Sau khi Ngả Á khỏi bệnh, chúng ta tiếp tục lên đường, cũng không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, từ sau khi ta sát dược cho Ngả Á, không khí giữa hai người chúng ta có chút không được tự nhiên. Hoàng Hải huyện thật vô cùng nghèo nàn, mọi người y sam lam lũ, mặt xanh người gầy rộp, hoa màu héo rũ, đất đai nứt nẻ, sông ngòi khô cạn, người sống trong những nhà hầm* trong vách núi đá, ăn rễ cỏ… Chúng ta vừa đi vào địa phận Hoàng Hải huyện, người dân bản địa sống cứ chằm chằm nhìn theo chúng ta, cứ như chúng ta là dê béo đang đợi làm thịt, thực không thoải mái. Đại sư huynh nói: “Chúng ta tiếp tục đi.” “Hảo.” Chúng ta đều đồng ý, thà ở nơi hoang thiên dã địa cũng còn tốt hơn ở nơi này, huống hồ ở đây cũng chẳng có địa phương nào tá túc được. Chúng ta tăng tốc chạy đi, đến khi sắc trời hoàn toàn đen kịt thì tìm được một nghĩa trang, tuy nghĩa trang có nghĩa không may, nhưng xuất môn ra ngoài không nên kiêng kị qua nhiều, chúng ta xuống ngựa đi vào. Ngả Á nhảy xuống ngựa, lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, ta đưa tay đỡ lấy hắn, “Chân bị tê à?” “Ân.” Hắn dậm dậm chân. “Vẫn còn sưng sao?” “Ngươi tự nhìn xem chẳng phải sẽ biết?” “?!” Thật không nghĩ tới hắn lại nói mấy lời to gan như vậy. Thấy ta ngốc lăng, phượng nhãn hắn khẽ loan, khóe miệng nhếch lên, trêu: “A a… Ngươi tin thật à?” “…” “Đi thôi.” Hắn nắm tay ta, đi về phía trước. Sư huynh bọn hắn thấy hai người bọn ta lôi kéo nắm tay tiến vào, liếc mắt nhiều hơn một cái, không nói gì. Ta lúc này hơi hơi choáng, không ngăn cản tay Ngả Á. Thu thập một khoảng đất trống, trải rơm làm giường, săn chút dã vị, nướng trên ngọn lửa trại bập bùng. Sau khi ăn xong mắt thấy sắc trời không còn sớm, tự phân nhau mà ngủ. Nửa đêm thức dậy đi tiểu đêm, tiểu sư đệ theo ta đi ra, “Sư ca, ngươi có phải thích Ngả Á không?” Song nhãn tinh lượng của tiểu sư đệ nhìn thẳng vào ta. “Tiểu thí hài, ngươi có biết cái gì là thích không?” “Đương nhiên biết, chính là muốn cùng một người vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không xa rời nhau.” Ta buồn cười nói: “Đi mao xí cũng không xa rời nhau?” “Tứ sư ca! Ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà!” Tiểu sư đệ đột nhiên chuyển hướng ra, lớn tiếng nói. Ta né gấp ra sau, “Ngươi giải quyết xong rồi nói sau.” “Hừ!” Tiểu sư đệ đỏ mặt giải quyết nốt, vội vội vàng vàng kéo khố tử lên. “Sư ca, ta nói cách khác.” “Nói đi.” “Ngươi luôn nói vì chúng ta hộ tiêu Ngả Á nên mới đối tốt với hắn, nhưng nếu tiêu là người khác, ngươi có giúp hắn tắm không? Sẽ giúp hắn thu thập sương, sẽ… giúp hắn bôi thuốc? Ngươi ngẫm lại đi, ngươi ôm một cái nam nhân cao lớn thô kệch, tắm cho hắn, sờ sờ mông của hắn…” Nghe tiểu sư đệ đặt giả thiết, nghĩ đến cảnh tượng kia, thân thể ta run lên, đứng cũng không vững. Tiểu sư đệ ôm bụng cười to. “Ân… đùa giỡn ta rất vui sao?” Ta nhíu mày. “Ai bảo ngươi bình thường luôn bày ra một bộ bất cẩu ngôn tiếu.” “Xú tiểu tử! Nhanh về ngủ đi!” Ta đá lên mông hắn một cước. Ta nhìn trăng suy nghĩ thật cẩn thận, Ngả Á… Có vẻ gì đó không giống với người khác. Rời khỏi Hoàng Hải huyện, quả nhiên thoải mái hơn nhiều, nơi đó có thể gọi là địa ngục nhân gian, người bình thường ở lâu một chút cũng sẽ bị chỉnh thành không bình thường, người không bình thường ngốc lâu ở nơi đó sẽ trở nên điên cuồng. Ra Hoàng Hải huyện, Ngả Á cứ phải cùng ta cưỡi một con ngựa, hai cái nam nhân tám thước có thừa cùng cưỡi đối với con ngựa là quá sức, hơn nữa cũng làm chậm trễ lộ trình. Ta không đồng ý, hắn cũng chẳng nói gì thêm, nhảy lên ngựa của mình, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sương lạnh. Trong suốt quãng đường sau đó, hắn vẫn như trước kia, hỏi hắn gì đó thì sẽ đáp lời, không đến mức âm dương quái khí, bảo hắn làm gì hay không làm cái gì, hắn đều nhất nhất thuận theo, nhưng vẫn lạ ở chỗ nào đó. “Còn linh chi không?” “Ân.” “Sương hoa hồng thì sao?” “Ân.” “Mất hứng?” “Không.” Lại lên đường, ta đưa tay về phía hắn, “Lên ngựa.” Hắn mặt mày hớn hở, thấy nét tươi cười của hắn, ta hơi hơi hoa mắt, tim không tự giác mà đập chậm một nhịp. Hắn nằm tay ta, nhảy lên ngựa. Hắn đúng là âm tình bất định, nhưng ta vẫn cảm thấy thích, xem ra ta thật sự đã bị “trúng độc” rồi? Sau ba ngày, đến được Mai thành, đi liên tiếp mấy ngày khiến thể xác lẫn tinh thần chúng ta đều mỏi mệt, hảo hảo ngủ xong một giấc, đến tối tiểu sư đệ lăng xăng đòi đi thanh lâu dạo một vòng. “Đêm nay các hoa khôi của U Hương Các tuyển phu quân.” Tiểu sư đệ đã cởi bỏ một thân nữ trang, mặc vào bộ xiêm y phong lưu phóng khoáng, phe phẩy cây quạt của tam sư huynh, một bộ dương dương đắc ý. “Ngươi rành quá nhỉ.” Tam sư huynh đoạt lại phiến tử, thuận thế xoay tay, phiến tử vừa đoạt lại được gõ xuống đầu tiểu sư đệ một cái. Tiểu sư đệ xoa đầu, trừng mắt với tam sư huynh, “Ta vừa từ bên ngoài nghe tin là chạy về đây báo cho các ngươi. Đại sư ca, tứ sư ca, Mai Hương tỷ tỷ phải nói là vô cùng xinh đẹp nga.” Một đường luôn lo lắng bất an, trốn đông núp tây, thả lỏng một lần cũng không quá đáng. Ta nghĩ một chút, nói: “Mọi người phải chú ý cảnh giác, không nên đùa quá trớn, nói chuyện phải cẩn thận, tam sư huynh sẽ giúp mọi người cải trang.” “Không thành vấn đề.” “Vẫn là tứ sư ca tốt nhất, lần này ra ngoài nhất định phải phá thân đồng tử của tứ sư ca rồi mới được về a.” “Đúng a, tứ sư đệ năm nay mười chín tuổi, hình như còn chưa hưởng qua tư vị nữ nhân.” Tam sư huynh nhíu mày, cười ngả ngớn, “Ngươi cứ yên tâm, tam sư huynh ta bảo đảm sẽ giúp ngươi tìm một tiểu nương xinh đẹp có kinh nghiệm, đến lúc đó đừng có vì thoải mái quá mà không chịu về.” “Ha ha…” Bọn họ rõ ràng cố