Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc FULL
Chương 72
“Tô ngốc tử, ngươi chán sống!” Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng gầm lên giận dữ, đem mấy người đang ngồi cả kinh đến cả người trực tiếp hoảng.
“Cứu mạng a, cứu mạng –” Tô Trung Thần che đầu che mặt chạy tán loạn khắp phòng.
Đồ Tô cùng Tô Trung Thần đánh nhau một phen này, đem Lâm thị cùng Quan Văn cũng bị kinh động, hai người vội ngăn đón Đồ Tô hỏi nàng là chuyện gì xảy ra.
Đồ Tô cũng không tiện nói ra nguyên nhân chân thật, đành phải thuận miệng có lệ nói Tô Trung Thần đem sổ sách tính sai rồi.
Hai người vội vàng khuyên giải xong, còn nói Tô Trung Thần lặn lội đường xa, tàu xe mệt nhọc, đầu óc còn chưa có tỉnh táo lại, lần này bỏ qua đi.
Đồ Tô tuy rằng bị khuyên giải, nhưng là trong lòng lại càng cảm thấy bực mình, cảm thấy lòng tự trọng đã bị thương tổn.
Nàng hung hăng trừng mắt Tô Trung Thần, Tô Trung Thần giống con chuột vậy, nơm nớp lo sợ trốn tránh nàng.
Chuyện này tuy rằng tạm thời bị áp chế, nhưng trong lòng Đồ Tô luôn nghĩ hòa nhau một ván, nghĩ tới nghĩ lui nàng cũng học bộ dáng của hắn, lấy giấy tuyên thành viết một đống tên người, bình luận đủ loại nam tử, còn tăng thêm ghi chú.
Như là: Ngô tú tài, dấm chua; Trương Tam, mầm đậu; Lý Tứ, cá chạch… Tô -, đông cung.
Viết xong tự mình vui vẻ trước, tâm tình cũng theo đó tốt hơn rất nhiều.
Cái này cũng chưa tính, nàng còn cố ý làm cho Tô Trung Thần sao chép một lần.
Tô Trung Thần sợ lại xảy ra cái sai lầm gì, đối với từng cái lệnh nàng hạ đều vẫn nghiêm túc hoàn thành, lần này đương nhiên càng cẩn trọng sao chép tờ danh sách.
Hắn vừa viết vừa nhíu mày suy tư, đợi đến khi hiểu được ý tứ trong đó, thường thường che miệng cười trộm một chút, sau đó lại giương mắt cảnh giác quan sát động tĩnh chung quanh, lại tiếp theo cúi đầu sao chép.
Khi sao đến một hàng cuối cùng, hắn nhíu mi suy tư, lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, tiếp theo lại nghĩ, dần dần có điều ngộ ra, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ buồn bực.
Đồ Tô ở cách đó không xa đem vẻ mặt biến hóa của hắn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng dâng lên một trận vui vẻ, hừ hừ, hiện tại đã báo được thù rồi đi!
Tô Trung Thần đứng lên lại ngồi xuống, ép buộc ba lượt như thế, cuối cùng vẫn là nhịn không được tiến đến để hỏi rõ ràng.
Mặt hắn mang rặng mây đỏ, nghiêm túc hỏi: “Chủ nhân đây là ý gì? Vì sao tổn hại trong sạch của tiểu sinh như thế?”
Đồ Tô nhíu mày, kéo dài thanh âm hỏi: “Ta tổn hại trong sạch của ngươi như thế nào?”
Tô Trung Thần chỉ vào hai chữ “Xuân cung” trên giấy ấp a ấp úng nói: “Đây lại là ý gì?”
Đồ Tô đã sớm chờ hắn hỏi câu này, nàng lắc lư đầu vài cái, chậm rì rì giải thích nói: “Xuân, cùng âm nhưng chữ khác nhau, vừa ngốc, lại vừa ngu.
Cung sao, chính là tự cung.
Hợp nhau đến chính là, ta thấy người vừa ngốc vừa ngu kia thực phiền, trong lòng nghĩ có ngày nào đó đem hắn làm cho cung, hiểu chưa?” Tô Trung Thần vừa nghe giải thích này, sợ tới mức không biết làm sao.
Vội vàng thở dài xin lỗi: “Chủ nhân người tha cho tiểu sinh, tiểu sinh không biết trời cao đất rộng đắc tội chủ nhân, tình nguyện bồi thường, chỉ cầu chủ nhân nguôi giận, chủ nhân trăm ngàn đừng giữ loại ý tưởng này trong lòng…” (Tự cung: giống như tự hoạn đó)
Đồ Tô thấy tình hình như vậy, nhất thời hờn dỗi tiêu hết, giống như mèo già trêu chọc chuột vậy hỏi: “Ngươi nói xem ngươi có thể lấy cái gì ra bồi thường?”
