếm được chút ngân lượng nào đều gửi về nhà hỗ trợ đời sống, tranh thủ một ngày thoát ly nghèo khổ, cho nên đối với Tiểu Lý Tử mà nói người nhà rất quan trọng. Tịch Tần chính là đắn đó người nhà của Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử mới bán mạng mình, hiện tại Hà Duyệt nói ra lời này, Tiểu Lý Tử khiếp sợ, Thải Hà tử một bên nói: "Chủ tử nhà ngươi còn phải quỳ dưới chân Vinh Thần, ngươi tính là cái gì?" Không sai, Tịch Tần có lợi hại bao nhiêu sao có thể mạnh bằng Vinh Thần chấp chưởng hậu cung, Tiểu Lý Tử biết rõ tình hình, vội vàng cúi đầu nhận sai, "Nô tài biết tội, cầu Vinh Thần tha mạng, cầu Vinh Thần tha mạng." Biết tội liền tốt, Hà Duyệt hơi câu câu môi, ngay sau đó nghiêm túc nói: "Tha cho ngươi hay không phải xem vào biểu hiện của nhà ngươi." "Vâng, nô tài cái gì cũng nói, thỉnh Vinh Thần tha mạng." Hà Duyệt phất tay, Tiểu Toàn Tử đem Tiểu Lý Tử đặt trên mặt đất, Hà Duyệt ngồi lại chủ vị, hỏi: "Tịch Tần sai ngươi làm cái gì?" "Nương nương sai nô tài, sai nô tài tìm cơ hội hạ độc Vinh Thần chủ tử." Hà Duyệt kinh ngạc, chẳng lẽ Chu Tử Hoa mang thức ăn có độc đó tới không phải là có người sai sử! Không đúng, Chu Tử Hoa không có khả năng hãm hại hắn, không có khả năng... Thải Hà nhận thấy được Hà Duyệt kích động, vội vàng lạnh giọng quát: "Thức thời nhanh chóng nói ra!" "Vâng, nô tài phủng chỉ Tịch Tần nương nương, ở Mai Hương Điện tìm cơ hồi cấp chủ tử hạ độc, bất quá đây là kế hoạch lúc ban đầu, sau đó Tịch Tần nương nương kêu nô tài từ từ chờ tin tức." "Chờ cái gì tin tức?" "Nô tài không biết, bởi vì còn chưa có cùng ám tuyến truyền chỉ thị." Thế nhưng còn có ám tuyến, Hà Duyệt nắm chặt tay, "Như vậy chuyện Vương Ngọc chết có liên hệ tới Tưởng Di?" Tiểu Lý Tử trầm mặc, Tiểu Toàn Tử lập tức tiến lên đạp một chân, "Còn không khai, ngươi muốn chết chín tộc?" "Nô tài khai, nô tài cái gì cũng khai!" Tiểu Lý Tử đem việc Tưởng Di như thế nào giết Vương Ngọc, hẵm hại Hà Duyệt toàn bộ nói ra, tính cả việc cùng Hiền Phi liên lụy ra sao cũng tường tận kể hết, Hà Duyệt không thể tưởng tượng được Vương Ngọc chết lại do tay hai người thúc đẩy, không đúng, hắn nhớ rõ Vương Ngọc trúng độc trước khi chết, hơn nữa lại là Diêm tiếu của Lạc Hoa Cung. "Các ngươi có hạ độc với Vương Ngọc hay không?" "Không có, nô tài nguyện dùng tính mạng ra đảm bảo, Tịch Tần cùng Hiền Phi không có hạ độc, lúc đó Vương Hạ Thị đã bị bệnh, Tịch Tần muốn lợi dụng việc Vương Hạ Thị chết bệnh để hãm hại chủ tử, lại không ngờ nương nương lại ngộ sát hắn, mới xảy ra mưu kế của Hiền Phi nương nương." Thật là đa mưu túc trí a! Lợi dùng lần ngộ sát này mà kéo Hà Duyệt xuống nước, quả nhiên là phong cách làm việc của hai ả tiện nhân kia, bất quá hai nàng không hạ độc vậy có thể chứng mình Hiền Phi cùng Tịch Tần không phải người Lạc Hoa Cung, như