Thịt lợn rừng cuối cùng bị Đồ Tô cùng Tang Lạc bán cho Quan Đại tẩu tử, tổng cộng bán được tám trăm văn tiền, nàng lại để lại một phần thịt xương heo để nhà mình ăn, mặt khác, cũng đưa cho Quan Hậu Tề một ít. Từ sau đó quan hệ hai nhà lại có chút khôi phục. Nhưng là, khó khăn này yên lặng xuống lời đồn đãi nhảm nhí lại lần nữa bắt đầu linh hoạt lên. Đồ Tô không chỉ một lần gặp được loại tình huống này: Nhóm phụ nhân trong thôn tụm năm tụm ba cùng một chỗ nước miếng bay tứ tung nghị luận, vừa thấy huynh muội Quan gia đến gần, thì lập tức ngậm miệng không nói. Tang Lạc Đại Mao tính tình nóng nảy có vài lần cùng người ầm ỹ lớn lên, Lâm thị cũng nhịn không được cùng vài người phụ nhân có lời nói quá mức xảy ra tranh cãi. Trong nhà cả ngày là mây đen làm người ta vô cùng áp lực. Đồ Tô trong lòng sốt ruột, nhưng nàng cuối cùng lại không thể mỗi lần đều giống Tang Lạc đấu tranh anh dũng như vậy. Nàng suy nghĩ một chút, phương pháp ngăn lại lời đồn đãi là cái gì? Nói cái gì lời đồn đãi chỉ hướng về người có kiến thức nàng cũng không tin, đầu năm nay người có kiến thức quá ít. Cho nên nàng muốn là lấy độc trị độc, lấy lời đồn đãi áp chế lời đồn đãi. Dù sao, nhà ai không có chút chuyện đau khổ, nếu thật sự muốn khơi mào lên, bên trong trứng gà cũng phải lấy ra được xương cốt, huống chi là những người này! Nghĩ thông suốt tầng bệnh lý này, Đồ Tô lập tức đem Tang Lạc gọi vào một bên, nàng hướng dẫn từng bước nói: “Tang Lạc, ta cảm thấy chúng ta làm như vậy không ổn.” “Vậy tỷ nói như thế nào mới có thể  ổn thỏa?” Tang Lạc hừ nhẹ một tiếng, đầu nhỏ ngẩng cao cao, nàng cảm thấy mình làm việc thật sự ổn thỏa. “Muội trước tiên nói cho ta nghe một chút đi trong thôn này nhà ai là đê tiện nhất? Cùng chúng ta không hợp nhất?” Đồ Tô thay đổi một cái đề tài nói. Tang Lạc đối với phương diện này nhưng là hiểu rõ nhất, nàng đếm trên đầu ngón tay nói: “Nếu nói không hợp, kia cũng thật không ít. Giống như Trần quả phụ phía tây thôn, nàng là vì mình coi trọng Quan Ngũ thúc, tự mình hướng tới kết quả Ngũ thúc lại chướng mắt nàng, nàng liền hận chúng ta; hai cái thẩm thẩm của chúng ta không cần phải nói, còn có bà nội; còn có Hoa đại thẩm tử phía nam thôn, nàng người này là luôn thích chiếm tiện nghi, bởi vì ở bờ ruộng cùng nương ầm ĩ một trận, tỷ còn đem  con nàng đạp một cước, Hoa đại thẩm trách nói tỷ đem con nàng đá phế đi, nương chúng ta tức giận đến thiếu chút nữa cùng với nàng liều mạng, việc này mới tính thôi…” Đồ Tô vừa nghe, mặt liền đen, như vậy tính xuống, cùng nhà mình quan hệ tốt thực không có mấy người. Đều nói cổ nhân thuần phác, nàng thấy đâu phải vậy. “Chúng ta làm như vậy, lấy độc trị độc, đưa lỗ tai lại đây.” Đồ Tô vẫy vẫy tay, Tang Lạc vội vàng tiến lên, hai người châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ một hồi, Tang Lạc nghe xong thì mặt mày giãn ra, tâm tình sảng khoái, miệng không ngừng khen: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự là càng ngày càng thông minh. Ta vốn thấy ngươi trở nên ổn trọng, hóa ra là âm thầm biến thành xấu xa rồi.” Đồ Tô nghiêm mặt nói: “Ta đây cũng là bị bức.” Tang Lạc bĩu môi hừ cười không nói. “Đi thôi, nhớ rõ đừng lộ ra dấu vết. Lúc này chúng ta làm cho bọn họ chó cắn chó, miệng đầy lông, xem bọn họ còn luôn nhìn chằm chằm chút việc ấy của chúng ta nữa không!” Tang Lạc chạy tới chấp hành nhiệm vụ không đề cập tới nữa, Đồ Tô cũng chạy nhanh về nhà khai triển kế hoạch nhỏ của mình, về phần kế hoạch còn lại của nàng là bắt đầu làm giàu. Nàng đầu tiên là đem xe cút kít cũ nát không chịu nổi, toàn thân đều vang trong