ý trêu đùa, ta cười nhạt không nói gì, ở thế giới này, mười chín tuổi vẫn còn là thân gà giò thì thật là khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng ta cũng không muốn giải thích cái gì, không cần thiết… “Ngươi trừng ta làm cái gì?” Tam sư huynh phe phẩy quạt, kỳ quái nhìn Ngả Á. Ngả Á lại trừng hắn vài lần, đại sư huynh, ngũ sư đệ, tiểu sư đệ cũng không thể may mắn thoát khỏi, đều bị ánh mắt sắc như dao kia nhất nhất đảo qua, cuối cùng hắn nhìn về phía ta, “Ngươi thật sự muốn đi?” Ta thản nhiên gật đầu, “Làm sao vậy?” “…” Hắn nhíu mi thật sâu, “Ta cũng đi.” “Đi thì đi thôi, có ai không cho ngươi đi đâu.” Tiểu sư đệ đứng lên, vội vàng lôi kéo: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên, không kịp giờ mất rồi.” Đến U Hương Các, nơi này có thể nói là tụ tập cả núi người biển người, thấy nhiều người vậy làm ta đau đầu hết sức. Thật vật vả chen vào trong, y phục trên người đã nhăn nhúm biến dạng hết cả. Tiểu sư đệ lôi kéo chúng ta đến một cái bàn ở hàng thứ ba ngồi xuống, nhìn thấy cả phòng người, dương dương đắc y nói: “May là ta có dự kiến trước, từ sớm đã đặt cái này này.” “Khôn vặt.” Ngả Á bĩu môi, âm dương quái khí nói. “Ngươi ngứa da rồi phải không?” “Đúng vậy đấy, thế nào?” Ngả Á nổi đóa, trước khi có bao giờ để ý tới mấy khiêu khích của tiểu sư đệ đâu, sao hôm nay lại giận dữ như thế. Tiểu sư đệ xắn tay áo lên, “Đánh một trận rồi nói sau.” “Ngươi ngồi xuống.” “Tứ sư ca, ngươi bất công.” “Nhân tâm vốn là trời.” Cứ thế tích tụ sẽ thành bệnh tim. “Tứ sư ca! Ngươi…” “Tốt lắm tốt lắm, bắt đầu rồi, Mai Hương tỷ tỷ của ngươi đã ra rồi.” Đại sư huynh kéo tiểu sư đệ ngồi xuống. Mai Hương bước đến chiêu đãi, nhất tần nhất tiếu mị ý thiên thành (một cái cau mày, một nụ cười đều đầy mị ý), vô cùng xinh đẹp, nhưng mà… Ta len lén nhìn qua Ngả Á một cái, không giống như hắn phong hoa tuyệt đại. Bị trừng mắt lại, ta sờ sờ mũi, nghiêng đầu quay sang nhìn sân khấu. Chúng ta đến vốn chỉ để xem náo nhiệt, không nghĩ tới sẽ cùng Mai Hương xuân phong nhất độ, nên lúc đấu giá cũng không lên tiếng ra giá, nhưng tam sư huynh ăn vận thập phần phong lưu hào phóng, nên Xuân Hương lúc nào cũng hướng mắt nhìn về phía chúng ta bên này, chính là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. “Tam sư huynh, nếu không ngươi hãy thu người ta đi.” Tiểu sư đệ huých huých vai tam sư huynh, trêu chọc. “Nàng không bằng một phần mười của ngươi. Nương tử, vi phu chỉ yêu ngươi.” “…” Biểu tình tiểu sư đệ như thể nuốt phải ruồi, muốn phun lại phun không ra. Cuối cùng, Mai Hương bị một tên buôn muối mua được. Đấu giá chấm dứt, một đám cô nương xinh đẹp từ phía sau đài đi tới, đến từng bàn ngồi xuống, bên cạnh ta tất nhiên cũng có một người. “?” Tay đột nhiên bị Ngả Á hung hăng bấm một cái, rất đau a, ta nhìn xuống, lại còn bị chảy máu.