Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý

Chương 114 : [tg15] trạch đấu có độc (phần 1)

Hôm qua có bạn _Black_Begonia_ trả lời đúng nên hôm nay có chương sớm nha Chương 98 – (1) Gió nhẹ đong đưa qua cành trúc nhẹ nhàng, bên trong thư phòng lịch sự tao nhã là một thư sinh áo trắng đang đọc sách, nhưng nếu để ý kĩ sẽ phát hiện đôi mắt hắn mang theo chút mờ mịt. Tựa hồ không biết vì sao mình lại ở chỗ này, vì sao trên tay lại cầm sách. Đến khi nhìn thấy hàng chữ, "Đại học chi đạo, tại minh minh đức,......" Người thanh niên thoáng bừng tỉnh, vậy mà lại xuyên thành một học sinh đang đọc Tứ thư. * Lời dạy của đức Không Tử mà ông Tăng Tử thuật lại. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。 Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện. Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện (vô cùng hoàn thiện). Thư sinh trẻ tuổi này không phải ai khác, chính là Cẩm Vinh. Không nghĩ tới lần này lại mượn thể xác người khác, Cẩm Vinh không khỏi có chút đau đầu. Từ khi hiểu biết một chút về chuyện chuyển thể, Cẩm Vinh thường đầu thai vào trong thai nhi để chuyển kiếp luân hồi, lại trải qua quá trình trưởng thành từ đứa bé đến khi thành người, tuy có hơi phiền toái, nhưng so với chiếm thể xác người khác, thiếu nhân quả, vẫn tốt hơn nhiều. Hiện tại, hồn phách nguyên thân đã rời đi từ lâu, ván đã đóng thuyền, Cẩm Vinh nắm quyển sách chống lên trán. Xem ra tu vi còn thấp, nhiều chuyện khó đề phòng. Còn chưa chờ Cẩm Vinh nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt. Thân thể tuy là phàm thai, nhưng hồn phách Cẩm Vinh lại không phải, dự cảm bất an đến từ sát ý hung ác, sợ là nguy hiểm. Cẩm Vinh hơi hơi híp híp mắt, nhìn đám trúc lung lay ngoài cửa sổ. Vài tên tử sĩ áo đen điểm nhẹ mũi chân, trong thời gian nửa chén trà nhỏ, từ chân núi lên đến đỉnh núi, nhẹ nhàng tiến vào phòng, đẩy cửa không được bèn rút loan đao bên hông, chặt đứt cửa phòng lỏng lẻo, phá cửa mà vào. Bên trong phòng sạch sẽ gọn gàng, lại không có bóng dáng người bọn họ cần xử lí, Lục Cẩm Vinh, bào đệ (em trai ruột) Lục Uyển Nhi, cũng là thân nhân duy nhất của nàng còn sống trên đời. Tử sĩ gương mặt tối xầm lại đi đến bên giá sách, thấy chén trà trên bàn còn âm ấm, quay đầu lại nói, "Trà còn ấm, người khẳng định chưa đi xa, đi ra ngoài lục soát." Người đúng là chưa đi, hơn nữa còn đang đứng ở trước mặt bọn họ, chỉ là bọn họ đều không nhìn thấy. Chờ đến khi tử sĩ áo đen hoàn toàn rời khỏi, Cẩm Vinh đứng ở bên cửa sổ hồi lâu mới hóa giải độn thuật, lá cây dùng làm vật dẫn cũng nhanh chóng từ màu xanh đậm hóa thành khô héo. Tiểu thuật giáp này Cẩm Vinh hồi còn làm tiên nhân chẳng bao giờ thèm đụng đến, bây giờ quay về làm phàm nhân, lại có dịp được dùng, lấy linh khí mỏng manh của trúc