Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý
Chương 177
Các thế lực ở kinh thành, như dương thị, chưa kịp bày mưu phản ứng thì đã nghe tin thái hậu cướp được hổ phù từ chỗ Dương thị, thái hậu có quân quyền, xuất nhập các thành cũng phải có thủ dụ của thái hậu, đám thế tộc trong kinh đô cũng chỉ có thể an an phận phận, ưu tiên bảo mệnh trước.
Với các hành động của nhiếp chính Thái Hậu, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể làm theo, còn bằng mặt không bằng lòng hay bất mãn, bọn họ cũng chỉ có thể giữ trong lòng.
Đương nhiên, các thế lực khắp nơi tin tức chậm hơn kinh thành, cho nên kẻ có âm mưu thì vẫn tự tin tiếp tục âm mưu, phần lớn châu huyện các địa phương chưa có quá nhiều thông tin về tân nhiếp chính Thái Hậu, ngược lại cảm thấy hoàng thất suy vi, hiện giờ chỉ chừa cô nhi quả phụ, khó khăn lâm nguy, dã tâm sinh ra càng là khó có thể ngăn chặn.
Kẻ hơi chút thông minh còn hiểu đến che dấu cái đuôi của mình, rốt cuộc quyền uy hoàng thất Đại Hạ ăn sâu bén rễ đã lâu, người dân sợ hãi tôn thờ hoàng quyền, không chỉ có tính biểu tượng mà còn có tác dụng trấn an, hiện giờ manh động chưa chắc đã đạt được kết quả như ý muốn.
Nhưng trên đời cố tình tồn tại những kẻ thông mình thì không bằng ai nhưng thế lực địa vị lại không thấp, Quách Khuông.
Quách Khuông xuất thân bình dân, là một võ tướng, thuận nước thuận gió mà đi lên đứng đầu một châu huyện, là đại quan ở biên cương, lần này hắn trực tiếp lấy danh nghĩa tế điện thiên tử, lãnh mấy vạn tướng sĩ thủ hạ đi đến kinh đô.
Một đường chương dương kiêu ngạo, bắt tất cả các quan viên gặp mình phải hành lễ, đối phương không muốn, hắn liền chém đầu, thanh danh bạo ngược truyền tới kinh đô, làm cho một ít quan viên gan nhỏ trong triều sợ run chân toát mồ hôi hột.
Đến khi nhân mã của Quách Khuông chỉ cách kinh đô hơn hai mươi dặm, đã có quan viên cả gan mở miệng, nói Quách đại nhân một lòng trung nghĩa, muốn thái hậu mở thành lấy đại lễ đón cháo.
Cứ việc có không ít quan viên yên lặng lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc xem hắn, cũng có một bộ phận quan viên phụ họa theo, tỏ vẻ triều đình lấy trấn an làm trọng, tốt nhất là có thể mượn sức người có binh quyền như Quách Khuông.
Cẩm Vinh nội tâm tấm tắc, càng nghĩ càng thấy lão cha Đường Văn Tân xứng đáng với cái danh gian thần khéo đưa đẩy nhất, bởi vì cho dù lão thường hay khôn vặt, không để ý thanh danh, nhưng không như loại người mặt dày vô sỉ không biết lợi hại này.
Đường Văn Tân nhịn không được hắt xì, may mắn lấy tay áo che lại không bị người phát giác.
Cẩm Vinh ngồi trên ghế, híp híp mắt, nhìn đám người bên dưới mồm năm miệng mười, cảm giác này đúng là quen thuộc a.
Cũng không kỳ quái đám quan viên có thái độ như vậy, luận binh mã, Quách Khuông chiến đấu dũng mãnh số một số hai, so với một nhiếp chính Thái Hậu trẻ tuổi tiếp quản kinh đô mới được hai ba tháng, khó có thể ôm hy vọng bao lớn.
Nghe nói Quách Khuông thiện chiến, một mình hắn đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, lại là nam nhân chí ở thiên hạ.
Lại nói cho dù là võ tướng, Quách Khuông cũng chỉ là kẻ xuất thân mã phỉ, đón hắn nhập kinh, cùng lắm thì cho hắn một chức quan to, đến ngoại thích Dương gia bọn họ còn có thể liên hợp đối phó một thời gian lâu vậy, chút này có là gì.
