Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý

Chương 161 : Ẩn lâu lâu chủ (phần 1)

Không có ai không biết, chung linh dục tú trong thiên hạ đều hội tụ ở Dương Châu, mà Dương Châu chung linh dục tú tắc đều ở Hoan Nhan Lâu. * "chung linh dục tú" 鍾靈毓秀 tụ hội anh linh un đúc xinh đẹp. nói linh khí hội tụ, vùng đất thiêng. Mười tám năm trước, Dương Châu từ một nơi phong nguyệt, biến thành thiên hạ đệ nhất lâu hiện giờ, văn nhân nhã sĩ, giang hồ hiệp khách đều hướng tới. Người khác chỉ biết Hoan Nhan Lâu đổi chủ, lại không biết nó chủ nhân hiện tại là ai, bên ngoài đồn rằng lão bản từng là hoa khôi của Hoan Nhan Lâu, danh gọi Minh Ngọc. _____ Đằng sau rèm cửa khí phái xa hoa là đại đường được trang trí nho nhã cách điệu. Tiếng nhạc phiêu diêu, ca vũ mạn diệu, khắp nơi là âm thanh cười đùa vui vẻ, phảng phất không nhiễm nửa điểm sầu khổ chốn nhân gian. Nam tử khí chất cao nhã xuất trần, lại lạnh lẽo như đỉnh phủ hàn băng thong dong bước ngang qua hành lang, các cô nương đang bồi khách nhân đều sẽ dừng lại thân thiết lễ phép chào hỏi. "Tiêu nhạc sư." "Tiêu nhạc sư." _____ "Hắn là ai?" Một thiếu niên hiệp khách tò mò hỏi Đại Nhi cô nương. Đại Nhi cô nương cong môi cười, "Đó là tiêu nhạc sư của Hoan Nhan Lâu." "Một nhạc sư bình thường mà thôi, các cô cũng phải tôn trọng hắn như vậy sao?" Không chỉ có một mình thiếu niên nghi hoặc, những người khác trong lòng cũng có tò mò như vậy. Đại Nhi cô nương chỉ mỉm cười, bộ dáng nhu nhược động lòng người, làm thiếu niên chẳng nhẫn tâm hỏi tiếp. Bất quá, cho dù là hắn hỏi, Đại Nhi cũng sẽ không nói. Hoan Nhan Lâu cô nương đều như vậy. Cũng chẳng có người cưỡng cầu, bởi vì dám ở Hoan Nhan Lâu làm loạn, đều không có kết cục tốt. Trước kia có một công tử nhà quan ở Dương Châu muốn ép chuộc thân một cô nương nạp nàng làm thiếp, kết quả bị Hoan Nhan Lâu đánh gãy một chân, ném ra ngoài. Xong chuyện cũng không có quan phủ tìm đến, nghe nói là thuỷ vận bang hội tạo áp lực với phụ thân kẻ kia, còn nắm được nhược điểm của hắn. Cũng từng có vài kẻ giang hồ, uống say rượu ở Hoan Nhan Lâu làm loạn, nói các cô nương ở đây ra vẻ thanh cao, buông lời tàn nhẫn. chưa nói đến câu thư hai đã bị tôi tớ trong lâu vặn cằm, phế võ công, ném vào phòng chất củi. về sau sư tôn của những người kia đến xin lỗi mới đươc thả về. Nói chung những chuyện tranh chấp này xảy ra không phải một hai lần ở Hoan Nhan Lâu, kết quả thì cũng đủ để thấy thế lực sau lưng Hoan Nhan Lâu mạnh mẽ như thế nào. Rất nhiều người đều biết Hoan Nhan Lâu có bối cảnh thần bí, nhưng đến tột cùng là giang hồ, hay là triều đình đứng sau lưng Hoan Nhan Lâu, không ai biết. Chỉ có các cô nương Hoan Nhan Lâu biết, này hết thảy bảo hộ đều đến từ vị Tiêu nhạc sư kia. _____ Tiêu nhạc sư trong lời các cô nương đẩy cửa bước vào phòng. "Về rồi à?" cất lời là phụ nhân đầu đã điểm hoa râm, dịu dàng nhìn nam tử. người này chính là lão bản của Hoan Nhan Lâu, Minh Ngọc. Tiêu nhạc