diệp, trong khoảng thời gian ngắn ẩn hình. Tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng Cẩm Vinh hết sức tò mò vì sao vừa xuyên qua đã gặp phải kiếp sinh tử, đổi làm nguyên thân, hẳn là chịu chết dưới đao kiếm của đối phương. Khó trách Cẩm Vinh vừa đến, nguyên thân hồn phách đã vào luân hồi. Trải qua một màn này, cũng không thể tiếp tục ở lại phòng trúc, cho nên Cẩm Vinh quyết định xuống núi. Cẩm Vinh đi không được bao lâu, một đám người khác cũng tới, thấy phòng ở bị phá hư, trong lòng hoảng sợ, Lục thiếu gia sợ là gặp bất trắc. Tìm được một chỗ ẩn nấp an toàn, Cẩm Vinh liền bắt đầu nghiên cứu ký ức nguyên thân, tìm hiểu tiền căn hậu quả. Sau một hồi làm thần tiên, cốt truyện cũng học được ngoan ngoãn, chủ động tìm tới tùy ý Cẩm Vinh lăn qua lộn lại xem một lần. Nguyên thân Lục Cẩm Vinh năm nay mười chín tuổi, là một cử nhân, có thể xưng là thiên tư thông minh, nhưng bởi vì bốn năm trước cha mẹ qua đời, bỏ qua khoa khảo, mấy năm nay ẩn cư giữ đạo hiếu nhưng không chểnh mảng học hành, cũng dốc lòng đọc sách, vốn dĩ hai tháng sau có thể tham gia kỳ thi mùa xuân. * Thi hương đỗ tứ trường: hương cống (về sau gọi là cử nhân); đỗ thủ khoa: giải nguyên. Một trường là một bài thi. Lục gia con nối dõi không hưng thịnh, Lục phụ Lục mẫu qua đời chỉ để lại Lục Cẩm Vinh cùng chị ruột Lục Uyển đã gả vào Tạ gia, sau khi Lục Cẩm Vinh lên núi đọc sách, Lục Uyển thường tự mình tới thăm em trai, không rảnh cũng sẽ cho người tới chiếu cố, hỗ trợ quét tước. Nếu không phải Lục Cẩm Vinh một lòng đọc sách, lại muốn vì cha mẹ giữ đạo hiếu, Lục Uyển đều muốn cho hắn mấy thị nữ bên người chiếu cố ăn mặc, đi lại. Nhưng mà họa sát thân này cũng lại liên quan đến Lục Uyển, thậm chí bản thân nàng, cũng đã bỏ mạng. Hết thảy một màn này đều là do tâm ghen ghét của nữ nhân, người kia chính là Khương Châu công chúa đến từ Nam Khương. Khương Châu ở quốc yến gặp được hôn phu Lục Uyển, Tạ Ngọc Thụ, liền đem lòng si mê, phải chiếm cho bằng được. Lại nói đại công tử Tạ gia, Tạ Ngọc Thụ, kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, tài hoa hơn người, phong thần tuấn mạo, người ngoài đều phải khen một câu công tử vô song. Năm đó hắn cưới vợ, không biết bao nhiêu khuê tú kinh thành nuối tiếc, đau lòng. Khương Châu công chúa tâm si mê cũng là rơi trên người hắn, hơn nữa nàng càng có ưu thế so với khuê tú kinh thành bình thường, nàng xuất thân tôn quý, cho dù là hoàng đế Bắc Tương cũng phải nhún nhường ba phần. Nàng sở cầu, ai dám không đồng ý. Nhưng Tạ Ngọc Thụ cự tuyệt, hắn nói trong nhà đã có hiền thê, hoài thai năm tháng. Lời vừa nói ra, mọi người đều phải cảm thán Tạ Ngọc Thụ với ái thê một mảnh thâm tình. Chỉ tiến nữ nhân bị hắn yêu thương thâm tình, Lục Uyển Nhi, giữa yến hội của Tuần Dương