Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý
Chương 152 : [tg20] hòn ngọc của biển (phần 1) 2
Cẩm Vinh nếu đã xuyên qua, đương nhiên sẽ không để cốt truyện đẩy mình vào hiểm cảnh. Mẫu thân và ca ca thân thể này vì không muốn Thục Quý phi phát giác tung tích, ngoại trừ vợ chồng Tống thị, không an bài thêm hộ vệ chiếu cố.
Cô nương nhà bình dân lại có ám vệ bảo hộ, vậy thật quá kì quái. Thế lực của Thục Quý phi chỉ giới hạn trong cung, nhưng vây cánh của thừa tướng lại trải rộng khắp thiên hạ, một thành Du Châu nho nhỏ chưa chắc không có tai mắt của thừa tướng.
Nhưng cũng nhờ không có hộ vệ mà Cẩm Vinh cũng tùy tâm hơn nhiều. Cô kỳ thật còn rất thích cách làm của hoàng hậu, sinh hoạt bình dân dù kham khổ, không thể so với hoàng cung vinh hoa phú quý, nhưng tự do tự tại hơn nhiều.
Nếu như có thể, Cẩm Vinh cũng mong có thể sống như vậy lâu một chút.
Vợ chồng Tống thị cũng vô cùng che chở công chúa, hữu cầu tất ứng. bọn họ cũng không phải là vợ chồng thật, một người là tỳ nữ từ trước khi xuất giá của hoàng hậu, một người là nội thị hoàng hậu tín nhiệm, cả hai người đều chưa lộ mặt trước Thục Quý phi, trong cung cơ hồ vô hình.
Bọn họ một lòng trung thành với chủ tử, rời hoàng cung cũng chỉ dám dùng bạc phổ thông, sợ bị tra ra dấu vết. sau này đến Du Châu, vì tay nghề Tống đại nương tốt, mở một tiệm mỳ làm buôn bán nhỏ.
Năm năm trước vợ chồng Tống thị thu dưỡng Tiểu Dịch, nhiều phần là chủ ý của Cẩm Vinh.
Khi ấy thiên tai, Tiểu Dịch cùng mẹ chạy nạn đến tận đây, đáng tiếc mẹ cậu ở cửa thành bệnh nặng qua đời, Tiểu Dịch chạy đến xin quan binh thủ thành một manh chiếu bao lấy mẫu thân, quỳ gối trước cửa thành bán mình táng mẫu.
Vợ chồng Tống thị cùng Cẩm Vinh lúc ấy đi ngang qua, Cẩm Vinh vẫn là người đầu tiên chú ý tới cậu bé, còn vợ chồng Tống thị chỉ để tâm tới việc bảo vệ an nguy của công chúa, đâu có tâm tư để ý những việc khác.
Cẩm Vinh muốn giữ hắn lại, vợ chồng Tống thị cũng không cự tuyệt, chỉ cho rằng công chúa tuổi nhỏ, đồng tình với đứa bé đáng thương kia, hai bọn họ cũng không có khả năng sinh dục, lưu lại đứa bé ở nhà cũng không tồi.
Cẩm Vinh lại là thiệt tình vì Tống thị vợ chồng suy xét, một đời này, có cô ở đây, vợ chồng Tống thị đương nhiên sẽ không bị Thái Hậu cùng tân đế giận chó đánh mèo, nhưng bọn họ chiếu cố mình mười mấy năm, Cẩm Vinh cũng hy vọng bọn họ lúc tuổi già có thể có người phụng dưỡng.
Cẩm Vinh không cảm thấy, nếu một ngày kia, mẫu thân đương kim Thái Hậu tiếp thân thể này trở về, còn nguyện ý để cô coi vợ chồng Tống thị là cha mẹ như hiện tại.
Lo trước khỏi hoạ, hai người bọn họ có một đứa con nuôi còn có thể an ủi tuổi già. vợ chồng Tống thị hỗ trợ thích đáng xử lý hậu sự cho mẹ Tiểu Dịch, lại mang Tiểu Dịch về tiệm, tuy rằng đối đãi hắn so ra kém Cẩm Vinh, nhưng không kém những đứa trẻ nhà khác bao nhiêu.
Ngay từ đầu cha Tống cùng mẹ Tống chỉ là coi Tiểu Dịch như bạn Cẩm Vinh chơi cùng, nhưng thời gian lâu rồi, cũng sinh cảm tình, bọn họ cũng là người trong cung ra, ánh mắt nhìn người vẫn là phải có, Tiểu Dịch là đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà, thương lượng một chút lại hỏi qua ý kiến Tiểu Dịch, chính thức nhận Tiểu Dịch làm con nuôi, vừa vặn Tiểu Dịch vốn là họ Tống, cũng không cần sửa lại.