sư, không, phải nói là Cẩm Vinh, cong cong khóe miệng, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt cũng thoáng hòa hoãn, "Ta còn mang quà cho mọi người nữa này." "Kính vạn hoa Tây Dương, kính lưu li, còn có......" Cẩm Vinh từ trong tay áo lấy ra một cái hộp tinh xảo, "Phấn dưỡng nhan." Minh Ngọc che miệng cười, "Ta đã tầm tuổi nào rồi, còn đồ đưa ta những thứ son phấn này làm cái gì?" Phấn dưỡng nhan từ quỳnh hoa, thanh danh nổi khắp thiên hạ bà cũng đã nghe qua, dùng những nguyên liệu quý hiếm nhất, do thiên hạ đệ nhất dược sư chế tạo, ngàn kim tệ cũng khó đổi một họp. "Cái này đều là do người khác thua cược với ta, còn có rất nhiều đồ nữa." Cẩm Vinh nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Thứ này, trừ bỏ dưỡng nhan, còn có thể điều dưỡng giấc ngủ." "Các nàng khẳng định sẽ rất thích." Minh Ngọc nhớ tới những đứa trẻ ấy, đáy lòng cũng mềm lại. Mà nữ nhi bà, lại đặc biệt xuất sắc. Minh Ngọc ánh mắt nhu hòa nhìn nhạc sư nữ giả nam trang trước mặt. Có những lúc bà cũng suy nghĩ, là trời cao rủ lòng thương ban phúc, để bà gặp được một nam nhân yêu thương mình thật lòng, cho bà có một nữ nhi đáng yêu đến như vậy. "Nương, người lại nghĩ cái gì thế." Cẩm Vinh thở dài nói, cô đã sớm quen với Minh Ngọc, với người đơn thuần như bà, nếu là Cẩm Vinh không tới, có lẽ Minh Ngọc sẽ vô thanh vô tức điêu tàn ở Hoan Nhan Lâu. Nhưng không thể phủ nhận, đây là mẫu thân ở đời này của cô. Hoan Nhan Lâu từng là một nơi phong nguyệt, thanh lâu sở quán, lúc Cẩm Vinh xuyên qua vẫn là như vậy. Khi ấy, Minh Ngọc vẫn là hoa khôi của Hoan Nhan Lâu, vì nữ nhi mà miễn cưỡng cười vui với khách nhân. Một thời gian sau, Cẩm Vinh mua lại Hoan Nhan Lâu, khiến Minh Ngọc khôi phục tự do, nhưng Minh Ngọc nói bà không muốn rời đi, bà muốn ở lại đợi phụ thân Cẩm Vinh trở về. "Ta mà bỏ đi, ông ấy biết đi đâu mà tìm ta?" Lại một câu chuyện đáng thường của kẻ si tình. Minh Ngọc không muốn đi, Cẩm Vinh cũng không ép buộc, tú bà ở nơi này cũng bị cô đuổi đi, những cô gái trước kia ở Hoan Nhan Lâu muốn rời đi, Cẩm Vinh cũng trả khế ước bán mình cho bọn họ, để bọn họ mang theo tiền bạc đã kiếm được đi gây dựng cuộc sống mới. Có những người rời đi, tìm được mái ấm mới, có những người ở lại, Cẩm Vinh cũng để bọn họ làm việc, nhưng là làm cho một Hoan Nhan Lâu mới. Cẩm Vinh để Minh Ngọc làm bà chủ, chính mình giả nam trang lấy thân phận nhạc sư ở lại Hoan Nhan Lâu. Minh Ngọc ban đầu cũng không muốn con gái mình ở lại đây, càng không muốn con gái giả nam, nữ nhi phải chú trọng thanh danh, hoặc ít nhất bà không muốn con gái phải sống một cuộc sống như vậy. Minh Ngọc là người đơn thuần, nhưng cũng rất bướng bỉnh. Phương pháp Cẩm Vinh thuyết phục bà rất đơn giản, để Minh Ngọc nghe các cô nương đàn một khúc nhạc, Một khúc tỳ bà, Thâm thiển thiềm hoa thiên vạn chi Bích sa song ngoại chuyển hoàng ly Tàn trang hoà lệ há liêm toạ Tận nhật thương xuân xuân bất tri... [Đậm nhạt thềm hoa ngàn