công chúa, bị người dùng cung nỏ bắn chết, một thi hai mệnh. Ai mà không biết là Khương Châu công chúa ra tay, mà bản thân ả cũng không chút nào che dấu, bởi vì ả biết, hoàng đế Bắc Tương tuyệt đối sẽ không vì một phụ nhân mà trách tội ả, cùng lắm là nói nói hai ba câu, giống như phụ hoàng mắng ả lần ả vì mẫu hậu đánh chết mấy phi tần mang thai ở Nam Cương. Ả là công chúa một nước, nhà ngoại là đại tướng quân, phía sau nàng là toàn bộ Nam Cương, ai dám vì một phụ nhân không có cáo mệnh mạo phạm nàng? Hoàng đế Bắc Tương sẽ không, Tạ gia cũng không dám, người duy nhất có khả năng chính là bào đệ tiện nhân kia, Lục Cẩm Vinh. Mẫu hậu đã dạy, vĩnh viễn không được lưu lại hậu hoạn cho chính mình, cho nên ả trực tiếp phái tử sĩ, giết Lục Cẩm Vinh, giết sạch Lục gia. Nhưng đám tử sĩ phải làm Khương Châu công chúa thất vọng rồi, nàng cầm roi, hung hăng quật về phía tử sĩ đang quỳ phía dưới, "Một thư sinh trói gà không chặt, các ngươi cũng không giết được, một lũ phế vật." "Công chúa thứ tội." Các tử sĩ phảng phất không biết đau, cúi đầu nói. Khương Châu công chúa phát tiết xong, mặt lộ vẻ tàn nhẫn nói, "Lục soát cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Lời nói ra miệng, Khương Châu công chúa căn bản khòng nghĩ đến việc, đất dưới chân nàng hiện giờ là kinh thành Bắc Tương chứ không phải là quốc thổ Nam Cương của nàng, tuỳ ý nàng xâu xé. Nhưng mà đám người dị quốc bọn họ hình như cũng không rảnh ng, tỷ như Nam Cương vương tử Mộc Kha đang hưởng thụ mỹ nữ ca hát nhảy múa, trong lòng nhớ thương Tạ gia tiểu thư mấy ngày trước gặp mặt, nơi nào đi quản muội muội hắn lại gây tai họa cho ai. Vị tôn quý nhất trong hoàng cung mở một con mắt nhắm một con mắt với Khương Châu công chúa, cũng làm cho các vị hoàng tử âm thầm suy nghĩ Khương Châu công chúa có phải là một sự lựa chọn tốt hay không. Còn có bên trong Tạ phủ, đại công tử Tạ gia hiện tại cho dù vành mắt đỏ thẫm tràn đầy phẫn nộ, lại một chút không giấu nổi dung mạo như ngọc, quỳ trước bài vị của ái thê cùng đứa con chưa kịp ra đời của mình. "Ca ca, tẩu tử (chị dâu) qua đời chúng ta đều rất đau lòng, nhưng vì Tạ gia, ca ca không thể hành sự lỗ mãng được." Muội muội ruột Tạ Yên Nhiên đau khổ khuyên nhủ. Tạ Ngọc Thụ tràn đầy thống khổ nói, "Chẳng lẽ muốn ta buông tha cho hung thủ giết người?" Tạ Yên Nhiên trong mắt mang theo kiên định, "Thù này, chúng ta nhất định phải báo, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại." Tạ đại nhân bước vào từ đường, cũng đồng dạng gật đầu nói, "Yên Nhiên nói không sai, bệ hạ đã phái người tới ám chỉ với chúng ta, không thể phá hư giao hảo giữa hai nước." Tạ phu nhân lau nước mắt, không nói chuyện, nghĩ đến cháu nội trong bụng Uyển Nhi liền nhịn không được đau lòng. "Cho nên muốn Tạ gia thỏa