vậy...sẽ là ai? "Chủ tử, nô tỳ thấy việc này còn nhiều chuyện chưa thông." Tử Ngọc tâm tư kín đáo nhận thấy việc này không thích hợp. "Đương nhiên là không dừng lại ở đó, bản quân hỏi ngươi, Chu Thượng Thị có cùng cái chết của Vương Ngọc liên hệ gì không?" "Chu Thượng Thị chỉ là người truyền tin, cũng không có tham dự vào." Như vậy cái chết của Vương Ngọc không có một tay của Chu Tử Hoa, vậy hắn vì cái gì đối với mình hạ độc? Hà Duyệt nhíu chặt mày, hoàn toàn không nghĩ ra, bực bội không thôi xoa xoa cái trán. "Chủ tử chính là mệt mỏi, không ngại để nô tỳ thẩm vấn giúp." Tử Ngọc mở miệng nói, Hà Duyệt xoa xoa đầu rồi đồng ý, Tử Ngọc tiến lên hỏi: "Ngươi có cùng ám tuyến thường xuyên lui tới?" "Có, giờ Tý hôm nay liền cùng ám tuyến gặp gỡ." "Giờ Tý tối nay?" Hà Duyệt kinh ngạc ngẩng đầu, "Ngươi là nói Tịch Tần tối nay cho người truyền đạt mệnh lệnh?" "Nô tài không biết nhưng nương nương hôm nay phái nô tài để ý xem chủ tử người có bị trúng độc hay không, nếu không trúng độc thì..." "Trúng độc?" Tử Ngọc kinh dị một chút lập tức nhìn Thải Hà, Thải Hà lập tức tiến vào nội điện lấy bồn lâu lam hoa ra, Hà Duyệt cũng minh bạch ý tứ của Tử Ngọc, duỗi tay động vào lá lâu lam hoa, lâu lam hoa cũng không có biến sắc, Tử Ngọc cùng Thải Hà đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Lâu lam hoa không biến sắc cũng làm Hà Duyệt yên tâm không ít, hắn hiện tại không thể trúng độc nữa nếu không liền xong đời, sờ sờ bụng, nghiêm túc hỏi: "Bản quân hỏi ngươi, nếu bản quân không có trúng độc vậy Tịch Tần các nàng sẽ làm thế nào?" "Nô tài không biết, nô tài chỉ nhận lệnh làm việc." "Chủ tử, nô tài cảm thấy nên đem ám tuyến kia bắt lại." Hà Duyệt cũng thấy vậy, hắn cảm thấy ám tuyến này thân phận không đơn giản, có thể ở hậu cung không một tiếng động truyền mệnh lệnh, còn không bị phát hiện, có thể thấy được thân thủ người này....cái gì! Thân thủ, hạ độc, Lạc Hoa Cung, Hòa Hương Viên.... Hà Duyệt khiếp sợ đứng lên, Tử Ngọc liếc nhìn Thải Hà, cùng kêu: "Chủ tử..." "Tiểu Lý Tử, bản quân hỏi ngươi, ám tuyến lần trước cùng ngươi tiếp xúc, có hay không phát hiện bất đồng gì?" Tiểu Lý Tử cân nhắc một hồi, bừng tỉnh đại ngộ, "Thanh âm, nô tài nhớ rõ, gân đây thanh âm ám tuyến có chút thay đổi." Hà Duyệt gợi lên khóe môi, ngay sau đó nói: "Tiểu Lý Tử, bản quân lệnh ngươi làm một việc, chuyện này nếu làm tốt bản quân sẽ không trị tội ngươi ngược lại còn cho ngươi chút tiền về quê." Tiểu Lý Tử khiếp sợ, hắn không thể tưởng tượng được Hà Duyệt sẽ tha cho hắn, vội vàng chống thân thể dập đầu, "Tạ Vinh Thần ân không giết, nô tài sẽ tận trung chờ đợi mệnh lệnh Vinh Thần." Hà Duyệt vừa lòng gật gật đầu, phất tay, Tiểu Toàn Tử đem người ra ngoài, Hà Duyệt nghiêng đầu nói: "Tử Ngọc, chuyện ám tuyến..." "Chủ tử yên tâm, nô tỳ sẽ an bài tốt." Ban