Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý

Chương 4 : [tg2] nữ nhi tình trường chốn giang hồ (hoàn)

(1) Xong một đời kiêu ngạo, Cẩm Vinh tỉnh lại thì lại phát hiện mình xuyên rồi, lần này xuyên vào một thế gia chốn giang hồ, nội dung cuốn tiểu thuyết cũng nhanh chóng xuất hiện trong đầu Cẩm Vinh. Vai chính là đệ tử thân truyền của trang chủ Phương Chi Sơn đứng đầu Thiên Kiếm Sơn Trang, Liễu Thiếu Bạch, võ công cao cường, phong lưu phóng khoáng. Trang chủ kiêm sư phụ Phương Chi Sơn, ái thê sinh khó qua đời, trưởng tử tuổi nhỏ chết yểu, Phương Chi Sơn cùng thê tử tình thâm ý trọng, không muốn kết hôn lần nữa, bên người chỉ còn lại một nữ nhi Phương Cẩm Vinh. Phương Chi Sơn một lòng đem Liễu Thiếu Bạch bồi dưỡng như con rể tương lai, cũng có ý đem Thiên Kiếm sơn trang truyền cho hắn. Phương Cẩm Vinh là nữ nhi gia, Thiên Kiếm sơn trang không có khả năng giao lại cho nàng, Liễu Thiếu Bạch đương nhiên trở thành đối tượng phù hợp nhất trong mắt Phương Chi Sơn. Mà vốn Phương Cẩm Vinh cũng phương tâm ám hứa với Liễu Thiếu Bạch, theo lý mà nói, hai người này phải thuận lợi thành một đôi thần tiên quyến lữ chốn giang hồ, nhưng ai bảo vai chính là Liễu Thiếu Bạch, không phải Phương Cẩm Vinh. *Phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước. Vai chính tiểu thuyết giang hồ, sao có thể thích một nữ nhân? Liễu Thiếu Bạch hành tẩu giang hồ, quen biết không ít nữ nhân mỹ mạo ưu tú, có Thánh nữ Ma giáo, Thần y thiên tài, hiệp nữ chính phái, vân vân và mây mây. Dần dần, thanh mai trúc mã Phương Cẩm Vinh đã bị hắn vứt đến nơi nào. Chờ đến khi Liễu Thiếu Bạch hồ mưa gọi gió chốn giang hồ, Thiên Kiếm sơn trang truyền tin cho hắn trở về, trang chủ Phương Chi Sơn qua đời. Phương Chi Sơn võ công cao cường nhưng thân thể người phàm tuổi thọ có tẫn. Liễu Thiếu Bạch sau khi trở về tổ chức lễ tang cho Phương Chi Sơn, thuận lợi trở thành tân trang chủ Thiên Kiếm sơn trang. Vấn đề là, hắn không cưới Phương Cẩm Vinh, không thèm đề cập đến chuyện này một phân nào. Đến ba năm sau, hết tang kì, người trong Thiên Kiếm sơn trang đã triệt để đem chuyện Phương Cẩm Vinh là hôn thê của Liễu Thiếu Bạch quên sạch. Trong mắt bọn họ, Liễu Thiếu Bạch là trang chủ, thế như mặt trời ban trưa mà Phương Cẩm Vinh chỉ là con gái của trang chủ đời trước, Liễu Thiếu Bạch đã có tình nghĩa để nàng tiếp tục ở lại Thiên Kiếm sơn trang sống đã là không tệ. Bị mọi người làm lơ, bị các mỹ nhân của Liễu Thiếu Bạch không ngừng tới kích thích, Phương Cẩm Vinh chính là buồn bực sầu não, trầm cảm mà chết. Đại kết cục, Liễu Thiếu Bạch trở thành võ lâm minh chủ, túng kiếm tiêu dao, Thiên Kiếm sơn trang đổi tên thành Mộ Liễu sơn trang. Mà Cẩm Vinh, năm nay bốn tuổi, một thân thịt mũm mĩm chống cằm ngồi xổm trên bậc thang, nhịn không được thở dài. Loại sự tình này cũng không hiếm thấy. Giống như ở hiện đại, kịch bản đại lão bản của tập đoàn lớn chỉ có một đứa con gái, muốn nuôi dưỡng một anh con rể tài giỏi chăm lo