Kỳ Nguyệt có đôi mắt cong cong như trăng khuyết, nhưng ánh mắt nhìn đến Khương Ngưng Túy lại không có bao nhiêu hảo ý. Lần quan sát không lễ phép này tự nhiên khiến Khương Ngưng Túy chú ý, nàng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn về phía Kỳ Nguyệt, ánh mắt lãnh đạm, trái lại khiến Kỳ Nguyệt không tự chủ mà thu hồi tầm mắt, rơi xuống trên người Nhan Quân Nghiêu, chép miệng nói: "Này, chính là nàng sao?" "Nói bậy gì đó?" Nhan Quân Nghiêu đầu tiên là cau mày trách, sau đó thấy Ương Huyền Lẫm cũng nhìn sang, bất giác liềm kiềm chế tính khí, thấp giọng nói: "Kỳ Nguyệt công chúa, xin đừng loạn nói đùa như vậy." "..." Nghe được Nhan Quân Nghiêu muốn nói lại thôi, Kỳ Nguyệt trong lòng đau xót nhưng trên mặt vẫn mang cười, dùng khuỷu tay chạm vào Nhan Quân Nghiêu. "Còn rất bao che nhỉ?" Người Ương Quốc cũng biết, Kỳ Nguyệt là công chúa nhỏ nhất của Nhan Quốc, cũng là muội muội được Bắc Ương vương thương yêu nhất. Lúc đầu, Bắc Ương Vương gần mười sáu tuổi đã đăng cơ, những năm này, các huynh đệ mơ ước đế vị của hắn không bị xử tử thì cũng lưu đến đất phong, cuối cùng, trong hoàng cung chỉ còn lại muội muội nhỏ nhất này ở lại bên cạnh hắn, công chúa Kỳ Nguyệt còn chưa đầy ba tháng tuổi. Có lẽ vì thấy nhiều tình cảnh huynh đệ thương tàn, thêm cả Kỳ Nguyệt lúc đầu vẫn còn tấm bé, lại là công chúa, tự nhiên không có uy hiếp gì với đế vị của hắn, cho đến Bắc Ương vương luôn yêu thương có thừa với vị muội muội này của hắn, quả thật là đến mức dung túng. Sự sủng nịch như vậy liền dưỡng thành tính khí vô pháp vô thiên của Kỳ Nguyệt, trong cung người người tránh không kịp, ai cũng không trêu nổi hỗn thế ma vương này. Nhan Quân Nghiêu ở Ương Quốc nhiều năm, tự nhiên trong lòng cũng hiểu rõ, cho nên khi nhìn thấy Bắc Ương vương cũng sẽ không biểu lộ không vui ra, vì vậy nghe được lời của Kỳ Nguyệt cũng chỉ cười một tiếng, không bận tâm. So với những nhân vật thâm tư thâm sâu trong hoàng cung mà nói, Kỳ Nguyệt thật sự có thể so với giấy trắng, tất cả hỉ nộ ái nhạc đều viết lên mặt, thích cũng thế, chán ghét cũng thế, có thể từ trong ngôn từ của nàng nhận ra được/ Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn một chút, tự nhiên có thể đọc ra tiểu tâm tư nữ nhi của nàng, suy nghĩ một lát, thời điểm nàng nhìn kỹ Kỳ Nguyệt liền không khỏi cũng đem cả Nhan Quân Nghiêu nhìn vào. "Vài năm không gặp, nàng ấy cũng đã lớn như vậy rồi." Nhan Y Lam nói đến đây, hài hước nâng phương mâu nhìn Ương Huyền Lẫm bên cạnh, cười đến ý vị thâm trường. "Tính khí cũng càng thuần thục." Nghe Nhan Y Lam nói như vậy, Ương Huyền Lẫm lập tức biết ý tứ trong lời của nàng, tự nhiên không phải là muốn khen ngợi muội muội điêu man này của hắn, nhiều lắm chỉ là đang mượn Kỳ Nguyệt chế nhạo hắn mà thôi. Nghĩ đến đây, Ương Huyền Lẫm bất giác đau đầu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Là cô vương quản giáo vô phương, để nàng cười chê rồi." Nhan Y Lam mạn bất kinh tâm cười, vừa đi vào trong thành vừa nói: "Sao lại mang gây họa tinh này theo rồi?" "Lời này nàng nên hỏi Thái tử." Nói đến