Đôi ngũ trở về hoàng cung cuồn cuộn giông như một con cự long khổng lồ, phủ phục trên Nguy sơn sương mù lượn lờ. Mặc cho Lục Hà thay nàng tháo đi cung trang nặng nề, Khương Ngưng Túy đứng dậy, lúc này lại nhìn thấy Thanh Phù cũng đã sai người mang chiếc hòm sắp xếp lên xe ngựa xong, vừa trở về trong doanh trướng. "Nương nương, tất cả đã được thu xếp ổn thỏa." Hướng Thanh Phù gật đầu, Khương Ngưng Túy nói: "Đi thôi." Ra khỏi doanh trướng, Khương Ngưng Túy liền nhìn thấy từng cỗ xe ngựa được sắp hàng chỉnh tề, thị vệ hướng nàng hành lễ, tỏ ý nàng đi đến cỗ xe của Thái tử. Đội ngũ dài như du long, Khương Ngưng Túy đứng tìm trong chốc lát, chỉ thấy các cung nhân lui tới chạy vội vàng, cũng không biết Nhan Y Lam đang ở nơi nào. Nàng thu tầm mắt, mang theo Thanh Phù cùng Lục Hà rời đi. "Thái tử phi xin dừng bước." Khương Ngưng Túy quay đầu, nhìn thấy Bích Diên đang sãi bước đi đến, trong tay cầm một chiếc hộp đựng thức ăn tinh xảo, nhịp bước vội vã đến trước mặt Khương Ngưng Túy hành lễ. "Điện hạ có phân phó nô tỳ đưa đến chút điểm tâm cho Thái tử phi ăn trên đường." Yên lặng trong chốc lát, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu tỏ ý Thanh Phù nhận lấy, sau đó mới cất lời hỏi: "Trong đây là cái gì?" "Hồi Thái tử phi, bên trong là Đào Tâm Tô." Bích Diên nói đến đây, khẽ mỉm cười: "Điện hạ nói Thái tử phi rất thích thú với món điểm tâm này, cho nên hôm qua đặc biệt lệnh ngự trù chuẩn bị." Trong lòng có chút xao động, nhưng thần tình vẫn không có quá nhiều biến hóa, nàng nhàn nhạt nói: "Trưởng công chúa làm sao biết ta thích ăn nhưng thứ điểm tâm này?" Nói xong, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Hà trong nháy mắt vì chột dạ mà cúi thấp đầu, lập tức nàng đã sáng tỏ. Biết được Khương Ngưng Túy nhất định đã đoán được nguyên do, Bích Diên cũng không lắm mồm giải thích mà trêu đùa đáp: "Thái tử phi thường nói tính tình Trưởng công chúa làm bằng sắt, xem ra, người có thiết huyết vô tình hơn nữa cũng có thời khắc nhu nhuyễn." Những lời nàng từng nói lúc trước đều bị Bích Diên dùng lại, Khương Ngưng Túy tự biết đuối lý nên cũng không nhiều lời. Nàng vén rèm khom người ngồi vào xe ngựa, cuối cùng mới nói: "Thay ta cảm tạ Trưởng công chúa." Thả màn xe, Khương Ngưng Túy cầm lấy hộp đựng thức ăn trong tay Thanh Phù, chậm rãi mở ra, một cỗ hương đào độc hữu thoang thoảng xông vào mũi, mùa này lại vẫn có thể có cánh hoa đào để làm nguyên liệu nấu ăn, trái lại khiến Khương Ngưng Túy lấy làm kinh hãi. Thấy Khương Ngưng Túy nhìn hộp đựng thức ăn xuất thần, Lục Hà lại gần cười hì hì nói: "Trưởng công chúa đối với nương nương thật tốt." "Lắm mồm." Khương Ngưng Túy khẽ mắng một tiếng, chuyển tay mang hộp thức ăn đặt qua một bên. Phía ngoài tiếng trống trận vang khắp, có lẽ là chuẩn bị sắp lên đường. Nghĩ đến đây, rèm xe đột nhiên bị người vén lên, Nhan Quân Nghiêu cúi người đi vào ngồi, ánh mắt của hai người bất ngờ giao hội, nhưng lại lúng túng trầm mặc dời đi. Bởi vì trước đó đã đưa hơn một nửa gia quyến rời đi, đội ngũ náo nhiệt khi đến, giờ không khỏi cảm thấy có chút tịch mịch. Khương Ngưng Túy nhớ, trên đường đến Nguy Sơn, trong xe của Thái tử từ đầu đến cuối còn có một Kỳ Nguyệt, tuy rằng