cho nửa đời sau của con gái mình. Kết quả đại lão bản mất sớm, ái nữ không có khả năng quản lí tập đoàn đành mặc cho chàng rể tương lai điều khiển. Mà nam nhân thì không có cái gì nhiều như cái gọi là dục vọng, đại tiểu thư chỉ có thể bị nam nhân tinh anh lừa gạt cả tình lẫn tài, bị người một chân đá rớt, nam nhân kia trở thành cao phú soái, nghênh đón các loại mỹ nữ xuất hiện như tre già măng mọc. Nhưng đây cũng không phải lí do để Liễu Thiếu Bạch tu hú chiếm tổ, vong ân phụ nghĩa Phương trang chủ. Hiện tại Cẩm Vinh đã thay thế Phương Cẩm Vinh, đương nhiên sẽ không để cho tình huống kia xảy ra. Muốn thay đổi vận mệnh kỳ thật cũng rất đơn giản. "Muội muội" Cẩm Vinh ngẩng đầu nhìn tiểu một nhóc mập mạp chạy đến chỗ mình, đây là huynh trưởng hơn Phương Cẩm Vinh hai tuổi, Phương Minh Đình. Chỉ cần giữ được mạng của tiểu tử này là tốt rồi, Cẩm Vinh cong cong khóe miệng. Tiểu hài tử thực sự sáu tuổi Phương Minh Đình không hiểu muội muội cười ngọt ngào như vậy làm gì, gãi gãi đầu nói, "muội muội, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Cẩm Vinh chớp chớp mắt, "Muội nghĩ huynh không luyện kiếm, định vụng trộm đi đâu hả?" Tiểu bằng hữu Phương Minh Đình kinh hãi, vội vàng che miệng muội muội nhà mình, "Muội muội, đừng nói cho những người khác ta lén đi ra sau núi chơi, được không? Lần sau, ừm, lần sau mang muội đi." Phương Minh Đình ngốc bạch ngọt bộ dáng nhịn đau chia sẻ bí mật cho mình, Cẩm Vinh trong lòng dâng lên cảm giác đang lừa gạt trẻ nhỏ, sảng khoải trả lời, "Được thôi." "Ta biết muội muội là tốt nhất mà, tiểu thúc thúc vừa xuống núi có mang kẹo hồ lô về, ta sẽ cho muội thêm một chuỗi." Phương Minh Đình manh manh đát trả lời. Phương Minh Đình rất thích đồ ngọt, chỉ là Phương Chi Sơn đối với hắn yêu cầu nghiêm khắc, không cho phép hắn ăn uống tùy tiện, cũng chỉ có thể ngóng trông chưởng bố trong trang ngẫu nhiên xuống núi mang về chút đồ ngọt nho nhỏ. Cẩm Vinh cười cười gật đầu. Buổi tối Cẩm Vinh không chút lưu tình, quân pháp bất vị thân, mách lẻo với Phương Chi Sơn, Phương Minh Đình lười biếng không luyện kiếm mà trốn ra sau núi chơi. * "Quân pháp bất vị thân": pháp luật của vua không thiên vị ai. "Thằng bất hiếu!" Phương Chi Sơn giận giữ quát lớn, nhéo tai Phương Minh Đình lôi ra đánh một trận. Cẩm Vinh một bên nghe tiểu shota Phương Minh Đình kêu oai oái, một bên ngồi trên bậc thang cắn hồ lô, trong lòng thở dài, quả nhiên trẻ nhỏ dễ bắt nạt. * Shota là từ chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12,13 tuổi trở xuống. Nhìn chung, Loli và Shouta có nghĩa giống nhau chỉ khác, Loli dùng chỉ các nhân vật nữ và Shota dùng chỉ các nhân vật nam. Đối với chuyện lừa gạt bé trai đoạt kẹo hồ lô, Cẩm Vinh tỏ vẻ một chút cũng không thấy thẹn. Trừ br bị đánh, Phương Minh Đình còn bị Phương Chi Sơn cấm túc, nghiêm khắc yêu cầu hắn học xong hai chiêu thức mới, không học cho xong thì đừng có đi ra ngoài. Hai chiêu thức Thiên Sơn kiếm pháp này không khóc, nhưng