đây, Ương Huyền Lẫm liền giận không chỗ phát tiết, hắn nói đến đây, gương mặt lẫm nhiên nhất thời một trận trắng xanh. "Hắn cũng sắp câu đi hồn của Kỳ Nguyệt rồi." Nhan Y Lam cũng sững sờ, nàng nghiêng đầu nhìn Kỳ Nguyệt đang dây dưa với Nhan Quân Nghiêu bên cạnh, bừng tỉnh bật cười, rốt cuộc cũng không để tâm đến sắc mặt ngày càng trầm của Ương Huyền Lẫm, không biết sống chết đáp lời: "Chuyện này trái lại thú vị." Nói đến đây, Nhan Y Lam bỏ lại Ương Huyền Lẫm vẫn đang cau mày nhìn nàng, một người cứ thế rời đi. Kỳ Nguyệt vẫn luôn dây dưa cùng Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn hồi lâu, nghĩ đến Nhan Quân Nghiêu sợ là cũng không phân thần chiếu cố đến mình, cho nên Khương Ngưng Túy quyết định một người đi vào trong thành. Không ngờ vừa mới xoay người liền bắt gặp Nhan Y Lam đang dời bước đến, bốn mắt đối nhau, hô hấp của Khương Ngưng Túy khẽ ngưng trệ, muốn vờ né tránh đi, nhưng tầm mắt cường thế bức bức kia của Nhan Y Lam lại khiến nàng quên cử động. "Chờ một lát mẫu hậu sẽ thiết yến khoản đãi Bắc Ương Vương ở Hàm Lương điện, hình thức chỉ là gia yến, nếu ngươi..." "Ta biết." Hai chữ gia yến nghe thật có chút ý vị thâm trường, thân cận trong đó bất giác đâm đau nội tâm của Khương Ngưng Túy. Lạnh lùng cắt đứt lời của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy hờ hững nhìn về phía nàng, đáp: "Ta sẽ thay ngươi diễn xong màn kịch cuối cùng này." Từ đây về sau, chúng ta không thiếu nợ nhau. Cho dù là lời nói quyết tuyệt như vậy nhưng nét mặt Khương Ngưng Túy vẫn không có quá nhiều biểu tình. Nhan Y Lam bất giác cau mày, muốn nói gì đó nhưng Khương Ngưng Túy đã xoay người dẫn đầu đi vào hoàng cung, chỉ để lại một bóng lưng lạnh nhạt cho Nhan Y Lam. Dưới bầu trời đầy cát vàng, Nhan Y Lam không nói một lời, đưa mắt nhìn Khương Ngưng Túy chậm rãi rời đi, đột nhiên cảm thấy gió cát quá cuồng liệt như muốn đâm đau đôi mắt nàng. ==== Thời điểm đến Hàm Lương Điện, Ninh hoàng hậu đã ngồi trên chủ điện, một thân cung trang hoa quý, khí chất trầm tĩnh đoan trang. Khương Ngưng Túy hành lễ một cái, sau đó ý theo thứ tự ngồi vào vị trí bên phải. Mới vừa ngồi xuống liền nghe nội quan bên ngoài điện cất giọng thông báo, Nhan Y Lam cùng Bắc Ương Vương đã đến. Theo địa vị mà nói, Bắc Ương vương theo lý là cùng ngồi chủ tịch cùng Ninh hoàng hậu, nhưng Khương Ngưng Túy phát hiện bên cạnh Bắc Ương Vương vẫn còn giữ một vị trí trống, nàng thoáng suy nghĩ một chút, quả thật nhìn thấy Ninh hoàng hậu hướng về phía Nhan Y Lam vẫy vẫy tay, tỏ ý nàng ngồi vào bên cạnh Bắc Ương vương. Ý tứ cử động lần này của Ninh hoàng hậu đã quá rõ ràng, Khương Ngưng Túy bất giác ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam cùng Ương Huyền Lẫm trên chủ điện, bọn họ ngồi ở nơi ánh đèn chói mắt nhất, từ xa nhìn lại càng giống một đôi bích nhân. Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy thản nhiên dời mắt đi, trong lòng một mảnh vắng lặng. "Sao lại ngẩn người rồi?" Lúc này Nhan Quân Nghiêu cũng đã ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn thấy Khương Ngưng Túy hơi rũ tầm mắt, ngây ngươi thất thần, hắn hỏi đến đây, không khỏi sáng tỏ cười nói tiếp: "Bắc Ương vương từ trước đến giờ không thích phô trương náo nhiệt, cho nên những năm trước khi hắn đến Đại Nhan cũng luôn dùng gia yến để khoảng đãi. Đã là gia yến, tự nhiên cũng không có người ngoài, cho nên nàng cũng không cần quá mức câu nệ, tùy ý là được." Nhan Quân Nghiêu cũng không biết khúc mắc giữa Khương Ngưng Túy cùng Nhan Y Lam, cho nên cũng sẽ không biết tâm tư giờ khắc này của Khương Ngưng Túy. Nghe hắn nói vậy, Khương Ngưng Túy cũng không giải thích mà chỉ yên lặng gật đầu. "Linh Qua." Nhan Y Lam lúc này đã mang theo Kỳ Nguyệt ngồi vào bên người Ương Huyền Lẫm, sau khi hai người ngồi xuống, Nhan Linh Qua cúi đầu thay Kỳ Nguyệt vuốt đi phần váy bị nhăn, nghe có người gọi tên nàng, theo bản năng nàng liền nhìn sang, trông thấy Ninh hoàng hậu đang mỉm cười. Nghe vậy, Nhan Linh Qua đang định đứng dậy hành lễ, lại thấy Ninh hoàng hậu khoát tay, từ mi thiện mục cười nói: "Hôm nay ngươi đã là Tĩnh vương phi, cũng không cần hành lễ với ai gia." Có lẽ đã bốn năm rồi nàng mới lại trở về Đại Nhan nơi nàng sinh ra cùng lớn lên, cho nên Nhan Linh Qua nhất thời cũng có chút hỗn loạn thân phận của bản thân. Hiện giờ nghe được Ninh hoàng hậu nhắc nhở, nàng mới khẽ mỉm cười, ngồi về lại chỗ cũ. "Ân." "Đôi bích nhân này, thật khiến người khác nhìn mà vui lòng thích ý." Ninh hoàng hậu cười cười vỗ nhẹ tay của Nhan Y Lam, ánh mắt lưu chuyển từ trên người Nhan Quân Nghiêu cùng Khương Ngưng Túy cuối cùng rơi vào trên người Bắc Ương vương. Tuy lời này là nói với Nhan Linh Qua, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều dính trên người Nhan Y Lam, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Mạt ánh mắt sâu xa kia, Khương Ngưng Túy tất nhiên cũng nhận ra, nàng mím môi, trong lòng không nói được là tư vị gì, chỉ là một mực cúi đầu phẩm rượu, không nói một lời, trí thân sự ngoại giống như một người đứng xem. "Ta nghe nói, tỷ tỷ của Thái tử phi Nhan Quốc, chính là vị nữ tướng quân nổi danh khắp Nhan Quốc --- Khương Sơ Ảnh?" Nghe được lời cảm thán của Ninh hoàng hậu, Kỳ Nguyệt là người đầu tiên đứng ngồi không yên, nàng từ chỗ ngồi khẽ cử động, chắp tay sau lưng chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt giảo hoạt. "Ta đã tùng có may mắn gặp được nàng ở Ương Quốc, chỉ là khi đó ta vẫn còn bé, ấn tượng với Sơ Ảnh tướng quân vẫn rất mơ hồ. Nghe nói, nàng nữ anh hùng hào kiệt mà trong tứ quốc không ai có thể so kịp. Tháo đi quân trang, tài trí cùng mỹ mạo lại không thua Trưởng công chúa, mặc quân trang vào, nàng là người duy nhất có thể sóng vai đứng cùng Trưởng công chúa. Không biết, lời đồn này có thật không?" Kỳ Nguyệt nói ra những lời đồn về Khương Sơ Ảnh, thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên Khương Ngưng Túy nghe được, tự nhiên cũng không có tư cách trả lời những lời đồn này là thật hay giả. Có điều, nàng thản nhiên nhìn chăm chú Kỳ Nguyệt đang từng bước đi đến chỗ nàng, theo bóng người dần dần che đến trước mắt nhìn đến, có thể thấy