Ta nhìn điệu bộ của Hiên, nếu không quyết định, Hiên nhất định sẽ chết nếu như thấy mình vì Hiên chết, còn không bằng chính mình chết, ít nhất ở chỗ này, Hiên cho ta cảm nhận được cái gì là yêu, để cho ta có thể sống, rất giống như ta.
Nếu ta vội vã mà đến, như vậy liền vội vã mà đi, không để lại một chút nhớ thương.
Ta nhìn xem bên cạnh, mình đã đứng ở vách đá, ta hung ác tâm ngoan, cắn tay của một hắc y nhân.
Hắc y nhân lảo đảo một cái rơi xuống vách đá, ta cũng theo đà ngã xuống vách đá, Hiên vội vàng chạy tới kéo lại tay của ta.
Ta nhìn phía dưới, lại nhìn Hiên còn đang lôi kéo mình, vội vàng khuyên Hiên ca ca, "Hiên ca ca, nhanh lên một chút buông tay đi! Tiếp tục như vậy, huynh sẽ có nguy hiểm!"
Hiên cười, an ủi ta, "Nghiên Nhi, không cần lo lắng, Hiên ca ca sẽ giúp kéo muội lên ! Hiên ca ca sẽ không để cho muội có chuyện gì đâu !"
Nhưng là Hiên ca ca đã không còn có bao nhiêu hơi sức, cánh tay của hắn cũng bị một người áo đen đâm bị thương.
Máu chảy ở trên cánh tay của Hiên ca ca rơi lên tay ta, đã nhỏ tại trên mặt của ta, tay ta bắt đầu cũng càng ngày càng trợt xuống.
Ta cảm giác mình đã có điểm chậm rãi rơi xuống, ta hướng Hiên cười cười, trong lòng rất thỏa mãn, ít nhất, có một người có thể yêu ta như vậy, có thể vì ta hy sinh tánh mạng của mình, như thế thì chuyến đi này của ta cũng đã không tệ rồi, "Hiên ca ca, thật xin lỗi, Nghiên Nhi về sau không thể ở bên cạnh huynh rồi, đáp ứng Nghiên Nhi, nhất định phải thật vui vẻ!"
Hiên lắc đầu, chảy nước mắt, lệ nhỏ tại trên mặt của ta, "Không cần, Nghiên Nhi, không cần buông ra!"
"Hiên ca ca, nếu như có kiếp sau, ta nhất định sẽ gả cho ngươi! Hiên ca ca, gặp lại sau!" Tay của ta từ từ trượt xuống.
Hiên tay vừa trượt, ta rơi xuống, "A !"
"Nghiên Nhi!" Hiên vốn là muốn theo ta cùng nhau nhảy xuống, nhưng là hai người thị vệ phía sau sau khi giết chết Hắc y nhân liền kéo lại hắn, không để cho hắn nhảy xuống.
"Thái tử điện hạ!"
"Các ngươi buông ta ra, ta muốn đi cứu Nghiên Nhi! Nghiên Nhi. . . . . ." Hắn phản kháng hai người thị vệ.
Nhưng là hai người thị vệ nhìn không được, một tay bổ vào cổ hắn, hắn liền ngã vào ở trong ngực hai người thị vệ.
Thị vệ ôm lấy Hiên, vội vàng hướng phủ Thừa Tướng chạy tới.
Hôm nay vốn là sinh nhật của ta, phủ Thừa Tướng cũng rất náo nhiệt, Vân ca ca hắn vì có thể cho ta ăn mừng sinh nhật nên cũng tới.
Nhưng là, không biết sao, cái ly trong tay nương đột nhiên rơi trên mặt đất.
Cha nương, ca ca, Vân ca ca trong lòng của mỗi người bọn họ giống như bị thứ gì đâm vào, rất đau đớn, có loại dự cảm bất tường.
Nhưng bọn họ cũng không có quá để ý.
Đang lúc mọi người cao hứng nói chuyện phiếm, đột nhiên hai người thị vệ ôm Hiên đang hôn mê đến đại sảnh.
"Thừa tướng!" Thị vệ hướng người trong đại sảnh gọi lớn.
Mọi người chỉ thấy thị vệ ôm Thái tử trở lại phủ Thừa Tướng, vẻ mặt như muốn đưa một tin tức nói cho Thừa tướng bọn họ.
Tất cả mọi người kinh ngạc hỏi hai gã thị vệ, "Rốt cuộc thế nào?"
Ca ca không nhìn thấy ta, vội vàng chạy tới trước mặt của hia gã thị vệ, "Nghiên Nhi đâu ? Sao lại không thấy Nghiên Nhi ?"
Một thị vệ vội vàng hướng Thừa tướng cha ta nói, "Thừa tướng, lập tức gọi ngự y!"
Cha nhìn Hiên còn hôn mê cùng vết thương trên cánh tay liền gật đầu một cái, vội vàng phái người đi tìm ngự y.
Vân ca ca kéo lại một gã thị vệ khác, "Ngươi nói mau, Nghiên Nhi đâu ? Tại sao ta không thấy Nghiên Nhi!"
"Nam Cung tiểu thư nàng. . . . . . Nàng bị rơi xuống vách đá!" Tên thị vệ cà lăm nói .
Nương sau khi nghe tin tức của ta sau, kêu một tiếng, "Nghiên Nhi!" Cuối cùng té xỉu ở trong ngực cha.
Ca ca cùng Vân ca ca cũng bị dọa sợ.
Tất cả mọi người bị tin tức hắn đem về làm kinh ngạc.
Ta thế nhưng đã vách đá, chết rồi.
Vân ca ca quỳ trên mặt đất, lắc đầu, "Sẽ không, Nghiên Nhi không có việc gì!"
Ca ca cũng không dám tin tưởng thì thào lập lại, "Nghiên Nhi, muội muội của ta, nàng làm sao có thể. . . . . ."
Sau đó, hai người lôi kéo y phục của hai gã thị vệ, "Nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao Nghiên Nhi sẽ bị rơi xuống vách đá!"
Một gã thị vệ khai báo tất cả nguyên nhân hậu quả.
Nhưng bọn họ cũng không tin ta sẽ chết.
Mà Hiên ở trong ngực của gã thị vệ một mực gọi tên của ta.
Quản gia tìm tới ngự y, một thị vệ đem Hiên đặt ở trên giường của ta.
Ngự y trước vì Hiên băng bó vết thương, kiểm tra một chút.
Cha liền vội hỏi ngự y tình huống của hắn.
"Vết thương của Thái tử điện hạ đã xử lý tốt, không có gì đáng ngại, bởi vì bị kích thích cho nên cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian." Ngự y nói.
"Đa tạ ngự y!" Cha nhìn Hiên, rồi cảm kích nhìn ngự y, "Đúng rồi, ngự y, mau đi xem một chút phu nhân ta đi!"
Nương ta bởi vì tin tức của ta mà té xỉu, nên cha để cho ngự y chẩn bệnh cho người.
Nương không nguyện ý tiếp nhận tin tức ta chết đi.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
127 chương
70 chương
53 chương
64 chương
80 chương
25 chương