muốn một đứa bé sáu tuổi học nhuần nhuyễn toàn bộ, chỉ sợ cũng phải đóng cửa phòng quá nửa năm. Phương Minh Đình vì việc này vài ngày không thèm nói chuyện với Phương Cẩm Vinh. Cẩm Vinh cũng không thèm đi xem hắn, đợi mấy ngày rồi mới mang kẹp hồ lô đến cho gia hỏa này, hắn cao hứng vô cùng. Ước chừng nửa tháng sau, xảy ra một trận núi lở, Phương Chi Sơn cùng Phương Minh Đình đều bị dọa cho trắng mặt, Phương Cẩm Vinh vẻ mặt bình tĩnh cắn hồ lô. Từ ngày đó về sau, Phương Chi Sơn đối với nữ nhi nhiều thêm vài phần coi trọng, mà Phương Minh Đình đã sớm bị Cẩm Vinh dỗ ngọt thì có chút sửng sốt. Kỳ thật Cẩm Vinh đối đãi Phương Minh Đình không giống như là huynh trưởng, ngược lại như là chăm sóc đệ đệ, coi như là nhiều thêm một cái gọi là lạc thú. Mà Phương Chi Sơn cho dù có coi trọng nữ nhi, nhận thấy đứa trẻ này tâm tư nhạy bén không giống những đứa bé bình thường, nhưng thiên phú võ công lại kém đến không thể nhìn nổi, cùng lắm chỉ có thể rèn luyện cường thân kiện thể, không khỏi có chút tiếc hận. Ngược lại nhi tử Phương Minh Đình căn cốt không tồi, ngộ tính càng là thật tốt, cho nên Phương Chi Sơn mới yêu cầu nghiêm khắc với hắn như vậy. Đối với chuyện luyện võ không luyện võ, Cẩm Vinh không để ý nhiều, luyện võ rất mệt, đối với người thuộc chủ nghĩa hưởng thụ như Cẩm Vinh, dựa lưng vào đại thụ mà hưởng phúc cũng không có gì không tốt. Phương Minh Đình còn ưỡn ngực nói, sẽ bảo hộ tỷ tỷ, không, là muội muội cả đời. Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai năm sau, Phương Chi Sơn một lần đi ra ngoài trở về còn mang theo một cô nhi, Liễu Thiếu Bạch. Phương Chi Sơn gặp hắn ở một ngôi miếu hoang, thương tiếc đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa nhưng tính cách kiên nghị, vì thế muốn mang về thu làm đồ đệ. Sau khi về sơn trang, Phương Chi Sơn cẩn thân dò xét căn cốt Liễu Thiếu Bạch, tuy không so được với những đệ tử khác trong trang, nhưng mấy năm lang bạt kỳ hồ mà vẫn được như vậy, coi như vẫn có thể bồ dưỡng thêm, Phương Chi Sơn không khỏi vui sướng vài phần. Phương Minh Đình đối với việc Phương Chi Sơn có thêm một đồ đệ cũng không có ý kiến gì, hắn còn đang vội vàng luyện tứ thức của Thiên Sơn kiếm pháp, dù sao cũng được khen ngợi là trăm năm kì tài của Thiên Kiếm sơn trang, càng phải trả giá nhiều nỗ lực mới được. Phương Cẩm Vinh thấy Liễu Thiếu Bạch tẩy đi dơ bẩn trên mặt, thay quần áo của đệ tử trong trang lộ ra diện mạo anh tuấn trắng trẻo, cảm thán đương nhiên vai chính lớn lên không thể kém được. Đối với tân đồ đệ của Phương Chi Sơn, tuy cô không nói gì nhưng biểu hiện cũng thực rõ ràng rằng mình không vui vẻ gì. Mà Phương Chi Sơn thấy phản ứng của nữ nhi thì trong lòng không khỏi có chút kì quái. Chương 5 - (2) Cẩm Vinh không động thủ với Liễu Thiếu Bạch là bởi vì hắn lúc trước không nhớ đến ân tình Phương Chi Sơn cứu vớt mình, đời này không cần tặng hắn phần ân tình kia nữa. Phương Chi Sơn có đại nhi tử để truyện dạy một thân võ học, người kế thừa đương nhiên cũng sẽ là hắn. Liễu Thiếu Bạch có tay có chân, không muốn ở lại Thiên Kiếm sơn trang thì có thể rời đi. Nơi này cũng không thua thiệt hắn, không có trách nhiệm phải dạy hắn một thân võ công tuyệt đỉnh, dạy hắn là ân tình, không dạy cũng không vi phạm nghĩa tín. Cứ như vậy, mười hai năm trôi qua, đến thời điểm chuyện xưa bắt đầu. Hiện tại, Liễu Thiếu Bạch chỉ là một đệ tử bình thường, võ công chưa lợi hại đến mức có thể quấy lên một hồi mưa phong trong giang hồ, an phận ở Thiên Kiếm sơn trang. Trên thực tế, hắn vẫn luôn an phận như vậy, đối với Phương Chi Sơn vô cùng tôn kính. Phương Cẩm Vinh luôn lưu tâm hắn cũng phải khen một câu diễn rất khá! Có lẽ là bản thân hắn luôn đợi một cơ hội để tu hú chiếm tổ như nguyên kịch tình, nếu không sao tự nhiên có thể quay ngoắt 360 độ, không màng ân tình của sư phụ, không nhớ tình nghĩa thanh mai trúc mã? Nhân tâm là một vấn đề phức tập, nhiều nhà xã hội học, tâm lý học, nhân loại học cũng chưa thể lí giải rõ ràng, huống chi là Phương Cẩm Vinh, cô cũng không thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, chẳng qua hắn là vai chính có thể tùy thời xoay người, nếu không cô nghĩ cũng không thèm nghĩ đến hắn làm gì. Chim non sớm hay muộn cũng phải rời tổ, Phương Minh Đình sắp tới phải xuống núi rèn luyện, học hỏi ít chuyện trong giang hồ. Phương Cẩm Vinh cũng khó có thể ngăn lại hứng chí bừng bừng của tên ngáo con này, cũng chỉ có thể cẩn thận chuẩn bị hành trang lên đường cho hắn. Phương Minh Đình tuy không thông minh như "muội muội" Phương Cẩm Vinh, nhưng thiên phú võ học lại rất tốt, so với Liễu Thiếu Bạch chỉ có hơn chứ không kém, một thân võ công học ở Thiên Kiếm sơn trang cũng coi như đủ để hắn lang bạt giang hồ. Phương Chi Sơn chuyến này là muốn hắn tự ngộ ra đạo lý đối nhân xử thế, mà Phương Cẩm Vinh đi theo phụ thân, đưa hắn xuống chân núi chỉ tặng cho hắn một câu. "Nữ nhân xinh đẹp đều là gạt người." Sau khi Phương Minh Đình xuống núi, Cẩm Vinh rõ ràng mất đi lạc thú, chỉ có thể dồn tâm trí vào xử lí việc vặt ở sơn trang cho qua ngày. Sản nghiệp của Thiên Kiếm sơn trang đúng là rất lớn, trải khắp tứ phương, cho nên Phương Cẩm Vinh một chút cũng không lo lắng chuyện Phương Minh Đình sẽ ở bên ngoài nghèo túng đầu đường. Đương nhiên, có thể ăn khổ nhiều một chút cũng không tồi. Chưa được hai tháng, lúc Cẩm Vinh đang ngồi viết thống kê chi tiêu của sơn trang thì đệ tử trong trang truyền đến tin tức, Phương Minh Đình cùng nhiều vị nhân sĩ tiêu diệt một cứ điểm của Ma giáo, cứu được rất nhiều bá tánh vô tội. Đây là tư thế muốn thành danh a... Sau đó hẳn là sẽ truyền đến tin nổi bật ở đại hội võ lâm, phá tàng bảo đồ kinh thiên đại án... Đúng như dự kiến, thiếu trang chủ Phương Minh Đình của Thiên Kiếm sơn trang ở chốn giang hồ xuân phong thủy khởi, tên tuổi nổi danh, thiếu niên anh tài không ai không biết đến, nhưng hắn trước sau vẫn ghi nhớ lời căn dặn của muội muội. Phương Chi Sơn vài năm sau