Kể từ khi ta bị rơi xuống vách đá, Hiên thường đến hậu hoa viên mà ta luôn chơi mà nhìn xích đu trống rỗng. Gió thổi động xích đu làm nó phiêu đãng trên không trung, giống như nhìn đến ta đang cao hứng chơi xích đu, sau đó cười kêu Hiên ca ca.
Hiên không tự chủ đi chậm tới bên cạnh xích đu, kêu một tiếng, "Nghiên Nhi!"
Nhưng là đã tỉnh mộng, mình thì ngồi ở trên xích đu, không thể nhìn thấy Nghiên Nhi nữa, lúc này hắn mới ý thức được Nghiên Nhi của hắn đã rơi xuống vách đá.
Vân ca ca đi tới hậu hoa viên, thấy Hiên một người ngồi ở trên xích đu, cũng biết Hiên cũng giống như mình, nhớ Nghiên Nhi!
Vân ca ca đi tới bên người Hiên, "Nhị hoàng huynh, huynh không cần thương tâm như vậy nữa, ta tin tưởng Nghiên Nhi không có việc gì."
Nước mắt Hiên chảy xuống, hỏi Vân ca ca, "Vân đệ, ngươi có phải hay không cảm thấy ta vốn là một Thái tử mà lại rất bất lực vô dụng?"
Vân ca ca cười cười, "Ừ, giống như có một chút."
Hiên cười tự giễu mình, "Sớm biết Nghiên Nhi sẽ bởi vì ta mà chết, ta tình nguyện đem Nghiên Nhi tặng cho ngươi, ít nhất ở bên cạnh ngươi, Nghiên Nhi sẽ không gặp phải nguy hiểm."
Vân ca ca trợn to hai mắt nhìn Hiên, "Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta thích Nghiên Nhi?"
Hiên nhìn Vân ca ca, "Ta là Nhị ca của ngươi, ta xem ánh mắt của ngươi cùng với ánh mắt nhìn những nữ nhi khác không giống nhau, tựa như ánh mắt mà ta xem Nghiên Nhi, cho nên ta mới biết rõ ngươi thích Nghiên Nhi."
"Có lẽ, ở bên trong lòng của Nghiên Nhi, căn bản chưa bao giờ có ta, ngay cả một chút ít lòng riêng khác cụng không có, ở trong lòng của nàng, vĩnh viễn chỉ có một người là ngươi, trong mắt của nàng đều là ngươi!"
"Ngươi hận ta sao?" Hiên hỏi Vân ca ca.
"Sẽ không, ta biết rõ Nghiên Nhi cũng sẽ không hận ngươi, ta muốn biết, thời điểm khi nàng rơi xuống vách đá nhất định là trên mặt có nụ cười đúng không?"Vân ca ca hỏi.
Hiên hồi tưởng lại thời điểm mà Nghiên Nhi rơi xuống vách đá, nàng mặc dù chảy nước mắt, nhưng trên khuôn mặt của nàng là một nụ cười .
Vân ca ca nhìn khuôn mặt của hoàng huynh hắn dịu dàng cũng biết mình nói đúng rồi, vì vậy hỏi, "Ngươi định làm gì?"
Hiên cười cười, "Ta muốn đi tìm Nghiên Nhi."
Vân ca ca mặc dù đã ngờ tới Hiên sẽ làm như vậy, nhưng vẫn là có chút kinh ngạc, "Nhưng ngươi là Thái tử, làm sao có thể?"
Hiên vỗ vỗ bả vai Vân ca ca, "Cũng bởi vì ta là Thái tử, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, làm thế nào quản lý quốc gia, ta sẽ cùng phụ hoàng nói lí do lấy thị sát dân tình mà thuận tiện đi tìm Nghiên Nhi, cũng quyết định phải đi tra ra kẻ đã hại chết Nghiên Nhi."
Vân ca ca gật đầu một cái, "Tốt, ta cũng vậy đi!"
Hiên nhìn Vân ca ca, "Vân đệ, ngươi trưởng thành!"
Vân ca ca cực kỳ khó chịu nói, "Nhị ca, cái gì ta trưởng thành à? Ngươi so với ta sinh sớm một canh giờ mà thôi a!"
"Nhưng là ngươi trước kia đều chỉ biết chơi, không bao giờ giúp ta." Hiên có chút oán giận.
Vân ca ca cười cười, "Ha ha ha. . . . . . Ai bảo Nhị ca thông minh như vậy đây? Nơi nào còn cần ta phải giúp nữa? Cho nên ta liền làm ta Tiêu Dao Vương tử, không phải là tốt vô cùng sao?"
"Vậy cũng tốt, chúng ta cùng đi, nhân tiện cũng chơi một cái!" Hiên cười, đây là nụ cười lần đầu tiên sau khi ta rời đi, bởi vì hắn nhớ lại khi Nghiên Nhi rơi xuống vách đá, nàng cười.
"Đúng vậy, xông xáo giang hồ, thật tốt a, sống ở trong hoàng cung cũng rất không có gì vui!" Vân ca ca cao hứng đắp bả vai Hiên.
Hiên cùng Vân ca ca hai người hồi cung tìm Hoàng thượng, nói rõ thân là Thái tử nên hiểu rõ dân tình hơn, cho nên tính toán cùng Vân đệ xuất cung.
Kể từ lúc trước khi ta sảy ra tai nạn, Hiên vẫn sống ở phủ Thừa Tướng, chưa từng trở về hoàng cung.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng phái người đi tới tìm mấy lần, nhưng là Hiên cũng vẫn sống ở bên trong phòng của ta, hoặc là ngồi ở trên xích đu một thân một mình thương tâm.
Vì vậy, Thừa tướng liền đem chuyện của con mình Nam Cung Nghiên nói cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, bọn họ cũng chỉ có thể vì Thừa tướng bọn họ mà mặc niệm.
Bây giờ, khi nghe Hiên muốn đi ra ngoài, vốn là Hoàng hậu rất phản đối, nhưng Hoàng thượng suy nghĩ một chút con trai của mình có thể quan tâm dân chúng cùng quốc gia như vậy, trong lúc cao hứng liền chuẩn tấu.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
127 chương
70 chương
53 chương
64 chương
80 chương
25 chương