suốt đường đi ầm ầm ĩ ĩ chưa từng yên tĩnh, nhưng hiện giờ thiếu thân ảnh của nàng, vậy mà lại trở nên ngột ngạt như vậy. Khương Ngưng Túy nghiêng đầu quan sát Nhan Quân Nghiêu, xem ra cuộc nói chuyện giữa hắn cùng Kỳ Nguyệt đêm qua tựa hồ cũng không thể thay đổi được gì. Nhưng những thứ này chung quy cũng không liên quan đến nàng, Khương Ngưng Túy cũng không có lòng hỏi đến, nàng đưa tay vuốt ve hộp thức ăn bên cạnh, từ từ thu lại tâm tư, nhắm mắt tựa vào thành xe ngựa, không suy nghĩ gì nữa. ----- Trong xe của Ương Huyền Lẫm, Ngự tiền thống lĩnh Triệu Hàng chắp tay đứng trước xe ngựa, nói: "Khởi bẩm Bắc Ương Vương, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Trưởng công chúa lệnh cho thần đến hỏi Bắc Ương Vương, có lập tức lên đường hay không?" Ương Huyền Lẫm tựa vào một góc xe ngựa, chậm rãi mở đôi tròng mắt đen nhánh. "Nàng đâu?" Đoán được người Ương Huyền Lẫm hỏi nhất định là Nhan Y Lam, Triệu Hàng liền đáp: "Hồi Bắc Ương Vương, Trưởng công chúa nói bên người Bắc Ương Vương đã có Tịnh vương phi chiếu cố, nàng sẽ không đến quấy nhiễu." Nhan Linh Qua luôn ngồi bên cạnh Ương Huyền Lẫm, hiện giờ nghe được lời của Triệu Hàng, bàn tay châm trà không khỏi nghiêng sang bên, nước trà rơi ra ngoài, vẫy trên mặt bàn. "Quấy nhiễu?" Cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ trong hai chữ của Nhan Y Lam, thần sắc của Ương Huyền Lẫm trầm lặng như sắt, hắn hỏi: "Nói lại với nàng, có thể lên đường." Triệu Hàng lĩnh mệnh lui ra, bên trong xe ngựa nghênh đón một trận tĩnh mịch. Không lâu sau, chỉ nghe tiếng vó ngựa ầm ầm, đội ngũ chỉnh tề rốt cuộc chậm rãi xuống núi. Đưa chung trà vừa mới rót đầy đến cho Ương Huyền Lẫm, Nhan Linh Qua ngửi lấy hương trà mát mẻ bên trong, nàng cúi đầu khẽ hớp một cái, trà khí đậm đà, vốn nên trà ngon nhưng nàng chỉ phẩm ra khổ sở, mà không có một chút cam thanh ngọt điềm. Bầu không khí ngưng đọng như băng, Ương Huyền Lẫm nhìn Nhan Linh Qua vẫn an tĩnh không nói bên cạnh. "Vì sao không hỏi cô vương, lần này sau khi trở về hoàng cung Đại Nhan có tính toán gì không?" Nhan Linh Qua nhìn Ương Huyền Lẫm, nàng khẽ mỉm cười, trong lòng lại một mảnh khổ sáp: "Nếu như hoàng tỷ không chịu gả cho đại vương, đại vương sẽ chịu từ bỏ sao?" Mâu quang của Ương Huyền Lẫm khẽ run lên, khiến người khác không dám nhìn thẳng. "Không biết." "Đã như thế, vậy ta sẽ không hỏi." Nhan Linh Qua đặt chung trà trong tay xuống, mi mắt khẽ rũ, đôi mắt luôn ôn nhu lúc này lại tràn đầy trấn định. "Tuy ta đã gả cho đại vương nhiều năm, nhưng ta vẫn là công chúa của Nhan Quốc, mẫu hậu cùng hoàng tỷ có ân với ta, ân trọng như núi, ta tất không thể phụ lòng hai người họ. Nếu không tránh được một trận đại động can qua, ta thà lựa chọn không biết." Dù sao cũng là tỷ muội huyết nùng vu thủy, sở dĩ những năm này, Ương Huyền Lẫm phá lệ ân sủng với Nhan Linh Qua không chỉ bởi vì nàng là muội muội mà Nhan Y Lam thương yêu nhất, mà càng nhiều hơn chính là vì, trên người nàng có một vài điểm giống ý đúc Nhan Y Lam. "Nàng cho là cô vương sẽ làm thế nào?" Ương Huyền Lẫm khẽ cười một tiếng, sườn mặt tôn quý lại tuấn mỹ. "Nếu cô vương muốn dùng quyền thế uy hiếp, cần gì phải chờ đến bây giờ?" Nhan Linh Qua cười