vạn cành Ngoài song lụa biếc hót vàng anh Buông rèm ngồi lặng son nhòa lệ Ngày tận thương xuân, xuân chẳng rành] "Tận nhật thương xuân xuân bất tri." Minh Ngọc thì thầm câu từ này, hai hàng thanh lệ lặng rơi. Minh Ngọc nâng hai mắt đẫm lệ, run run hỏi, "Đây là con biên?" "Không, ngẫu nhiên nghe người khác xướng qua." Cẩm Vinh lắc lắc đầu, lại nói: "Nhưng để các cô nương biểu diễn, có phải là tốt không?" "Được, được." Minh Ngọc nức nở nói, Từ đây sau Minh Ngọc không bao giờ nhắc lại chuyện không cho Cẩm Vinh làm nhạc sư nữa. Xử lý chuyện của Hoan Nhan Lâu cũng có kẻ tới cửa tới làm loạn, khi dễ cô nương trong lâu, đều bị Cẩm Vinh ra tay. tiền tài cùng võ công của Cẩm Vinh là từ đâu mà có, Minh Ngọc cũng hỏi qua, lo lắng nữ nhi xảy ra chuyện. Cẩm Vinh nói mình bái ông già cổ quái làm sư phụ, võ công sư phụ dạy, tiền tài sư phụ cho. Minh Ngọc cảm thán nói thật là một người tốt bụng. Cẩm Vinh thuần lương cười, đúng là cô từng gặp một người nói "căn cốt ngươi thật tốt hãy làm đồ đệ của ta",chỉ là Cẩm Vinh không đáp ứng. đối phương bụng dạ khó lường, bị Cẩm Vinh phản sát đen ăn đen một phen, thuận tiện bá chiếm thế lực sau lưng hắn. Từ đó về sau, Hoan Nhan Lâu cũng không thiếu hạ nhân hầu hạ. Hoan Nhan Lâu đổi mới, cô nương đều bắt đầu bán nghệ không bán thân, những chuyện về sau chuộc thân với ai gả cho ai bọn họ đều có thể tự quyết định. Thậm chí nếu là tìm được phu quân, Minh Ngọc còn phân phó của hồi môn cho các cô nương đó. Còn thường thường lấy tiền đi làm chuyện tốt, thu lưu những đứa trẻ mồ côi, nhà nghèo. Cẩm Vinh nhìn sổ sách thu không đủ chi, chỉ than một tiếng Hoan Nhan Lâu chuẩn bị thành nhà từ thiện đến nơi rồi. nhưng mà không sao, vốn dĩ cô cũng không muốn dựa vào Hoan Nhan Lâu kiếm tiền, tùy ý Minh Ngọc đi thôi. Nhờ có tấm lòng thiện lương quá độ của Minh Ngọc cùng với sự bảo hộ của Cẩm Vinh, Hoan Nhan Lâu nhanh chóng trở thành thiên hạ đệ nhất lâu. _____ Cẩm Vinh cách hai ba tháng liền sẽ đi ra ngoài một chuyến, mỗi lần đều sẽ mang về chút lễ vật, lần này cũng không ngoại lệ, trừ bỏ đồ cho Minh Ngọc, còn có quà cho các cô nương Hoan Nhan Lâu. Hiện tại thì Cẩm Vinh đang ở trong phòng nhìn cây đàn trước mặt. Lần này đi ra ngoài, mục đích chủ yếu là vì này sửa lại dây đàn của cây ma cầm này. Cây đàn này Cẩm Vinh vô tình tìm được từ chỗ tổ chức mà cô bá chiếm kia, nhìn qua bình thường, nhưng ai ngờ được đây lại chính là ma cầm trong truyền thuyết. Thế giới này có triều đình, có giang hồ võ lâm, hơn nữa thế lực các bên không yếu, ẩn ẩn có xu thế đối kháng với triều đình, giang hồ lại phân chính ma lưỡng đạo, tứ đại tông môn, ma cầm từng gây nên một phen sóng gió trên giang hồ. Chỉ là ma cầm này chưa hoàn chỉnh, đàn không ra tiếng. Cẩm Vinh và cây đàn này cũng coi như có duyên, đừng đầu giang hồ thì cũng đành thôi, nhưng trở thành cầm sư lưu danh muôn đời cũng không tồi. Về sau tìm được các chi tiết của cây đàn, âm thanh đánh ra cũng rất dễ nghe.