Thông báo với quan phủ, lập hộ tịch, Tiểu Dịch liền thành con trai út nhà lão bản Tống thị bán mỳ Du Châu.
_____
Qua trưa, khách trong quán cũng chẳng còn đông lắm. mẹ Tống bưng bồn gỗ đựng đầy đồ ăn, nhìn thấy Cẩm Vinh đang nhặt giá, vội cười nói, "A Vinh, mấy chuyện này để cha với Tiểu Dịch làm thì tốt rồi."
Cẩm Vinh cười cười, "Bên ngoài quán không phải bận lắm sao? Con giúp chút việc vặt này cũng không nặng nhọn gì."
Cẩm Vinh thường ngày đúng là không động tay với chuyện quán mỳ, ngẫu nhiên nhặt đậu giá rửa rau, mẹ Tống đã lập tức lải nhải nửa ngày.
Ngược lại trong mắt người ngoài, Tống gia đối xử với nữ nhi hình như có chút quá mức. Đều nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Nhà bình dân như Tống gia chẳng thèm nghe ngóng việc hôn nhân, chuyện trong nhà không để con gái động chân động tay, đều là hai vợ chồng lao vào làm, hiện tại có thêm Tiểu Dịch, cũng bớt bận rộn đi nhiều.
"Mẹ nấu chút đậu đỏ với nước đường, nghỉ ngơi một chút rồi đi uống đi." mẹ Tống ánh mắt từ ái mà nhìn cô nói.
Cẩm Vinh gật gật đầu, dù sao giá đỗ cũng đã nhặt xong, cô đứng dậy duỗi duỗi người, nhìn bóng dáng bận rộn của Tống thị.
Mấy năm nay, cho dù là bà hay cha Tống đều cố ý tránh đi tin tức kinh thành, không liên quan đến việc liên lạc tin tức ở cổ lại lạc hậu, bọn họ đơn thuần không nói đến chuyện ngoài thành Du Châu với Cẩm Vinh, giống như là muốn cả đời sinh hoạt ở khoảng trời nhỏ này.
Cẩm Vinh cũng đoán được, mẹ ruột Thái Hậu nhắc nhở bọn họ, nếu sự bại, không thể diệt trừ Thục quý phi và Dương Thừa Tướng, vậy đừng để công chúa biết được thân thế của mình, bình bình an an làm người thường.
Phần tâm ý này, nếu nói Cẩm Vinh không cảm động thì khẳng định là giả, Hoàng Hậu cùng Thái Tử ở trong cung bộ bộ kinh tâm, dốc hết sức lực, cô ở Du Châu sinh hoạt đơn giản tự do tự tại.
Cô cũng nghĩ tới việc, làm chút gì đó cho thân nhân đời này, nhưng nghiêm túc suy nghĩ, kết quả cuối cùng mà Cẩm Vinh kết luận được cũng thực bất đắc dĩ, đó chính là cái gì cũng đừng làm, thậm chí làm bộ không biết mới là tốt nhất.
Đầu tiên, cha Tống mẹ Tống thà chết cũng sẽ không để cô rời Du Châu, tùy tiện đi kinh thành, triều đình tranh đấu, tuyệt không đơn giản như tưởng tượng.
Có câu nói gọi là bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính, muốn làm cái gì, tiền đề là phải có tư cách kia đã.
*Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (Không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó)
"Tỷ tỷ, tỷ sao lại thở dài vậy?" Tiểu Dịch đem bát đậu đỏ nước đường đặt lên trên bàn đá trong viện, tò mò nhìn Cẩm Vinh hỏi.
Cẩm Vinh xoa xoa hắn đầu, "Không có gì, chúng ta cùng nhau uống đậu đỏ nước đường đi."
Tiểu Dịch lắc lắc đầu, "Ta còn chưa dọn xong bàn ghế."
Cẩm Vinh cười cười, "Không sao, trễ chút ta và đệ cùng nhau làm." mẹ Tống rửa rửa củ cải, xuyên qua cửa sổ, nhìn được hai đứa nhỏ trong sân một lớn một nhỏ uống đậu đỏ nước đường, không khỏi lộ ra tươi cười ôn nhu.
_____
"Thi đá cầu?" Cẩm Vinh cầm trên tay thiếp mời màu tùng bách, có chút kinh ngạc hỏi.
Người tới đưa thiệp mời cho Cẩm Vinh - Thẩm Thế Tương gật gật đầu, "Là Thư Viện Di Sơn chúng ta cùng thư viện Thái Viễn tái đấu."
Thái Viễn là thư viện nổi tiếng thư hai Du Châu, vẫn luôn bị thư viện Di Sơn đè đầu, nguyên nhân kỳ thực đơn giản, nói bọn họ như thư viện nhưng lại càng giống võ viện hơn, các khóa học càng vì thượng võ, không học nhiều kinh sử luận sách, nói đến văn, đương nhiên không thể bằng thư viện Di Sơn.