đêm giờ Tý, trong hậu cung u ám tại Hòa Hương Viên, chỉ có một công công tuần tra đi tới đi lui, chờ cho ánh đèn biến mất, cả Hòa Hương Viên chìm trong im lặng. "Ku ku ku, ku ku ku..." Một hắc ảnh vội vàng đi tới Hòa Hương Viên, thẳng đến khi tới bên bờ tưởng chẳng trổ tinh mỹ, "Ngươi tới rồi." "Đây là độc dược." Một túi độc dược dừng trên tay Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử cẩn thận đem độc dược bỏ vào ống tay áo, "Không biết nương nương còn việc khác giao phó cho ta hay không?" "Không có, nương nương chỉ sai ngươi hạ độc, bằng không để ý mạng nhỏ nhà ngươi." "Gần đây Mai Hương Điện đã xiết chặt phòng bị chỉ sợ khó..." "Ta mặc kệ thế nào đi chăng nữa, nếu ngươi làm không tốt, nương nương trách tội xuống thì ngươi biết hậu quả!" "Vâng, nô tài sẽ mau chóng đem sự tình đi làm thỏa đáng." Tiểu Lý Tử xoa xoa cái trán toát mồ hôi, ngay sau đó hắc ảnh bên tường đã không thấy nữa, Tiểu Lý Tử xoay người rời đi, hắc ảnh lúc này mới từ trên ngọn cây phóng xuống, nhìn quét qua Hòa Hương Viên không có một bóng người mới nhanh chóng biến mất. Hắc ảnh một đường chạy tới Hạ Hà Điện, cuối cùng xuất hiện ở chính điện, quỳ một gối xuống đất, nói: "Nương nương, ta đã an bài thỏa đáng." "Tốt, không hổ là thuộc hạ bên người quốc sư đại nhân, thân thủ bất phàm." "Nương Nương quá khen." Từ Tuệ cong cong khóe môi, "Phương pháp mượn đáo giết người này quả thực cao minh, bản cung chờ xem kịch vui của bọn chúng." Tiếng cười của Từ Tuệ quanh quẩn bên trong Hạ Hà Điện làm thân ảnh nằm trên móc nhà cau chặt mày, nháy cái biến mất vô tung. Trong Mai Hương Điện, Thải Hà khoác cho Hà Duyệt một cái áo choàng, cửa điện bị đẩy ra, Tử Ngọc tiến vào nội điện nói: "Chủ tử." Hà Duyệt trợn mắt, thấy Tử Ngọc trở về, cả người phấn chấn tinh thần, "Ngươi tra được cái gì?" "Vâng, chủ tử, ám tuyến là Đức Phi đánh tráo, hơn nữa còn có quan hệ với quốc sư Thanh Loan Quốc." "Cái gì!" Hà Duyệt đập bàn thật mạnh, "Ngươi nói Đức Phi thông đồng địch bán nước?" "Nô tỳ không biết nhưng theo đoạn đối thoại của họ thì cũng không phải là giả." Hà Duyệt kinh dị, Đức Phi này hảo mưu kế, lợi dụng nhãn tuyến của Tưởng Di giết hắn, còn không biết phát hiện, lại tính cả chuyện cùng Viên Cẩm Hồng nội ứng ngoại hợp làm phản... Hà Duyệt sờ sờ tay, "Tử Ngọc, chuyện này trọng đại, ngươi nghĩ cách điều tra rõ ràng, tốt nhất bắt được chứng có Từ Tuệ thông đồng với địch làm phản." "Nô tỳ liền đi ngay." "Từ từ, đừng quên Hữu tướng." "Ý chủ tử là Hữu thừa tướng..." "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." Hà Duyệt nhíu chặt mày. Tử Ngọc gật đầu, "Chủ tử an tâm, nô tỳ sẽ điều tra rõ." Vội một đêm chờ được một bí mật kinh thiên động địa, Hà Duyệt cũng không thể ngủ ngon, cho nên ngày hôm sau đối mặt với Công Tôn Trường Nhạc liền ngáp không thôi. "Hà Duyệt