Nhưng Cẩm Vinh tỏ vẻ ta không ngốc, không rảnh mà dẫn sói vào nhà, cho nên khinh phiêu phiêu gạt cái đề nghị nhảm nhí này sang một bên.
Còn có quan viên dây dưa không thôi nói, "Thái Hậu chớ có bởi vậy mà cô phụ trung thần."
Trung thần, Quách Khuông trung thần hay là mi trung thần, nói ra không biết ngại sao, các đại thần cúi đầu nội tâm chửi thầm.
Còn bày đặt đạo đức với ta, mi tuổi gì,
"Vậy từ khanh đi đón Quách đại nhân đi." Cẩm Vinh rất tốt bụng cho hắn được như ý nguyện.
Hiển nhiên vị quan viên thiển cận ngốc nghếch kia không hiểu được ý tứ của Thái Hậu ý tứ, ngược lại vui vẻ, liên tục nịnh hót vài câu.
Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, trực tiếp bãi triều, nghe ngốc tử nịnh hót nhiều chói tai,
Trừ bỏ vị quan kia, còn có những kẻ tán thành cho Quách Khuông vào kinh đô, đều bị Cẩm Vinh tống cổ khỏi kinh thành,
Đám quan viên còn tưởng mình mang trọng trách rất nhanh liền nhận ra, người hộ tống bọn họ từng đám từng đám một lặng lẽ rời đoàn bỏ về kinh đô, mà những người này đều là người nhiếp chính Thái Hậu phái tới.
Một vài quan viên phát hiện tình hình không ổn quay ngựa về kinh thành thì phát hiện cửa thành đóng chặt, không cho phép bọn họ đi vào.
Đây chẳng phải là muốn chặt đứt đường lui của bọn họ, đám quan viên lại nhận mệnh quay đầu đi đón Quách Khuông, nếu Quách Khuông có thể thuận lợi nhập kinh, bọn họ mới có thể sống sót.
Nhưng sự tình phát triển sẽ như bọn họ suy nghĩ sao?
Quách Khuông ngay ban đầu nghe nói là nhiếp chính Thái Hậu phái người tới nghênh đón hắn, trong lòng kiêu căng cho dù là thái hậu thì vãn phải cho hắn vài phần mặt mũi đấy thôi, nhưng đến cửa thành, nhìn binh lính canh gắc nghiêm ngặt, cửa đóng kín không hở một khe, lập tức nổi giận,đem mười mấy quan viên nghênh đón mình bắt lại, xử lý sạch không xót một ai, đám người kia một câu xin tha mạng cũng chưa kịp nói, đầu đã lìa khỏi cổ.
Quách Khuông xuất thân mã phỉ, trong đội ngũ không có mấy mưu sĩ, huống chi Quách Khuông luôn luôn chuyên quyền độc đoán, ai dám khuyên can hắn, lửa cháy đổ thêm dầu người chết lại là bọn họ.
Ở kinh đô,
Trên triều, Cẩm Vinh nghe báo cáo về việc này, thực hư tình giả ý mà cảm thán một câu.
Các đại thần rủa thầm trong lòng, còn không phải chính ngài để bọn họ đi tìm chết hay sao, nhưng cho dù vậy, lại không khỏi sợ hãi thủ đoạn của thái hậu, buông vài lời liền khiến những kẻ đó đi vào đường chết.
Cẩm Vinh thuận tiện cho người loan tin Quách Khuông ác độc bạo ngược, điều hắn không nên làm đều đã làm, hẳn là cũng không để bụng mình nhiều thêm thanh danh kẻ ác.
Nhưng ở thời đại này, thanh danh tốt xấu cũng có thời điểm phát huy tác dụng.
Còn chuyện Quách Khuông nhập kinh, mười phần không thể.
Châu huyện các nơi thu được tin tức, đáy lòng xem thường Quách Khuông xúc động ngu xuẩn, đồng thời nhìn ra thủ đoạn đối phó người của Thái Hậu, nếu để một kẻ vớ vẩn như Quách Khuông đe dọa đến uy danh của hoàng thất, hậu quả ai biết sẽ ra sao,
Không nói bên ngoài như hổ rình mồi,
Dù sao Quách Khuông, chỉ là một cái mồi lửa.