“Chỉ cần chủ nhân nguôi giận, tiểu sinh nguyện dốc tất cả.”
“Vấn đề là, tất cả của ngươi vẫn là hai bàn tay trắng a.”
Tô Trung Thần: “…”
Hai người ở bên này dây dưa không ngừng, Quan Trung ở cách đó không xa vừa lau bàn lau ghế, vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên này của bọn họ, nghe nghe lại nhịn không được bắt đầu âm thầm thầm oán: thiếu gia a, ngươi sao thông minh cả đời hồ đồ nhất thời a, trước mắt lúc này cần phải quản cái miệng, lấy lòng chủ nhân đều không kịp có thể nào đắc tội nàng chứ? Hắn vẫn còn ở trong này gấp đến độ không được, nhưng lại không giúp được gì.
Lại nghĩ vạn nhất họ Lục kia ngóc đầu trở lại làm sao bây giờ? Tuy rằng phán đoán của hắn là đúng, nhưng khó tránh khỏi chuyện sẽ có vạn nhất a, từ cổ chí kim bao nhiêu nữ tử bỗng nhiên vì tình mà đầu óc mê muội, ngay cả cha mẹ ruột khuê dự thanh danh đều có thể ném lại, càng không nói tới cái khác.
Quan Trung đang miên man suy nghĩ, liền thấy bên kia Tô Trung Thần xin tha dường như đã có hiệu quả, Đồ Tô đang đắc ý chắp tay sau lưng, đang xét hỏi Tô Trung Thần giống như xét hỏi phạm nhân: “Này đó trước không nói, ta hỏi lại ngươi, mấy người viết trên giấy này ngươi xử trí như thế nào?”
Tô Trung Thần vẻ mặt khó xử nói: “Còn có thể xử trí như thế nào? Tiểu sinh vốn định chọn một người cao trong đám người lùn, thừa dịp loạn cưới một thê tử không tốn bạc, nay xem ra vẫn là quên đi.
Tiểu sinh nguyện đem toàn bộ gia sản thế chấp ở chỗ chủ nhân, nếu về sau lại có chỗ đắc tội chủ nhân, xin chủ nhân đem tiền khấu trừ đi.”
Đồ Tô nghe vậy ngạo mạn gật gật đầu, không nói thêm một lời, đem hắn ném ở trong này nghênh ngang mà đi.
Lúc này đã qua thời gian dùng cơm, trong đại sảnh trống rỗng, Tô Trung Thần đem sổ sách để ý tốt, lưu lại một tiểu nhị trông coi, chính mình thì ôm sách tới hậu viện nghỉ trưa.
Quan Trung xem xét xem xét bốn phía không người, vội vàng chạy chậm theo sau.
Vào phòng liền vội vàng nói: “Thiếu, công tử người làm sao lại có thể như vậy chứ? Khi không ta đợi a…” Quan Trung gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhất thời nghĩ không ra khuyên bảo thích hợp.
Tô Trung Thần im lặng ngồi trên mép giường, một bộ dáng lão thần tự tại.
“Cái kia, công tử, ta nói cho người một chút chuyện tình tên họ Lục kia…” Tô Trung Thần ừ một tiếng, ý bảo hắn nói.
Quan Trung lựa chọn chỗ mấu chốt, vội vàng nói một lần.
Tô Trung Thần nghe xong lại tuyệt không gấp, nhẹ nhàng cười nói: “Không vội, chờ xem, không thành được.” Quan Trung trong lòng tuy rằng cũng hy vọng việc này không thành được, nhưng hắn không tự tin giống như Tô Trung Thần kia.
“Còn có, tiểu thư đã bắt đầu hoài nghi chúng ta …”
Tô Trung Thần không chút nào kinh ngạc đáp: “Sớm nên hoài nghi.”
“Chúng ta đây…”
“Chờ một chút đi, ta trước nhìn xem kết quả cuối cùng của sự tình, lại nói cho nàng.”
Quan Trung nghe vậy chấn động: “A… Công tử là nói còn có thể có biến cố mới sao?”
Tô Trung Thần trầm ngâm sau một lúc lâu, sâu kín thở dài: “Thực sự có khả năng.” Quan Trung muốn hỏi lại thêm nữa, thấy công tử không có ý tứ nói tỉ mỉ, liền vội vàng câm miệng không nói.
Đồ Tô ngày ấy ngoài miệng tuy nói muốn khấu trừ bạc của Tô Trung Thần, nhưng trên công việc cũng không làm khó hắn, chỗ bạc giữ ở chỗ nàng như cũ trả lại cho hắn.
Khi cho hắn, còn không quên châm chọc Tô Trung Thần vài câu: “Kỳ thật ta cảm thấy ngươi cưới người nào trong ba người đó đều rất thích hợp, đáp ứng đi.”