qua đợi, Phương Minh Đình kế nhiệm vị trí trang chủ. Các mỹ nữ muôn màu chốn giang hồ bắt đầu tìm đến Phương Minh Đình, sau đó bị hắn không khách khí từ chối, quét thẳng ra ngoài. Phương Cẩm Vinh nhìn nhưng nữ nhân yến yến oanh oanh bên cạnh Phương Minh Đình, không có cảm giác tẩu tử mà giống như tình địch hơn, cũng do số mệnh Phương Minh Đình quá giống Liễu Thiếu Bạch đời trước. Một đời này của Phương Minh Đình đã thay thế vận mệnh vai chính của Liễu Thiếu Bạch. Vai chính cũ Liễu Thiếu Bạch thành hôn cùng một nữ đệ tử trong trang, phỏng chừng năm sau hài tử sẽ ra đời. Nay đã trở thành nhân sinh người thắng, Phương Minh Đình quay đầu phát hiện muội muội nhà mình vậy mà còn chưa gả chồng, lập tức liền luống cuống, nhanh tay lay lay bạn tốt quen biết mấy năm nay, tìm người xứng với muội muội. Phương Cẩm Vinh nghe hắn càm ràm phát mệt, mang một đội kiếm sĩ làm thị vệ, lấy cớ đi thị sát sản nghiệp của sơn trang trốn khỏi nhà, du sơn ngoạn thủy một phen. Mấy năm nay sản nghiệp dưới tay Cẩm Vinh có thể nói là lãi mẹ sinh lãi con, muốn thị sát toàn bộ sản nghiệp cũng phải mất dăm ba năm, đến lúc đó mặc kệ Phương Minh Đình quản hay không quản. Cẩm Vinh rất thích điểm này, giang hồ nữ nhi không câu nệ tiểu tiết. Một đường đi tưởng rằng có thể trôi qua an nhàn, ai ngờ lại gặp không ít hoa đào của Phương Minh Đình, trong đó mấy cô mỹ nhân thông tuệ thích nhất là biến đổi sắc mặt hỏi han ân cần muốn thông qua em gái Cẩm Vinh này mà câu lấy anh trai Phương Minh Đình. Cho nên Cẩm Vinh không khỏi đau đầu, thoát khỏi thần y mỹ nhân, cải trang giả dạng tiếp tục du sơn ngoạn thủy. Không nghĩ tới cải trangrồi lại chọc phải phiền toái, vẫn là tiết mục thường ngày "ác bà đùa giỡn mỹ nhân". "Tiểu nương tử, theo ta về nhà đi, muội muốn gì ta cũng có thể cho nha." Nhân vật ba mươi sáu tuyến vô danh không tên tuổi hoành hành ngang ngược chặn đường Cẩm Vinh. Người xung quanh nghị luận sôi nổi, chỉ tay bàn tán, lại không dám tiến lên, chỉ có một ít người vụng trộm đi báo với sai dịch. Phương Cẩm Vinh mặt không biểu tình, mấy ngày trước mới để kiếm sĩ của sơn trang tránh đi xa xa chút, bên người chỉ còn thị nữ Thanh Y hiện tại đang đứng che trước người mình, Cẩm Vinh nhớ rõ Thanh Y am hiểu nhất chính là ám khí, giết người không chớp mắt. "Thả cô nương kia đi." Phương Cẩm Vinh và ác bá đồng thời nhìn lại, thấy một tiểu thư sinh môi hồng răng trắng áo xanh phong tư tuấn nhã đứng đó, nếu không phải tay áo hắn còn run rẩy thì Cẩm Vinh còn tưởng rằng hắn thật sự không sợ hãi đâu. Ác bá thấy thư sinh đối nghịch với mình, ngay cả y phục cũng là cho người nhìn vài cảm thấy hắn biến thành tục tằng thừa thãi, tâm sinh ghen ghét, "Một thư sinh nho nhỏ như ngươi cũng dám quản đại sự của bổn gia, đánh cho ta, đánh gần chết mới thôi." Tốt nhất là đem gương mặt kia làm học, trong lòng ác bá ngoan độc. Hắn ra lệnh một tiếng, mấy tên chó săn vừa rồi còn vây quanh Cẩm Vinh và thị nữ lập tức liền hướng về phía thư