Mà tên Quách Khuông này còn dẫn ra không ít vấn đề, bên trong thành nhân tâm hoảng loạn, lão thần Thân Đồ trên triều ỷ vào bản thân tuổi già, đức cao trọng vọng, mắng nhiếp chính thái hậu là gà mái gáy sáng, bất kham phong phạm của nữ tử trong thiên hạ, mặc dù Ấu đế nhỏ tuổi, vậy triều đình cũng phải gửi gắn hoàng thất tông thân, gửi gắm đại thần phụ tá, một nữ tử yếu ớt vô năng, có tài đức gì buông rèm chấp chính.
* theo góc độ tâm linh, người ta quan niệm rằng, trong tự nhiên cái gì cũng có âm dương, và nếu gà mái gáy thì chứng tỏ âm dương bị đảo lộn, dương khí lẫn lộn vào âm khí, xung quanh có nhiều điều bị rối loạn, phong thủy bị đổi lộn...là điềm xấu.
Chỉ là một câu cuối cùng, lão nói sai rồi.
Cẩm Vinh không buông rèm chấp chính mà cô trực tiếp cho người dọn long ỷ, kê cho mình một cái ghế quý phi làm tử gỗ mun, thoải mái kê tay trên lớp đệm thêu tơ vàng, quang minh chính đại nghe báo cáo.
Kẻ cổ hủ không chịu thay đổi như Thân Đồ, trong lòng hắn, bất mãn cùng không chịu cúi đầu quả thực còn lớn hơn hết thảy, chỉ là trước kia ngại thiên tử Hàn Duy, di ngôn cho nhiếp chính Thái Hậu nắm giữ binh quyền kinh đô, không dám nói lời nào, hiện tại hoạ ngoại xâm đã có, hắn muốn nhân cơ hội này hạ bệ thái hậu.
Hắn đã cất công chuẩn bị kế hoạch này vô cùng lâu, hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, không còn cơ hội nào như hiện tại.
Đường Văn Tân là nạn nhân đầu tiên, bị người của Thân Đồ ngang nhiên giữa triều, gắt gao giữ chặt, thậm chí còn bưng kín miệng.
Tiếp đó, Thần Đồ vào vai, vẻ mặt bi tráng, "Thái Hậu hành sự không hợp nữ tắc, bôi báng nữ tử trong thiên hạ, lão thần phụng dưỡng Đại Hạ nhiều năm, trung với nước tận với dân, nay mắt thấy quốc gia lâm vào đại hạn, cầu xin thái hậu lui về hậu cung, trả lại quyền binh, không thể để Đại Hạ ngày càng suy tàn, lão thần nguyện ý lấy cái chết chứng giám cho lòng thành của lão thần."
"Thân đại nhân, ngài không thể." Quan viên đã sớm chuẩn bị sẵn sang vô cùng phối hợp mà lôi kéo ống tay áo Thân Đồ.
Nhưng mà người ngồi trên ghế quý phi thản nhiên ngồi đó, mí mắt cũng lười nhấc, chỉ buông một câu,
"Thân đại nhân tìm chết, ta nào có thể không đồng ý?" lời nói bang quơ mà như kiếm quang lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Nói rồi, thái hậu đứng dậy, đi về phía Thân đại nhân,
Không hiểu từ đâu một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay thái hậu,
Trong nhát mắt, ngay cả tướng sĩ kinh nghiệm nhất sa trường tướng sĩ cũng không thể phản ứng kịp thời, Thân Đồ đầu lìa khỏi cổ, máu bắn tung tóe khắp đại điện. Truyện Dị Năng
"Đây là kết cục của những kẻ muốn mở cổng thành, nhìn cho rõ." Cẩm Vinh đem Long Tuyền kiếm thu vào trong vỏ, không nhanh không chậm nhắc nhở bọn họ.
Vương giả chi kiếm, quả nhiên dùng đến thuận tay, không uổng công sau khi nghe vị sư phụ dạy kiếm thuật khi còn bé kia nói qua, vào cung mất công tìm lâu như vậy.