nhà ra để làm cho Quan Mao đinh đinh đương đương sửa chữa một phen, miễn cưỡng có thể sử dụng được. Lại dưới sự nhắc nhở của Tang Lạc, đem gian nhà kho phủ đầy bụi ở phía bắc sân mở ra, cái nồi sắt nhỏ gì đó có thể sử dụng đều lấy ra, rửa sạch rỉ sắt để dùng. Mấy thứ này là cha nàng Quan Hậu Cần trước kia dùng khi chạy sinh ý ở bên ngoài. Sau đó đều bị Lâm thị cất ở trong này. Tiếp theo chính là chuẩn bị nguyên liệu, nàng lại phải chạy mấy lần ra chợ, tiền hàng hóa ít nhất cũng so sánh ba nhà sử dụng đem này nọ chuẩn bị đủ. Lâm thị nhìn hai tỷ muội cả ngày bận rộn hấp tấp chạy ra bên ngoài trong lòng có chút không vui, sau đó lại thấy các nàng cũng không chậm trễ công việc trong nhà cũng không đi ra ngoài gây chuyện, thì mắt nhắm mắt mở làm bộ như nhìn không thấy. Ở trong mắt nàng, Đồ Tô chỉ cần không cùng người ta đánh nhau không hướng ngọn núi chạy lên nàng đã cám ơn trời đất, việc khác tùy nàng lăn qua lăn lại. “Tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm cái gì nha?” Tang Lạc luôn mãi quấn quít lấy nàng hỏi thăm. “Tỷ tỷ ta muốn làm mua bán lớn.” Đồ Tô thần bí hề hề nói, Tang Lạc tuy rằng không quá hiểu được, nhưng là cũng không ngăn cản nàng vội trước vội sau đi theo, bởi vì nàng từ nhỏ chính là người hầu nhỏ của Đồ Tô, thói quen thành tự nhiên. Công tác chuẩn bị của Đồ Tô sắp làm tốt, công việc “xuống ruộng” của Tang Lạc cũng bắt đầu có hiệu quả. Đã nhiều ngày, trong thôn bắt đầu truyền lưu đủ loại bát quái bản cũ. Đầu tiên, đó là đó là Trần quả phụ. Mọi người nói trước cửa quả phụ thị phi nhiều, Trần quả phụ này là tự nhiên không thể thiếu. Nhưng là, Trần quả phụ người này không giống như Lâm thị bên ngoài cứng rắn bên trong lại mềm yếu chính trực, nàng là bên  ngoài xảo quyệt bên trong gian trá, khẩu Phật tâm xà, còn thích giả vờ đáng thương, hơi chút liền khóc lóc nỉ non tìm cái chết. Nhưng lại thích nơi nơi truyền thị phi. Tác phong  làm người cũng không tốt. Lần này nàng rốt cục cũng chịu tư vị bị người ta nghị luận. Thời gian cơm trưa. Ánh nắng giữa trưa mùa xuân ấm áp chiếu vào trên người mọi người, thôn dân Quan Hà thôn thường bưng cháo cầm bánh ngô như mọi khi, hướng tới sân đập lúa ở giữa thôn ngồi xuống đất vừa ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện. “Nghe nói gì chưa? Trần quả phụ cùng Quan Phú Quan Quý Tài kia có một chân?” “Thật hay giả?” “Đương nhiên là thật.” “Có người nhìn thấy hai người bọn họ lôi kéo nhau vào rừng cây phía sau núi.” “Cọp mẹ nhà Quan Phú kia không nháo ngất trời mới là lạ.” “Hừ hừ, chờ coi đi.” … “Biết trong thôn chúng ta vì sao luôn mất này nọ không? Là Hổ tử nhà Hoa đại thẩm ở phía nam thôn kia làm.” “Này thực sự có khả năng, tiểu tử kia từ nhỏ đã trộm đạo làm việc bất chính.” “Hắc hắc, ta còn nghe nói, Hổ tử kia cùng Trần quả phụ cũng có một chân, hì hì…” Lời đồn đãi này là một vòng truyền một vòng, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, thật giả khó cãi, có mũi có mắt, thậm chí ngay cả thời gian địa điểm đều có. Ở giữa bát quái mới nổi lên hăng hái như thế, chuyện xưa nhà Quan Đồ Tô cũng không có bao nhiêu người chú ý. Cho dù có ai nhắc tới, mọi người cũng lười nghe hết. “Ai ai, ta nghe nói Quan Hậu Tề lại cùng nhà Hậu Cần lui tới. Hôm kia có người thấy đại a đầu Quan gia bưng một bát to đưa cho Hậu Tề ăn đâu, mùi kia thật xa đã ngửi thấy được, chậc chậc…” Có người không thức thời nhắc tới đề tài này. Người nghe vẻ mặt không cho là đúng, bẹp miệng nói tiếp: “Này có cái gì kỳ quái, người ta hiếu thuận cha ruột nhà mình.” “Ngươi nói Đồ Tô kia rốt cuộc có phải con Hậu Tề