Tô Trung Thần nghiêm chỉnh nói: “Tiểu sinh nay thay đổi chủ ý, ta tuy là gà trống chọc lông kia tuy vậy cũng muốn đầu cá lớn.”
Đồ Tô bị chọc cười ra tiếng: “A, vậy thật tốt quá, ta sẽ chờ ngày đó.”
Từ đó về sau, Đồ Tô vội vàng tự mình thực hiện kế hoạch đại kế tuyển chồng cùng mua ruộng, cũng không có thời gian quan tâm hắn.
Đồ Tô cùng Quan Văn lại nhờ Trương môi giới hỗ trợ mua mấy chục mẫu ruộng trung đẳng, Tô Trung Thần bạc không nhiều lắm, mua tất cả đều là hoang.
Bởi vì toàn bộ trấn trên tất cả đều bận rộn gả cưới, Tề thẩm bên kia cũng bắt đầu sốt ruột, trước làm cho bà mối đến nghe tiếng gió, xem có thể đem việc hôn nhân tiến hành trước hay không.
Lâm thị vừa nghe cũng hoảng hốt, nhưng là lúc trước vốn tính chờ nhà mới xây xong hết thảy thu thập sẵn sàng lại đón dâu.
Hiện tại cái gì cũng chưa chuẩn bị, Tề thím còn nói trước mắt là thời kì phi thường, có thể giản lược hết thảy, chỉ cầu chạy nhanh gả Đại nữ nhi để dễ làm việc hôn nhân của Nhị nữ nhi.
Lâm thị đành phải đáp ứng, đi theo bà mối tặng lễ, định ngày, lại ở tiệm ăn nhà mình làm hơn mười bàn tiệc, lại thuê mấy chiếc xe ngựa mới tinh đem tân nương cùng đồ cưới kéo đến liền xem như thành thân.
Bởi vì nhà mới còn chưa xây xong, chỉ có thể ở hậu viện tiệm ăn ở trước, nhà ở đầu phía nam trấn cũng nắm chặt thời gian xây.
Cũng may hai nhà cũng không phải người thích chú ý gì, ai cũng không nói cái gì.
Quan Mao vừa thành thân được hai ngày, trấn trên lại dán thông cáo đỏ thẫm, này nói cũng là một chuyện tốt: hóa ra là tân hoàng nhớ đến Quan Lâm Trấn có vị trí trọng yếu, liền hạ chỉ sửa trấn làm huyện.
Cũng phái chuyên gia đến giám sát xây phòng xá ngã tư đường.
Hơn nữa vì để thuận tiện cho việc lui tới giữa các thành biên quan cùng kinh sư, chuẩn bị xây dựng đường xá.
Cũng phái nhân viên chủ sự nào đó của công bộ hợp tác cũng quan viên địa phương cùng nhau xây dựng đường, các thôn trấn dọc theo quan đạo cũng phải phối hợp.
Bởi vì sửa đường cần không ít lao động, các thôn trấn phụ cận Quan Lâm Trấn đều bận rộn lu bù lên, các huyện ven đường đều phải chịu lao dịch, có tiền giao tiền, không có tiền ra người.
Trong lúc nhất thời Quan Lâm Trấn, hiện tại hẳn là xưng danh là Quan Lâm huyện, dòng người tụ tập, xe ngựa tụ hợp.
Các tiệm ăn, khách sạn lớn ngày ngày chật ních.
Tiệm ăn, quán rượu Quan gia lại từ sớm đến trễ vội không ngừng.
Đồ Tô đã nhiều ngày vội chân không chạm đất.
Chạy qua lại giữa hai đầu.
Tại phòng bếp nữ đầu bếp cùng bọn tiểu nhị cũng là bận rộn dị thường, phải ứng phó xoay quanh.
Ngay cả tân nương tử Xuân Hồng vừa vào cửa cũng đi theo lại đây hỗ trợ.
Việc hôn nhân của Tang Lạc cùng Tôn Bình An cũng tạm thời định xuống rồi, hai nhà trao đổi cát thiếp, mời người viết hôn thư, song phương trao đổi vật đính hôn, hai nhà thương lượng nói trước tiên nhìn xem tình hình, nếu có cái biến cố gì liền hoả tốc thành thân, nếu thật sự là tin vịt, liền chờ hai năm tiếp lại qua cửa.
Lâm thị sợ đến lúc đó lại muốn rối ren, lập tức liền mới người vì hai nữ nhi đánh gia cụ đồ cưới dự bị trước.
Này trong lúc cũng có ít người đến vì Quan Văn làm mai mối, bất đắc dĩ, Quan Văn không coi trọng một ai.
Lâm thị cũng không thúc giục hắn, liền đem tâm toàn dùng ở tại trên người Đồ Tô.
