Chúng ta đi đến bên trong, thấy nhiều người gương mặt mang rất nhiều thống khổ.
Ta cảm thấy bọn họ thật thê thảm, vì sao lại nhốt bọn họ người ở chỗ này, không thả bọn họ đi ra ngoài.
Ta đầu tiên vì bọn họ kiểm tra bệnh trạng, có người đã sắp không được, có người vẫn mới sơ kỳ.
Hiên ca ca một mực bên cạnh giúp ta, xem ta.
Hiên đứng ở bên cạnh xem bóng lưng của ta, trong lòng thầm nghĩ, Nghiên Nhi, là nàng sao? N nếu như là nàng, tại sao khi thấy được Hiên ca ca sẽ không ôm lấy Hiên ca ca ? Nếu không phải là nàng, tại sao nhìn ánh mắt của ngươi, bóng lưng của ngươi, cũng đặc biệt giống như nhau?
Ta đi tới bên người Hiên, lo lắng hỏi hắn, "Thế nào? Có phải hay không có nơi nào không thoải mái?"
Hiên lắc đầu một cái, "Nghiên Nhi!"
"Chuyện gì?" Ta nhìn Hiên, thật hy vọng có thể ôm lấy hắn, nói mình chính là Nghiên Nhi, nói với hắn tưởng niệm mấy năm qua của mình.
"Không có gì, chẳng qua là nghe được tên của ngươi, cùng thê tử của ta rất giống!" Hiên thử thăm dò ta.
Ta nghe đến Hiên sẽ nói ta là thê tử của hắn, mặt lập tức liền đỏ, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, nghĩ thầm, mình lúc nào thì biến thành thê tử của Hiên ca ca vậy? Ta vội vàng nói, "Ách. . . . . . Vậy sao? Vậy ta cũng rất may mắn, không biết ta có không có cơ hội nhìn thấy nàng hay không ?"
"Nàng hiện tại sống chết không rõ." Hiên vẻ mặt thương tâm nói.
"A, thật xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi!" Ta xin lỗi hắn.
"Không có gì, Bổn cung đã thói quen, nhưng Bổn cung tin tưởng mình nhất định sẽ tìm được nàng, nhất định sẽ! Bổn cung sẽ không để cho nàng một mình đối mặt thống khổ." Hiên có chút sầu não nói, sau đó dùng dư quang xem phản ứng của ta.
Hiên ca ca nhìn đến ta gương mặt áy náy cùng lo lắng, có chút không đành lòng, vì vậy liền vội hỏi ta, "Đúng rồi, có cái gì cần hỗ trợ của ta sao?"
Ở bên trong lòng của hắn, cũng đã biết nàng chính là Nghiên Nhi của hắn, nhưng là, hắn không biết tại sao nàng lại không nhận hắn, chẳng lẽ là bởi vì nàng đã mất trí nhớ khi rơi xuống vách đá hay sao? Không phải. Lúc còn giả là không quen biết nhau, hắn nói đến hai chữ thê tử, mặt của nàng đỏ lên, hơn nữa biểu tình thật cao hứng. Nhưng là bất kể như thế nào, trước giải quyết nguy cơ bây giờ.
Có mộ số bệnh nhân chưa kịp được ta chẩn bệnh đã chết.
Ta nhìn các quân sĩ kia mang thi thể những người đó đi ra, có chút không nhịn được, không nỡ nhìn tới bọn họ.
Ta xem những người đó lẳng lặng nằm, cảm thấy mình rất vô dụng.
Liên tiếp mấy ngày ta ở chỗ này đã cứu chữa rất nhiều, nhưng mà lực lượng của ta vẫn còn quá nhỏ, không cách nào cứu quá nhiều người.
Ta quỳ gối trước những thi thể đặt bên đống lửa, sám hối .
Đều là vì ta, nếu là ta có thể đến sớm một chút, nếu là lực lượng của ta lớn hơn một chút nữa, bọn họ sẽ không phải chết rồi.
Hiên đi tới bên cạnh ta, nửa quỳ ở bên cạnh ta, đắp bả vai của ta, "Nghiên Nhi, không cần tự trách, đây không phải là lỗi của ngươi!"
"Là ta, là ta, đều là vì ta, nếu không phải là lực lượng của ta nhỏ bé như vậy, bọn họ cũng sẽ không chết!" Ta nắm mép y phục lớn tiếng tự trách.
"Không cần tự trách! Nghiên Nhi!" Hiên xem ta, tâm thật cảm thấy rất đau.
Không biết có phải hay không là ta gây áp lực quá lớn đối với tinh thần mình, cảm thấy đầu càng ngày càng đau.
Ta che đầu, tựa vào hiên trong ngực, kêu to, "A. . . . . ."
"Nghiên Nhi, nàng làm sao vậy? Nghiên Nhi. . . . . ." Hiên gấp gáp ôm ta, kêu.
"Đầu của ta. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Ta nhịn đau nói, "Bệnh Menier* của ta. . . . . . Lại tái phát! . . . . . ."
*Bệnh Menier : có thể tìm hiểu ở đây, là một loại bệnh đau đầu, ù tai…
"Nghiên Nhi!" Hiên khẩn cấp ôm ta.
"Nghiên Nhi!" Cúc tỷ tỷ bọn họ đã đến bên người gấp gáp nhìn ta.
"Đau! Thuốc! Thuốc! . . . . . ." Ta hướng Cúc tỷ tỷ kêu.
"Thuốc ở nơi nào?" Cúc tỷ tỷ liền vội hỏi ta.
"Không có. . . . . . Không có. . . . . . A!" Ta cho tới bây giờ đều vẫn chưa từng bị bệnh Menier này hành hạ nghiêm trọng đến thế.
"Không có! Vậy phải sao làm?" Tất cả mọi người gấp gáp nhìn ta.
Ta ở trong ngực Hiên đau đến lăn lộn, hắn ôm ta thật chặt, không để cho ta rời khỏi trong ngực của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
120 chương