nụ cười của Kỳ Nguyệt mang theo chút kiêu ngạo, đôi gò mà phúng phính kia nhìn qua phá lệ tươi đẹp. Lời của Kỳ Nguyệt nhiễm mấy phần sùng kính với Khương Sơ Ảnh, nhưng cũng lộ ra khiêu khích với Khương Ngưng Túy, chỉ là dáng vẻ bề ngoài của nàng nhìn qua quả thực ngây thơ thuần lương, cho nên bầu không khí trên đại điện cũng không có bao nhiêu quái dị, nhưng ngữ khí bất thiện của nàng, người sáng suốt vừa nghe liền có thể biết được. Khương Ngưng Túy không cách nào trả lời, lại không thể không quan tâm đến Kỳ Nguyệt trước mặt, chỉ có thể tứ lạng bạt thiên cân, đáp: "Kỳ Nguyệt công chúa khen trật rồi." "Kỳ Nguyệt công chúa." Trong lòng biết Kỳ Nguyệt làm khó dễ Khương Ngưng Túy, nhất định là ngộ nhận Khương Ngưng Túy thành Liễu Hoán Tuyết, cho là bọn họ tình thâm ý đốc, vì vậy, Nhan Quân Nghiêu khó tránh sẽ cảm thấy áy náy với Khương Ngưng Túy, lại nhìn thấy Nhan Y Lam hờ hững ngồi một bên, sắc mặt trầm lặng, chỉ đành phải tự mình nói chuyện thay Khương Ngưng Túy. "Sơ Ảnh tướng quân đã chết nhiều năm, Kỳ Nguyệt công chúa cần gì phải nhắc lại cố nhân, khiến người sống thương tâm chứ?" Nhan Quân Nghiêu không giúp vẫn tốt, hắn vừa mở miệng, chân mày Kỳ Nguyệt khẽ nhíu, cắn môi, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, lòng nàng đau xót, cũng không để tâm đến lời của Nhan Quân Nghiêu mà vẫn chuyển đến bên người Khương Ngưng Túy, cười khanh khách. "Thiên hạ Ương Quốc chúng ta, đều từ trên lưng ngựa mà đánh ra, nữ tử Ương Quốc đều giỏi cưỡi ngựa. Từ trước đến giờ ta luôn sùng bái tư thái anh thư của Sơ Ảnh tướng quân, đáng tiếc người đã mất, dĩ nhiên là không có cơ hội gì có thể cùng nàng phóng ngựa rong đuổi, phân cao thấp. Có điều nếu Thái tử phi của Nhan Quốc là muội muội của nàng, chắc hẳn cưỡi ngựa săn thú cũng sẽ không tồi." Đôi mắt Kỳ Nguyệt cong thành vầng trăng khuyết, trong đó như có dòng nước kiêu ngạo sắc bén đang chảy. "Chỉ là không biết, buổi săn thú ngày mai, Thái tử phi có dám tỷ thí cùng ta hay không?" Nói đến đây, đôi mắt to tròn của Kỳ Nguyệt khẽ chuyển động, rơi vào trên người Nhan Quân Nghiêu, cười đến ba phần khiêu khích, bảy phần tự tin. "Còn về phần tiền cược, dĩ nhiên là ngôi vị Thái tử phi của ngươi." Lời của Kỳ Nguyệt vừa dứt, thần sắc tất cả mọi người trong yến hội đều ngẩng ra, trong đó sắc mặt của đương kim Bắc Ương vương cùng Nhan Quân Nghiêu là khó nhìn nhất. Đây đối với Bắc Ương vương mà nói, không khác nào là đang bức hắn bán đổ bán tháo muội muội bảo bối nhà mình. Suy nghĩ một chút, mi mắt của hắn nhíu chặt, đang định lên tiếng khiển trách nàng dừng lại. Nhan Y Lam bên cạnh vẫn luôn trầm tĩnh nhìn xem hiện giờ lại chậm rãi đặt ly rượu trong tay xuống, ánh mắt như lửa lại như băng. Nàng yên lặng quan sát Kỳ Nguyệt, khóe môi yêu dã đỏ bừng từ từ câu ra một mạt tươi cười, thâm thúy lại nguy hiểm. Y theo sự hiểu biết với Nhan Y Lam những năm nay, lúc này Bắc Ương vương tự nhiên cũng phát giác có gì đó không bình thường, lòng hắn bỗng rét lạnh, nhanh chóng chặn trước Nhan Y Lam mở miệng nghiêm nghị quát lên. "Kỳ Nguyệt, đừng hồ nháo!" N