Đồ Tô lúc này cũng thực bất đắc dĩ, khi ở kiếp trước, ngày bé phụ tử mẫu gả (cha chết mẹ lấy chồng), đợi sau đó lớn lên một chút gia nãi lại trước sau qua đời, từ đó về sau lại không có người quản thúc nàng, nàng có xe có phòng có tiền có rảnh rỗi, chỉ để ý tiêu diêu tự tại làm sao còn đi quan tâm chuyện tình lập gia đình.
Nay muốn tiêu dao cũng không được.
Chính mình cũng chỉ âm thầm lưu tâm, nàng đem nam tử mình quen biết nghiêm túc sàng lọc một lần, phát hiện chỉ có huynh đệ Lục gia miễn cưỡng chung đụng hòa hợp.
Nhưng Lục Vân Trạch thì quên đi, phỏng chừng hắn vừa thấy mình sẽ bắt đầu nghĩ tới chuyện nước miếng.
Còn nữa, nàng nghe nói tên kia là cái khách quen của thanh lâu, vì thế nhanh chóng kéo vào sổ đen.
Lục Vân Nham, người còn được thông qua, nhưng nếu không có nương hắn thì rất tốt …
Đồ Tô nghĩ như vậy, kéo dài, chỉ chớp mắt đã vượt qua hơn nửa tháng, lúc này đã là tháng hai, liễu nhú mầm, trăm hoa muốn nở.
Phòng mới của Quan gia đã xây được hơn phân nửa, huyện nha của Quan Lâm huyện cũng qua loa làm xong.
Lại có đồn đãi nói, huyện thái gia mới ít ngày nữa sẽ đến nhận chức.
Mọi người đều đang kiễng chân mà đợi, Quan Lâm Trấn trước kia do Bắc An huyện quản, Bắc An huyện lệnh cơ bản coi như thanh liêm.
Mọi người đều đang đoán rằng huyện thái gia mới tới này đến tột cùng là một người như thế nào.
Ngay tại khi mọi người hồ đoán lung tung, Lục Vân Trạch cùng Lục Vân Nham không ngờ lại đến Quan Lâm huyện.
Lần này đến cũng không giống với hai lần trước, mà là chậm rãi mang theo một nhóm lớn tôi tớ cùng mấy xe ngựa tràn đầy này nọ.
Hai người thoáng dàn xếp một chút, liền đến Quan gia bái phỏng.
Quan Văn tất nhiên là nhiệt tình nghênh đón, Lục Vân Nham vừa vào cửa đã bái phỏng Lâm thị cùng Quan Hậu Tề: “Bá phụ bá mẫu ở, Vân Nham bên này có lễ, gia mẫu lần trước nghe lầm lời gièm pha, đối với ý tốt của cả nhà bá mẫu sinh ra hiểu lầm.
Trở về nghe hai người chúng ta giải thích rõ ràng, trong lòng cũng hối hận không thôi.
Trước khi đi cồn không ngừng ra lệnh cho hai huynh đệ chúng ta đến tạ lỗi.
Chính là lễ mọn không biểu đạt kính ý, xin không cần chối từ.”
Lâm thị nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì mới tốt, chỉ nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, chỉ cần về sau đừng như vậy nữa là tốt rồi.”
Tiếp theo lại để cho hai người ngồi xuống, lại gọi Thải Bình bưng trà lên.
Lục Vân Nham nhìn nhìn trong phòng, chỉ không phát hiện thân ảnh Đồ Tô, Quan Văn nhìn ra tâm tư của hắn vội cười nói: “Phòng ở mới nhà ta vừa xây xong, Đại muội đang ở chỗ đó không về.”
Lục Vân Trạch vừa nghe, hưng trí tăng nhiều, cười nói: “Ta sớm nói các ngươi xây xong ta nhất định phải đi xem.”
Quan Văn cười nói: “Đương nhiên Đương nhiên.
Chỉ là còn chưa trang trí xong.
Hai vị không cần ghét bỏ mới được.” (QA: Thật sự ta không thích Quan Văn này lắm, biết mẹ LVN như thế rồi còn cố gán ghép Đồ Tô vs LVN, muốn Đồ Tô tỷ sau này suốt ngày k đc sống yên ổn ah? Nhất là trong khi LVN lại là 1 tên ngu hiếu! Ta thấy Quan Văn này vẫn thật ngây thơ làm sao ấy!)
Hai người cưỡi ngựa, Quan Văn cưỡi con lừa nhà mình cùng đến nhà mới ở đầu phía nam huyện nhìn xem.
Ba người mới vừa đi ra không xa, Quan Trung liền vội vàng chạy vào nói với Tô Trung Thần: “Bọn họ lại tới nữa! Hơn nữa tiểu nhân nhìn đến họ Lục ngay cả tôi tớ hành lý đều chuyển vào huyện phủ… Việc lớn không tốt!”.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
10 chương
52 chương
19 chương
9 chương