Nói rồi hắn còn kéo Ninh HI Liêm, tự hào cười nói, "Ta cùng Hi Liêm đều sẽ thi đấu nha."
Ninh Hi Liêm lần thứ hai thấy A Vinh cô nương, vẫn là có chút khẩn trương ngượng ngùng, "A Vinh cô nương, đã lâu không gặp."
Cẩm Vinh đánh giá bọn họ một vòng, "Nhìn không ra, hai người còn biết đá cầu."
Ninh Hi Liêm nghiêm túc nói, "Ta đá không tệ."
"Vậy cô là đồng ý rồi?" cặp mắt đào hoa của Thẩm Thế Tương tràn đầy chờ mong,
Cẩm Vinh tùy ý nói, "Khả năng sẽ đi."
Thẩm Thế Tương cũng không tiếp tục dây dưa với Cẩm Vinh nữa, hắn sợ Tống đại nương lấy chày cán bột ra đánh hắn. Không thể không nói, Du Châu tuy không phồn hoa như kinh thành Giang Nam, nhưng cũng xưng được với mấy từ quốc thái dân an, tri phủ Du Châu cũng coi như yêu dân như con, ít tệ nạn hoành hành ngang ngược.
Tống thị cũng rất biết chọn nơi an gia.
Thẩm Thế Tương đến lúc rời đi còn không quên một câu, "A Vinh cô nương, cô nhất định phải i nhé."
Ninh Hi Liêm đầu đầy hắc tuyến lôi Thẩm Thế Tương đi, còn nói, "A Vinh cô nương, quấy rầy cô rồi."
Trên đường về thư vện Di Sơn, Thẩm Thế Tương đột nhiên câu môi cười nói, "Ta còn tưởng rằng huynh sẽ gọi cô ấy là Tống cô nương."
Từ lúc quen biết đến nay, người này có lúc nào không khách sáo đâu, cho nên mong các bạn đọc truyện trên web chính chủ ở wattpad icedcoffee0011, hay tôn trọng công sức của editor.
Ninh Hi Liêm sờ sờ cái mũi, lại bình thản ung dung đáp, "Huynh kêu được, ta vì cái gì kêu không được?"
Thẩm Thế Tương còn muốn nói cái gì, lại thấy hắn bước chân nhanh, "Còn mười lăm phút nữa thư viện đóng cửa, không nhanh lên chúng ta lại bị thầy mắng bây giờ."
Thẩm Thế Tương cười lắc lắc đầu, cũng chạy nhanh về hướng thư viện.
_____
Thi đá cầu ở Di Sơn, Cẩm Vinh vẫn quyết định đi, nhưng không đi một mình mà mang theo cả Tiểu Dịch. Cha mẹ Tống không ngăn cản, dặn dò Tiểu Dịch, "Nhớ chăm sóc tỷ tỷ, về nhà sớm một chút."
Cẩm Vinh nhìn mà dở khóc dở cười, cái này hình như sai sai nha.
Tiểu Dịch đứa nhỏ ngốc này lại gật gật đầu thật mạnh.
Nhưng mà Cẩm Vinh mang theo Tiểu Dịch đi thư viện Di Sơn, trên đường đụng phải chút phiền toái.
"Phiền toái xin nhường một chút, xe ngựa Lâm gia chúng ta muốn đi trước." Một tỳ nữ ăn mặc cũng không tồi cất cao giọng, phía sau nàng là một cỗ xe ngựa phú quý xinh đẹp.
Lâm gia, người ở đây đều biết bọn họ là thương gia bán muối lớn nhất Du Châu Thành.
Cẩm Vinh nhận thấy được ác ý của đối phương, cũng không buồn bực. Đường đi thư viện Di Sơn chỉ có duy nhất một đường này, nhưng tu sửa lại hết sức rộng rãi, hai chiếc xe ngựa thông hành cũng dư dả.
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, mang theo một chút trêu chọc, "Đường có hai làn, vì sao tiểu thư nhà ngươi đi được, thì ta lại không thể." tỳ nữ kia khóe miệng cong cong, "Tiểu thư nhà ta, ngươi có thể so sao."
"Không được bắt nạt tỷ tỷ của ta."
Tiểu Dịch nghe vậy, chủ động chắn trước mặt Cẩm Vinh, đứa trẻ này vô cùng nghe lời cha mẹ Tống, nhớ rõ phải bảo vệ tỷ tỷ, cho dù đối phương nhiều người như vậy hắn cũng không sợ.
"Đúng là đám người tầm thường nghèo kiết hủ lậu." Kia tỳ nữ nói thầm một tiếng,
"Cô nương ăn nói cho cẩn thận, đừng để người ta nói Lâm gia người đầy mùi tiền, nhưng một kẻ hạ nhân cũng không biết dạy dỗ."