sinh muốn động thủ. Thư sinh kia trong người không có một chút công phu quyền cước nào, chạy trốn cũng không kịp, thấy đám người kia chạy đến thì chỉ có thể ngồi xổm xuống che đầu lại, mong không trúng chỗ hiểm, hai vị cô nương kia có thể nhân thời cơ chạy thoát thì tốt. Thật giống như một cái bao cát, Cẩm Vinh trong lòng khẽ cười, hướng người phía sau ra hiệu. Thư sinh kia còn ngồi xổn che đầu, mãi không cảm thấy đau đớn mà chỉ thấy một trận kêu rên, hắn buông tay đang che đầu thì nhìn thấy ác bá cùng đám người của hắn đang che người kêu đau, mà cô nương bị đùa giỡn thì đang được vệ sĩ vây xung quanh, lạnh lùng nhìn đám người kia bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, không thèm liếc mắt một cái. Thư sinh mặt đỏ lên, "Nguyên lai cô nương có hộ vệ, ha ha." "Tiểu thư." Kiếm sĩ đã trừng trị xong một đám vô lại, trở về bên người Phương Cẩm Vinh, chắp tay nói, "Muốn phế đi sao?" nói rồi, ánh mắt chán ghét nhìn những người nằm sống dở chết dở trên mặt đất, hừ, phế vật, cư nhiên dám mạo phạm đại tiểu thu nhà bọn họ. Phương Cẩm Vinh cúi đầu cùng Thanh Y nói hai câu rồi vẫy vẫy tay, "Không cần, nơi này giao lại cho quan phủ xử lý đi." "Bất quá ta có việc khác muốn các ngươi làm." "Tiểu thư phân phó." Kiếm sĩ nghiêm túc nói. Cẩm Vinh duỗi tay chỉ thư sinh bên kia, "Đem hắn trói lại cho ta, mang đi." Thư sinh nghe vậy thì ngây người, hắn chưa kịp phản ứng đã bị người trói gô lại, khiêng đi. Lúc sau, nha dịch khoan thai tới muộn, vừa vặn người của Thiên Kiếm sơn trang đã đi được một khắc, "Ai nói nơi này có người cường đoạt dân nữ?" Người qua đường biểu tình kì quái trả lời, "Không phải dân nữ, là dân nam." Mấy hôm sau. Phương Minh Đình thấy muội muội trở về, chưa kịp vui mừng thì muội muội này đã dọa huynh trưởng là hắn sợ hết hồn. Muội muội đi nửa năm mới trở về, còn mang theo một thư sinh yếu đuối. "Hắn là người của ta." Cẩm Vinh đúng tình hợp lí nói. "Tổ tông tám đời nhà hắn muội ta cũng đã tra qua, bên trên không có mẹ già tám mươi, bên dưới không có trẻ con ba tuổi, nhà hắn chỉ còn lại một mình hắn." Phương Minh Đình nhìn cái người trừ tướng mạo là đẹp hơn hắn, còn lại tay không thể nhấc, vai không thể khiêng, yếu đuối nhu nhược, kéo Cẩm Vinh nói thầm, "Nhưng hắn một chút võ công cũng không thể." Không biết võ công là tốt nhất, không bị liên lụy tới ân oán giang hồ, người hiền lành dễ bắt nạt. Đương nhiên Cẩm Vinh không đem lời trong lòng nói ra, chỉ nói, "Ta thấy đem hắn nuôi trong nhà rất tốt." Phương Minh Đình nhớ lại hồi nhỏ muội muội rất thích nuôi tiểu bạch thỏ, quay đầu nhìn thư sinh yếu nhược môi hồng răng trắng kia, đột nhiên phát hiện đúng là rất giống, vì thế cũng không nói thêm, muội muội thích thì cho nàng nuôi đi, còn không phải là một nam nhân sao, muội muội cao hứng là được! Nuôi thư sinh văn nhược giống như tiểu bạch thỏ nhà mình đến vui vẻ, Phương Cẩm Vinh cứ như vậy vui sướng khoái hoạt tiêu sái mà qua một đời. - Hoàn thế giới 2 - [13.04.20]