không, ngươi xem mặt mày kia thực sự có chút giống…” Người này ý đồ tiến thêm một bước đào móc chân tướng. “Ngươi ngốc nha, Quan Hậu Tề cùng Quan Hậu Cần là cùng một cái lão tổ tông, là đường huynh đệ chưa quá năm đời, vốn vẫn có chút giống, đại a đầu Quan gia kia là giống ông cố nội của nàng, không tin ngươi thử hỏi lão nhân trong thôn một chút xem có đúng không?” “Nhưng là năm đó…” Người nọ không cam lòng nói. Nhưng không có người tiếp đề tài của nàng, bát quái này cùng chuyện vui giống nhau, cũ không bằng mới. Lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt ở tin tức quan hệ bất chính của Trần quả phụ cùng Quan Phú. Người Trung Quốc không thiếu nhất chính là sức tưởng tượng, chỉ tiếc bọn họ không dùng vào chỗ chính đáng. Lời bàn tán như vậy nơi nơi đều ở truyền lưu. Lâm thị không cùng nhiều người lui tới, mỗi ngày chỉ mang theo hai con trai vùi đầu làm việc. Tự nhiên không rõ lắm những lời bán tán này, lại càng không nghĩ tới là nữ nhi nhà mình gây nên. Mấy ngày nay nhưng thật ra thanh tịnh không ít. Hai ngày sau, Đồ Tô đem hết thảy này nọ chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông. Vào lúc ban đêm, Đồ Tô cố gắng nghĩ biện pháp, ở dưới tình huống không phô trương lãng phí làm bữa tối phong phú một chút. Xào dạ dày heo, ruột già kho tàu, hầm xương heo vân vân một bàn lớn bày la liệt. “Hắc hắc, cơm hôm này ăn thế nào?” Đồ Tô vẻ mặt chờ mong hỏi. “Ăn thực ngon.” Quan Mao miệng căng phồng nói. “Không tồi.” So sánh với nhau, tướng ăn của Quan Văn văn nhã hơn. “Tỷ tỷ, tỷ tay nghề thật tốt.” “Nương –” Đồ Tô nhìn Lâm thị. “Ân, được đi.” Lâm thị thản nhiên nói. Chẳng qua, Đồ Tô nhìn ra biểu tình trên mặt nàng hình như là thật cao hứng. Đồ Tô nhân cơ hội này nói ra ý nghĩ của mình: “Con muốn ngày mai đi trấn trên bán chút đồ ăn, mọi người xem được không?” Lâm thị trừng mắt: “Mới thành thật vài ngày lại ngứa da đúng không?” “Nương, để cho tỷ tỷ đi đi, con đi cùng nàng.” Tang Lạc chạy nhanh hỗ trợ nói chuyện. “Không được!” Lâm thị thái độ kiên quyết. Khoảng cách từ Quan Lâm tới Quan Hà thôn hơn hai mươi dặm, đường đi có một nửa là đường núi, hơn nữa trên đường có cũng không quá yên bình, khi hội chùa vài năm trước thậm chí có mấy nữ hài tử lạc đường, có người nói cô nương này là bị lừa bán cũng có người nói là bị sơn tặc đoạt đi rồi, tóm lại là càng truyền càng mạnh, vì thế này thôn xóm gần đây người ta càng không yên tâm để cho nữ hài tử một mình đi ra ngoài. “Ta đây đi theo người khác cùng đi là có thể đi.” Đồ Tô liều chết quấn quít cứng rắn dây dưa, quyết không buông tha một tia hi vọng. Cho dù dây dưa không được, nàng ngày mai cũng muốn vụng trộm đi ra ngoài. “Con đi theo ai đi?” Lâm thị cũng hiểu được tính tình nữ nhi mình, là thuộc loại không đụng vào tường không quay đầu lại. Lại vừa nghĩ, nàng còn nhỏ tuổi mà bắt đầu muốn kiếm tiền, trong lòng cũng không khỏi mềm mại xuống. Thanh âm cũng không đông cứng giống như mới vừa rồi nữa. “Nếu không, con đưa nàng đi.” Quan Mao lưu luyến dừng lại chiếc đũa nói tiếp. “Con cũng có thể.” Quan Văn tự nhiên cũng không thể yếu thế. … Cuối cùng thương lượng đến thương lượng đi, Lâm thị đành phải đồng ý để cho Quan Mao đi theo, ngẫm lại càng lo lắng, lại để cho Quan Văn cũng đi theo đi. Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, huynh muội bốn người đã sờ soạng rời giường mặc quần áo, thu thập này nọ. Cũng may phần lớn này nọ tối hôm qua đã thu thập tốt lắm, vì thế Quan Văn phụ giúp đẩy xe nhỏ, Quan Mao phụ trách gánh nặng, Đồ Tô cùng Tang Lạc ở bên cạnh giúp đỡ, bốn người kích động đi tới trong trấn..