hiệp đã đành, chẳng lẽ còn muốn ta cưới kẻ thù giết vợ giết con ta sao?" Tạ Ngọc Thụ phẫn nộ nói. "Sẽ không, muội nhất định sẽ không để ca ca cưới nữ nhân kia." Tạ Yên Nhiên trong lòng cả kinh, buột miệng thốt ra. Khương Châu nữ nhân kia vừa hung hãn vừa ngoan độc, kiếp trước gả cho Lục hoàng tử, không chỉ lấy việc tra tấn trắc phi thị thiếp trong phủ làm thú vui, còn hại Lục hoàng tử hóa điên. Ca ca Tạ Ngọc Thụ là một nam tử xuất sắc như vậy, như thế nào có thể bị hủy hoại trong tay ả? Tạ Yên Nhiên đúng là trọng sinh trở về, kiếp trước gả vào hoàng thất, lại đoạt đích thất bại, liên lụy Tạ gia, lần này nàng không chỉ muốn làm mẫu nghi thiên hạ, còn muốn cho Tạ gia vinh hoa phú quý. Nhưng không nghĩ tới hiệu ứng cánh bướm sau khi bản thân trọng sinh, ca ca vốn đã nhậm chức quan ở địa phương chịu Cửu hoàng tử coi trọng, lưu tại kinh thành, Lục Uyển Nhi cũng gặp tai nạn. Tạ Yên Nhiên ở trong lòng với chị dâu cùng đứa cháu trai chưa trào đời cũng từng có áy náy, muốn làm Khương Châu công chúa trả giá đại giới. Chỉ là chưa phải lúc này, nàng cùng Cửu hoàng tử còn có kế hoạch, mà Khương Châu công chúa là một phần quan trọng trong đó, hiện tại không thể xảy ra sai sót. Đoàn người phái ra ngoài tìm hiểu tin tức của Lục Cẩm Vinh cũng đã trở lại, "Lão gia, thiếu gia, chúng ta đi núi Linh Ẩn Sơn tìm người, nhưng Lục thiếu gia đã mất tích." Người trả lời không nói thẳng sinh tử chưa biết, mà là dùng hai chữ mất tích, nhưng người hơi chút thông minh đều có thể đoán được, huống chi những người hầu ở lại trong đại trạch Lục gia đều đã bỏ mạng, trong phủ không một bóng người. Thủ đoạn của Khương Châu công chúa thật là ngoan độc, Tạ Yên Nhiên trong lòng rùng mình. Mà Cẩm Vinh ở nơi ẩn nấp đã đọc xong cốt truyện, trong lòng cũng khó tin nổi những thứ mình vừa đọc. Kỳ thật đây chính là kịch bản trạch đấu đoạt đíc, thủ đoạn tàn nhẫn, âm mưu như bẫy rập, động một chút là muốn mạng người. Không chỉ có Khương Châu, còn có nữ chính Tạ Yên Nhiên, kiếp trước biết được bí mật của hoàng thất, thủ đoạn không ít, diệt trừ địch nhân, hủy hoại thanh danh, mạng người bị hại đúng là không đếm hết. Ví như chặt tay chặt chân, móc mắt cắt mũi, thủ đoạn khổ hình đếm không hết. Trong mắt người đời, những con cháu thế gia đều có thể như vậy, đối đãi bá tánh như dê như lợn. Lục Uyển cùng Lục Cẩm Vinh cũng chỉ là người bị hại trong đó. Đến nỗi hoàng đế, ham mê đạo trường sinh, không có chút phong phạm của vua một nước, dùng tôn giáo tín ngưỡng tới khống chế triều thần, thờ ơ lạnh nhạt con cháu tranh đấu, chính mình an hưởng tôn vinh. Toàn bộ Bắc Tương đều là nô tỳ của hắn, chỉ là chết mấy cái nô tỳ, hà tất vì vậy mà làm xấu đi quan hệ giao bang Thật là một cái triều đại vặn vẹo. Cẩm Vinh nhắm mắt lại, trong lòng thở dài.