chính là đi tiểu đêm nhiều?" (*Mấy người bầu bụng lớn, hài tử chèn lên bóng tiểu nên thường đi tiểu đêm nha mấy bạn.) Hà Duyệt xấu hổ buông tay, "Không có, chỉ là có chút mất ngủ, làm Trường Nhạc chê cười rồi." "Giờ Tý đêm qua thấy trong điện của ngươi còn sáng đèn, chính là có chuyện gì?" Hà Duyệt kinh ngạc, người này thế nhưng đêm qua cũng không ngủ, còn biết trong cung của hắn hoạt động. "Nếu ta đoán không lầm thì liền quan đến Viên Cẩm Hồng đi." "Trường Nhạc, sao ngươi biết?" Công Tôn Trường Nhạc cười cười, "Gần đây ta cảm thấy hướng gió Mai Hương Điện có chút dị thường, xem ra hắn đã không nhịn được rồi." Đây mới là cao thủ có phải hay không? Thế nhưng ngồi ngốc ở khách phòng mà có thể nhận ra thế sự bên ngoài, còn rõ nhiều như vậy, "Hà Duyệt cam bái hạ phong." Công Tôn Trường Nhạc cong môi cười, theo sau duỗi tay bắt mạch cho Hà Duyệt, nói: "Hôm qua Triệt Nhi nói Viên Cẩm Hồng đã thâm nhập vào Huyền Minh Quốc, còn có thể là đã tới Phục Tương Thành." "Hắn không sợ bại lộ thân phận liền bị đánh chết hay sao?" Hà Duyệt nhớ rõ Viên Cẩm Hồng hiện tại tình trạng thật không tốt, hoàng gia Thanh Loan Quốc đuổi giết, Hiên Viên Triệt đuổi giết, ngay cả Huyền Minh Quốc cũng đuổi giết hắn, hắn còn dám xuất hiện ở Phục Tương Thành? "Ngươi nói hắn muốn giết Diệc Hiên?" Công Tôn Trường Nhạc không hé răng, Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt đồng thời cũng lộ ra tia lo lắng, Công Tôn Trường Nhạc cười nói: "Thân thủ của Lãnh Diệc Hiên không thể thua kém Triệt Nhi được, ngươi cứ yên tâm." "Không, luận võ công ta không lo, ta lo chính là.... Viên Cẩm Hồng dối trá, rốt cuộc Diêm tiếu chính là trong tay hắn." Điểm này thực ra nhắc nhở Công Tôn Trường Nhạc, Diêm tiếu chỉ có thể ngửi liền trúng độc, nếu là... Công Tôn Trường Nhạc thu hồi tay, trầm mặc sau đó ngẩng đầu nhìn Tử Ngọc đang đi vào nội điện. Tử Ngọc thỉnh an sau đó nói: "Chủ tử, như chủ tử sở liệu, Hữu tướng cùng Viên Cẩm Hồng có liên lạc, nô tỳ còn phát hiện bọn họ có dấu hiệu làm phản." Quả nhiên như thế, "Nhưng có bắt được chứng cứ?" Tử Ngọc từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Hà Duyệt, "Chủ tử, đấy chính là thư từ qua lại giữa Hữu tướng cùng Viên Cẩm Hồng." Hà Duyệt lấy qua nhìn nhìn, kinh hỷ cười, sau đó đưa cho Công Tôn Trường Nhạc, Công Tôn Trường Nhạc xem xong cũng hơi gợi lên ý cười, "Có phong thư này hắn liền rơi đầu." Hà Duyệt gật đầu, không sai, theo địch bán nước là trọng tội rơi đầu, còn dám làm phản chính là tội tru di cửu tộc, Hà Duyệt đem thư từ đưa cho Tử Ngọc, "Tử Ngọc, ngươi đem phong thư này đưa cho Hoàng Thượng, cũng cùng Hoàng Thượng bẩm báo cặn kẽ." "Vâng." Tử Ngọc lấy thư về, nhìn nhìn Hà Duyệt uống nước xong, cúi đầu nói: "Nô tỳ còn có một việc muốn báo cho chủ tử." (*Chương sau có bất ngờ, mấy chế đoán là gì?)