"Thu Đàm." Xe ngựa vẫn luôn không có động tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nữ.
"Vừa rồi là tỳ nữ nhà ta vô lễ, mong rằng cô nương đại lượng, xin đừng trách. Đường đến thư viện Di Sơn, không bằng ta đưa cô nương một chuyến."
"Nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch, ta còn có đệ đệ phải chiếu cố, vẫn là thôi đi." Cẩm Vinh vẫy vẫy tay nói.
Thật là cho mặt mũi còn không cần, Thu Đàm còn muốn nói câu gì chanh chua, vừa muốn buột miệng thốt ra, lại ánh mắt lạnh băng của đối phương dọa sợ.
"Tiểu Dịch, chúng ta đi." Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, mang theo Tiểu Dịch liền đi.
"Thu Đàm." Lâm gia tiểu thư lại lên tiếng, gọi tỳ nữ.
"Vâng tiểu thư." Thu Đàm phục hồi tinh thần, vội vàng đáp lời cũng lên xe.
"Là nàng sao?" Lâm gia tiểu thư Lâm Ngữ Đồng mày nhíu lại, nhẹ giọng hỏi,
Thu Đàm gật đầu khẳng định nói, "Không sai, nô tỳ nhìn thấy nàng mấy lần, chính là con gái của nhà bán mỳ kia."
Lâm Ngữ Đồng ưu sầu giữa mày càng sâu, "Nàng cũng tới Di Sơn Thư Viện xem đá cầu, chẳng lẽ tin đồn Thẩm gia công tử thích nàng là thật sự?"
Lâm Ngữ Đồng trước đây chỉ gặp mặt Thẩm Thế Tương một lần, nhưng chừng ấy cũng đủ để nàng với dáng vẻ văn nhã phong lưu của hắn - khuynh tâm bất dĩ, cha mẹ nàng cũng thực xem trọng việc hôn nhân này. Không nói Thẩm Thế Tương tuổi còn trẻ, chưa đến hai mươi đã là cử nhân, riêng chuyện có thể cùng thông phán đại nhân kết thân, con gái Lâm gia cũng coi như gả cao. Nhưng còn không chờ Thẩm đại nhân suy xét, Thẩm Thế Tương liền tuyên bố chưa đến ba mươi không nói chuyện hôn nhân.
Ngoại trừ Thẩm phu nhân có chút vội muốn có cháu trai bế ẵm, Thẩm đại nhân rất tán thành ý tưởng này của con trai.
Lâm Ngữ Đồng không vì vậy mà nản chí, nàng chủ động cùng Thẩm phu nhân kết giao, Thẩm phu nhân đối với nàng tựa hồ cũng thực vừa lòng, ai ngờ lại nghe nói Thẩm Thế Tương cùng Tống cô nương nhà Tống thị bán mỳ đi lại thân cận.
Trong mắt nàng, nếu không phải vì cô nương Tống gia, Thẩm Thế Tương cửa hàng tửu lầu nổi tiếng không đi, vì sao phải đi đến một quán mì nhỏ như vậy.
Thấy tiểu thư sầu não, Thu Đàm an ủi, "Một dã nha đầu nhà lụi bại nghèo nàn như vậy sao có thể xứng đôi Thẩm công tử, những cái đó khẳng định là lời đồn."
Thẩm Thế Tương quý khí tuấn mỹ như vậy, lại là con cháu quan lại, đừng nói Lâm Ngữ Đồng, bản thân Thu Đàm cũng động tâm, nếu Lâm Ngữ Đồng có thể gả đến Thẩm gia, nàng làm nha hoàn bồi giá không chừng cũng có thể làm nha đầu thông phòng, cũng khó trách Thu Đàm vừa rồi chủ động đề nghị đi thăm dò cô nương Tống gia.
"Nàng không xứng, chẳng lẽ ta xứng đôi sao? Lâm gia tuy là muối hộ thế gia, bất quá cũng chỉ là một thương hộ thôi." Lâm Ngữ Đồng ai oán nói.
Nếu là nàng cũng có gia thế tốt, nói không chừng Thẩm đại nhân đã sớm giúp nàng cùng Thẩm công tử định hôn.
Thu Đàm vội vàng khuyên giải, "Lâm gia phú quý, gia tài bạc triệu, Thẩm gia cũng muốn xem trọng, lại nói tiểu thư ôn nhu nhã nhặn lịch sự, hoa dung nguyệt mạo, đẹp tựa thiên tiên......"
Lâm Ngữ Đồng bỗng nhiên đánh gãy lời Thu Đàm, nhẹ giọng nói, "Ta so với nàng, ai đẹp mắt hơn?"
Thu Đàm tức khắc câm nín.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
96 chương
21 chương
63 chương
119 chương
18 chương
10 chương
22 chương