_____
Chết một mạng người, cho nên chuyện xảy ra trên triều ngày hôm nay không thể giấu nổi, số tí con cháu Lận gia làm quan trong triều có cả tứ thúc của Lận Tố, Lận Tu Viễn, sau khi ngồi xe trở về, nghĩ lại cảnh máu chảy thành sông trên đại điện ngày hôm nay, không khỏi nôn thốc nôn tháo.
Đợi lận gia gọi y sư đến khám bệnh, uống một bát thuốc xong, Lận Tu Viễn liền ngồi kể lại mọi chuyện,
Lận Tu Viễn lòng còn sợ hãi, thậm chí nói, "Cũng may Lận gia ta tránh được cọc hôn sự kia."
Lận gia nho nhỏ của bọn họ, nào dung nổi tôn đại Phật này.
Lận gia lão thái gia đảo mắt liếc tứ nhi tử một cái, trong mắt hiện ra nhàn nhạt uy hiếp, Lận Tu Viễn tức khắc biết mình lỡ miệng, con gái Đường gia hiện đã là nhiếp chính thái hậu, há phải kẻ bọn họ có thể phê bình.
Gia chủ đương nhiệm của Lận gia, Lận Viễn Đạo ngược lại rất tán thành lời của Tứ đệ, nữ tử độc án tàn nhẫn ham mê quyền lực như vậy, không phải con dâu hiền lương thục đức mà bọn họ cần.
Lận Tố chẳng kịp nghe lời thúc phụ, nghe được việc xảy ra trên triều đình, bắt đầu suy nghĩ lợi hại cùng với ảnh hưởng của chuyện này.
Trước mắt xem ra, thái hậu nhất định sẽ không mở cổng thành cho Quách Khuông, như vậy ắt sẽ xảy ra một hồi chiến hỏa, không thể tránh khỏi.
Tuy người ngoài nói hiện tại Thái Hậu Đường Cẩm Vinh yếu thế, nhưng Lận Tố lại không cảm thấy người thắng sẽ là Quách Khuông, chỉ là không biết Đường Cẩm Vinh sẽ dùng thủ đoạn gì để chiến thắng, bảo vệ đô thành.
Nếu mưu hoa thỏa đáng, Lận gia cũng có thể ở giữa kiếm lời.
Lận Tố vừa nảy ra ý nghĩ này trong đầu, muốn nói một câu, nhưng nhìn phụ thân cùng đám người thúc phụ lo lắng sốt ruột, ngay cả tổ phụ cũng muốn bảo toàn căn cơ Lận gia,
Hắn trong lòng thở dài, vì Lận gia, vẫn là nói ra.
Phụ thân hắn Lận Viễn Đạo vẫy vẫy tay, "Lận ta gia đường đường là thế gia Dĩnh Xuyên, có thể nào cùng hạng người này hợp tác, huống chi Đường gia cùng chúng ta vốn đã kết oán."
Lận Viễn Đạo cũng là từ nhỏ đọc giáo huấn Nho gia, đối với việc nữ tử nhiếp chính cũng có phê bình kín đáo. Còn nữa, Đường Văn Tân nhục nhã bọn họ một phen như vậy, sau đó liền cắp đuôi đi đuổi theo ván cược lớn hơn nữa, Lận gia vẫn là bị hắn hố một phen.
Lận Viễn Đạo không có ấn tượng tốt với Đường Văn Tân, cho dù nữ nhi hắn hiện tại đã là nhiếp chính Thái Hậu, Lận Viễn Đạo nghĩ lại dáng vẻ bỉ ổi của kẻ kia, vẫn là tránh đi cho lành.
Lận Tố có cái danh Lận gia linh tú, là gia chủ tương lai, nhưng trước mắt rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu bối, có thể có quyền nói chuyện đã không tồi, đến nỗi quyết định, còn chưa đến lượt hắn.
Nếu không, hôn sự của Lận Tố cũng chẳng vì thanh danh Lận gia mà suýt nữa bị hy sinh.
Lận Tố trong lòng thở dài, cũng chẳng nói thêm, tóm lại Lận gia sẽ chẳng tổn thất gì sau lần này.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
15 chương
58 chương
217 chương
34 chương
266 chương
12 chương
10 chương
138 chương