Ở cổ đại đã lâu, đầu cũng sẽ dần chậm lụt!
Ta ở Tàng Kinh các nán lại suốt cả một ngày không có ra ngoài, Nhị sư phụ bọn họ cũng lo lắng gần chết.
Ta vẫn luôn sống ở trong Tàng Kinh các, áp lực quá lớn, đầu lại bắt đầu đau rồi.
Mặc dù mình y thuật rất cao minh, nhưng là, đối với bệnh chứng của mình vẫn là không cách nào chữa khỏi.
Mấy vị sư phụ cũng không nhẫn tâm nhìn nữa, phái nghĩa phụ tới trước.
"Nữ nhi ngoan, đi ra ngoài ăn hết đồ đi! Bụng nhất định đang đói." Nghĩa phụ quan tâm nói.
Ta chảy nước mắt, hướng về phía Nhị sư phụ nghẹn ngào, "Nhị sư phụ, Nghiên Nhi vô dụng, Nghiên Nhi không có tìm được biện pháp."
Nhị sư phụ đau lòng giúp ta lau nước mắt, "Đồ đệ ngoan, sư phụ không trách con, con chỉ mới nhiêu đó tuổi thì làm sao biết bệnh đó chữa làm sao a, cũng là sư phụ không tốt."
"Nhưng là Nghiên Nhi giống như thật biết cái bệnh này, vậy mà Nghiên Nhi không biết trị làm sao!" Ta tiếp tục khóc .
"Tốt lắm, Nghiên Nhi đừng khóc, chúng ta biết, con khi mới 5 tuổi liền cùng chúng ta ở cùng một chỗ, làm sao con sẽ biết cách làm sao để chữa loại bệnh này !" Thần tiên cô cô cũng an ủi ta.
"Ta có thuốc ngừa. . ." Ta dừng lại, suy nghĩ một chút, nếu bên trong cơ thể của ta có thuốc ngừa, như vậy, ta dùng máu của mình mới có thể cứu tỷ tỷ.
Ta vội vàng chạy ra khỏi Tàng Kinh các, hướng phòng của tỷ tỷ chạy đi. Thần tiên cô cô bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, đi theo ta chạy tới.
Ta đến phòng của tỷ tỷ trong, "Tỷ tỷ, ta có biện pháp cứu tỷ rồi !" Thần tiên cô cô bọn họ nghe được cũng rất cao hứng.
Chỉ thấy ta dùng đao rạch tay của mình, thần tiên cô cô bọn họ vội vàng ngăn cản ta, "Nghiên Nhi, ngươi ở đây làm cái gì?"
"Máu của ta có thể cứu tỷ tỷ!" Ta giải thích.
Tỷ tỷ vội vàng ngăn cản ta, "Thiếu Cung Chủ, làm sao ngài có thể sử dụng máu của ngài tới cứu thuộc hạ được? Không đáng giá!"
"Không có chuyện gì, tỷ tỷ, máu của ta còn nhiều mà, cứ như vậy một chút không tính là cái gì!" Ta lại đem nâng tỷ tỷ tay, "Tỷ tỷ, máu của ta không thể dùng để uống, cho nên ta cũng muốn rạch ra tay của tỷ!"
Tỷ tỷ cũng không còn biện pháp, để cho ta rạch ra tay, sau đó hai người cho máu đem bỏ vào chung một chỗ, "Ta từ của mình trong lọ thuốc lấy ra hóa huyết đan cho tỷ tỷ.
Nhị sư phụ kỳ quái hỏi ta, "Nghiên Nhi tại sao phiền toái như vậy, cứ uống không phải được sao."
"Con sợ sẽ tiêu hóa hết lòng trắng trứng, cho nên dùng cái biện pháp này."
"Lòng trắng trứng?" Mấy người kỳ quái xem ta.
Ta dừng lại, "Ách. . . Con cũng không rõ ràng, chính là một loaị vật chất gì đó trong máu."
Một lát sau, ta cùng tỷ tỷ tay buông ra.
Ta bảo tỷ tỷ trước tiên tĩnh dưỡng, xem một chút tình huống.
Nhị sư phụ vội vàng giúp ta dùng bao bố ghim, nhưng là thời điểm lúc đang băng bó ta có nhớ tới thân thể này đã không phải là thân thể trước kia của ta nữa, không có thuốc ngừa, ta nhất thời mơ hồ, hình như mình giống như lại làm chuyện sai nữa rồi.
Ta lại vội vàng chạy tới Tàng Kinh các, lật sách, nhìn có thảo dược hay không.
Liên tiếp mấy ngày ta đều vùi mình ở Tàng Kinh các, nào biết bệnh của tỷ tỷ thế nhưng như có kỳ tích mà khỏi.
Nhị sư phụ đi tới Tàng Kinh các, "Nghiên Nhi a, con thành công!"
Ta kỳ quái nhìn Nhị sư phụ, "Nhị sư phụ cái gì thành công a! Ta hại không tìm được phương pháp !"
"Không phải là cái này, là Huyết Linh của con nghiệm rồi, Cúc hết bệnh!" Nhị sư phụ giải thích.
Sách trong tay ta rơi xuống, kinh ngạc nói, "Làm sao có thể? Không thể nào a?"
Nhị sư phụ xem ta, "Thế nào không thể nào, con không phải nói là máu của con có thể cứu Cúc sao?"
Ta gật đầu một cái, nhưng là không đúng, ta không phải là đã đầu thai rồi sao? Thế nào còn có thuốc ngừa? Ta lôi kéo tay của Nhị sư phụ tay nói, "Nhị sư phụ, dẫn ta đi gặp tỷ tỷ!"
Nhị sư phụ gật đầu một cái, dẫn ta đi, có thể là bởi vì chảy máu, lại vài ngày không nghỉ ngơi lúc đến cửa phòng của tỷ tỷ liền gục xuống.
Nhị sư phụ vội vàng vì ta kiểm tra, ta là mệt nhọc quá độ mới té xỉu.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
120 chương