khó hiểu, nhưng trong lòng lại đau xót. "Đó là vì, bốn năm trước đại vương chưa bao giờ dự liệu được, trong sinh mệnh của hoàng tỷ sẽ còn xuất hiện người khác." Cho nên mấy năm nay Ương Huyền Lẫm luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Nhan Quân Nghiêu trở về Nhan Quốc, đăng cơ đế vị, sau đó, hắn sẽ đến nghênh thú Nhan Y Lam mà hắn đã triều tư mộ tưởng vô số ngày đêm. Tất cả vốn nên thuận lợi như trong kế hoạch, đáng tiếc, hết lần này đến lần khác trong sinh mệnh của Nhan Y Lam lại nhiều thêm một Khương Ngưng Túy. Một Nhan Quốc hằng năm đều phụ thuộc vào Ương Quốc mà miễn cưỡng chống đỡ, nếu rời khỏi sự bảo hộ của Ương Quốc, lập tức có thể trở thành miếng mồi bị những quốc gia khác cướp đoạt. Huống chi, trận chiến với Tùy Quốc đã khiến Nhan Quốc thương tổn đến không thể vực dậy, quốc gia vừa mới ổn định, lúc này, vạn vạn không thể chịu nổi trận chiến thứ hai ăn mòn. Mà quân vương như Nhan Y Lam, tử huyệt bị Ương Quốc bắt lấy đã quá nhiều. Đời này của nàng đã định sẵn, thứ phải gánh trên lưng, thật sự rất rất nhiều. "Nếu đại vương cố ý muốn lấy được hoàng tỷ, thật sự là một chuyện dễ dàng." Nhan Linh Qua mâu quang chợt lóe. "Nhưng có một chuyện, đại vương chớ quên, chính hoàng tỷ cũng không phải là tử huyệt duy nhất của đại vương sao?" Câu nói cuối cùng này đã đâm thẳng vào tâm của Ương Huyền Lẫm, đôi mi tuấn lãng khẽ cau lại, tay phải xoay tròn bích ngọc ban chỉ trên ngón cái, trầm mặc. Bởi vì trong lòng hắn rất rõ, lời của Nhan Linh Qua không hề sai. Lần nữa thay cả hai châm trà, Nhan Linh Qua đặt ấm trà trong tay xuống, ánh mắt nàng lướt qua màn xe bị gió thổi lên, nhìn chiếc xe ngựa phía xa, đôi mắt thanh minh thoáng qua một tia tinh ranh. "Hơn nữa, nhiều năm không gặp, Khưng Túy giờ đã không còn là nàng ngày trước, ta thậm chí không cách nào đem nàng ở hiện tại liên tưởng đến tiểu nha đầu khiếp nhược năm đó." Ương Huyền Lẫm câu môi cười khinh miệt. "Bất quá chỉ là một tiểu nha đầu, há có thể đủ gây sợ hãi?" "Năm đó, khi lần đầu đại vương gặp Ngưng Túy cũng nhất định chưa từng nghĩ đến, có một ngày nàng sẽ cướp đi tâm của hoàng tỷ nhỉ?" Nhan Linh Qua đâm trúng chỗ đau. "Có thể khiến hoàng tỷ khuynh tâm, bản thân người đó nhất định không tầm thường." Ương Huyền Lẫm thần sắc ảm đạm, trong xe ngựa lại tiếp tục nghênh đón trầm lặng. Đội ngũ đi hơn nửa ngày, xe ngựa của hai nước Nhan – Ương rốt cuộc đã trở về hoàng cung. Xe ngựa của Nhan Quân Nghiêu cùng Khương Ngưng Túy vẫn tiếp tục tiến về Đông Cung. Vừa xuống xe, Nhan Quân Nghiêu liền nhận được chiếu khẩn của Nhan Y Lam, hắn lập tức vội vã chạy đến Tê Loan Điện. "Nương nương, vừa nãy Trương công công có đến hỏi." Thanh Phù dừng một chút lại tiếp lời: "Trương công công muốn hỏi nương nương, gói hành lý của Trắc phi trên Nguy Sơn nên xử trí thế nào?" Thê thiếp của Thái tử trước nay không nhiều, hiện giờ ngay cả Liễu Hoán Tuyết cũng rời đi, cả Đông Cung lớn như thế, quả thật ngày càng thêm lạnh lẽo. Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy nhàn nhạt nói: "Trước mang về Thiều Hoa điện, đợi Thái tử hồi cung rồi bàn lại." Báo cho Thanh Phù lưu lại xử lý sự vụ trong cung, Khương Ngưng Túy trở về tẩm điện, nhớ đến chuyện Nhan Y Lam truyền chiếu khẩn gọi Nhan Quân Nghiêu, lòng nàng không khỏi thấp thỏm, chung quy không cách nào an tâm. Sau chuyện của Liễu Hoán Tuyết, quan hệ của Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu vốn vẫn căng thẳng, hiện giờ nếu không có chuyện quan trọng, Nhan Y Lam tuyệt đối không thể nào truyền chiếu gọi Nhan Quân Nghiêu đến. Càng nghĩ lòng càng loạn, Khương Ngưng Túy đứng lên, đang định ra ngoài một chút nhưng lại thấy Lục Hà gõ cửa tiến vào. "Nương nương." Lục Hà đóng cửa lại, hành lễ nói: "Bích Diên tỷ tỷ đang ở ngoài điện, có truyền vào hay không?" Khương Ngưng Túy gật đầu một cái, đáp: "Truyền." Lục Hà liền nhận lệnh rời khỏi, chốc lát sau, Bích Diên vội vã đi đến hành lễ. "Thái tử phi, nô tỳ nhận được ý chỉ của điện hạ, đến thông báo cho Thái tử phi rằng gia yến đêm nay đã bị hủy bỏ." Hủy bỏ? Khương Ngưng Túy nghi ngờ, hiện nay, việc Ương Quốc đến đúng là đại sự của Nhan Quốc. Từ khi Ương Huyền Lẫm đến, Nhan Y Lam luôn thiết đãi nhiệt tình, lễ phép chu đáo, làm sao sẽ vô duyên vô cớ hủy bỏ yến hội lúc này chứ? Nhìn thấy Khương Ngưng Túy cau mày trầm tư, Bích Diên thấp giọng nói: "Hai ngày trước, mẫu phi của Ngô vương.....Chiêu quý phi, đã qua đời." Khương Ngưng Túy thần sắc ngưng trọng. "Qua đời rồi?" "Hồi Thái tử phi, đúng vậy." Bích Diên giải thích: "Cho nên dựa theo quy củ trong cung, quý phi thọ chung chính thẩm, hoàng cung phải ngừng yến hội ca vũ ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng." Như vậy tính ra, Chiêu quý phi là trùng hợp qua đời ngay ngày bọn họ lên đường đến Nguy Sơn. Nhưng không đúng, Khương Ngưng Túy trầm mặc, nàng luôn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nàng ở Nhan Quốc lâu như vậy, cũng chưa từng nghe nói đến Chiêu quý phi này, huống chi, một người đang êm đẹp, chưa từng nghe nói đến thân thể ốm bệnh, sao đột nhiên nói mất là mất chứ? Nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều, Khương Ngưng Túy rốt cược tìm ra được mấu chốt của tất cả vấn đề, nàng hỏi: "Vậy Ngô Vương thì sao?" Thần sắc của Bích Diên có chút vi diệu, đáp: "Ngô vương nghe được tin Chiêu quý phi qua đời, dưới tình thế bi thương cấp bách, không chờ điện hạ ân chuẩn đã tiền trảm hậu tấu lên đường hồi cung ba ngày trước rồi." "Cái gì?" Khương Ngưng Túy kinh ngạc bật dậy, trái tim như muốn nhảy đến cổ họng. Không có khẩu dụ của Hoàng Thượng, phiên vương lại tự tiện rời đi đất phong hồi cung, đây chính là đại tội xử trảm, Ngô vương không thể nào không biết. Nếu đã biết rõ, tại sao hắn còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Huống chi, hôm nay mối ngoại ưu Bắc Ương vương còn chưa trừ, Ngô vương lại chọn đúng thời điểm thừa dịp loạn hồi cung, Đại Nhan hiện giờ có thể nói là đang trong tình cảnh nội ưu ngoại hoạn. Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy hơi nheo mắt, thần sắc lo âu lại lãnh ngưng. Lần này, Nhan Y Lam, ngươi còn có thể thủ được giang sơn Đại Nhan này hay không? Bất luận thế nào, ta chỉ hi vọng ngươi có thể bình an vô sự. Nhưng hôm nay nghĩ đến, chút tâm nguyện này của ta, không ngờ lại là thứ hi vọng xa vời. Chợt đứng dậy, Khương Ngưng Túy không chút nghĩ ngợi bước ra ngoài điện. "Người đâu, bãi giá Tê Loan Điện."