Xuyên nhanh tích trữ công đức
Chương 198 : Kết Vị Diện 12
Để thử thách năng lượng của Mặt Trời, một ít nhà nghiên cứu điên rồ như Liễu Dục đã đề xuất việc đưa vũ khí hạt nhân tiến vào vũ trụ.
Thầy của Lý Ngạn đã ra sức ngăn cản, nhưng tất cả đều là hư không với những kẻ chuyên quyền muốn thử sức chinh phục Mặt Trời.
Hàng trăm vũ khí hạt nhân với sức công kích lớn đã tiến hành được đưa vào tàu vũ trụ cùng các vệ tinh để đến với ánh sáng vĩ đại.
Vốn tưởng rằng sự thử thách này là một thí nghiệm nhỏ, không thể ảnh hưởng đến Mặt Trời nhưng họ đã nhầm, tâm nứt, một nửa thiêu đốt nhân loại, một nửa lại không thể chiếu sáng biến bán cầu còn lại của hành tinh thành nơi băng giá.
Rốt cuộc tự bản thân nhân loại đẩy mình vào chốn khốn cùng, không phải do ai cả.
Với sự tình như vậy, chính phủ đã nhanh chóng xây nên căn cứ từ trước khi Mặt Trời biến mất.
Chiêu mộ những con người tinh anh nhất của xã hội tụ họp về trước, kế hoạch trong âm thầm này đã giúp cho bọn họ kịp thời chống trả lại sự phẫn nộ của thiên nhiên.
Nhưng tưởng rằng mọi thứ chỉ là bí mật, sẽ nhận được lòng tin của dân chúng nhưng chẳng ngờ có ngày bị phanh phui ra mọi chuyện.
Người chưa bị biến thành ký nhân đều kinh hãi khi nghe từng lời Lập Cơ Uy nói ra.
Tái mặt khi phát hiện ra chính phủ mình luôn tôn thờ lại là kẻ đem đến tai ương ngày hôm nay.
Có kẻ giận dữ, có kẻ lại đau đớn khôn nguôi.
Bọn họ có người thân là ký nhân, có người mình yêu hóa thành quái vật, họ tuy không còn nhân tính nhưng lại mang dáng vẻ hệt như người mình đặt trong lòng.
Họ đã từng giao niềm tin cho chính phủ, đã từng hy vọng vào việc có thể cứu chữa những người hóa thành ký nhân.
- "...!Đám người gian ác"- Có một câu nói rất nhiều người đã kiểm chứng, khi đạt đến một mức độ nào đó thì nhân loại sẽ bùng phát sức mạnh đáng gờm hơn cả dựa vào vũ khí.
Những người còn sống, chan nước mắt trong hận thù, sức lực mạnh mẽ đánh bại ký nhân, xông qua đoàn xác người muốn tiến lên dãy tường cao ngút.
Nhưng đến nửa chừng bọn họ bỗng nhiên khựng lại trước khẩu súng của quân binh.
Có lẽ cảm nhận được ký sinh trùng không quấy rồi mình như những kẻ khác, quân sĩ của chính phủ cũng nhìn nhau mấy giây lại nhìn Sở Ngạn cùng Lập Cơ Uy, từ từ chỉa súng vào đám người tinh anh.
Trong đồng tử phảng phất sự căm giận, họ căm giận bọn ác nhân hơn hết là vì bản thân đã làm tay sai cho kẻ ác.
- "Thì sao chứ, nó cũng có giúp tụi bây sao? Hay chỉ giải phóng đám quái vật kia thôi, ai cũng phải chết cả thôi"- Liễu Dục thấy tình thế đã đến nước này không thể chối cãi hay quay đầu, dù gì cũng chết, ít nhất cũng phải kéo hai kẻ trước mắt chết chung.
Sở Ngạn không đáp, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cột sáng đang dần lan tỏa năng lượng ấm áp của mình.
Hắn cùng Lập Cơ Uy đã từng có suy nghĩ đưa con người vào không gian rỗng để sinh sống, nhưng hắn biết khi hòa bình được thiết lập lần nữa, con người cũng sẽ không trân trọng cơ hội này mà lại tàn phá không gian rỗng.
Chỉ có nếm phải trái đắng mới biết quý mật ngọt mà thôi.
- "Mặt Trời...!Mặt Trời"- Có người run rẩy hướng về bầu trời cao, những tia lửa của Mặt Trời đang từng chút một bị cột sáng hấp thụ khiến cho ai cũng ngỡ ngàng.
- "Sao có thể..."- Liễu Dục lắp bắp, không tin vào mắt mình.
- "Bản chất của cột sáng là tâm Mặt Trời, nó không thu hút Mặt Trời thì thu hút thứ gì"- Sở Ngạn hướng tay chạm vào những vòng sáng vô hình đang lơ lửng trên không trung.
Trước cái ấm áp của tia nắng tựa ban mai, kỷ băng hà đang dần lui lại, cái nóng rực đang dần biến mất.
Những quái thú thời tiền sử đều đứng cách đó không xa hướng về cột sáng mà cúi đầu, tỏ lòng biết ơn đã thu nhận chúng những lúc nguy khốn nhất của nạn tuyệt chủng.
- "Đó là mục đích hai người mở ra không gian rỗng sao?"- Vương Vũ nắm chặt tay, nuốt chửng nước bọt một cách gian nan.
Một tiếng súng nổ lên, Liễu Dục cùng những kẻ gây ra nghiệp chướng đều ngã gục dưới nền đất đầy máu.
Ngay lúc này khi người cuối cùng trút đi hơi thở, bầu trời ấm áp bỗng nhiên rơi những giọt mưa gột rửa đi máu tanh đang vương vãi.
Đây giống như là mẹ thiên nhiên đang trao một cơ hội cho con người bắt đầu lại từ con số không với niềm tin gửi gắm họ sẽ đi một con đường mới, không trở về việc tàn phá thiên nhiên như xưa nữa.
Đồng thời những con quái vật khổng lồ ngoài kia như một lời cảnh báo nhân loại, họ không còn là bá chủ của hành tinh này nữa.
Một khi họ muốn tàn phá thiên nhiên thì phải vượt qua được những vị sứ giả của mẹ đã.
Sở Ngạn nhìn nhân số chưa đến ngàn người dưới kia, có người chết có người bê bết máu, thanh âm không chút rung động vang lên -"Đây là cơ hội cuối cùng"- Nếu như không biết trân trọng thì không chỉ nhân loại mà hành tinh này cũng sẽ giống như hàng loạt thiên thạch, biến thành thành tảng đá vụn lơ lửng ngoài vũ trụ rộng lớn không sức sống.
Sở Ngạn nói xong cũng tháo chiếc kính xuống, nhìn tường cao ngút ngàn, nụ cười nhoẻn lên một cái rồi thả mình rơi xuống cùng theo sau là Lập Cơ Uy.
Hai người tựa như vị thần đến đây để khai sáng cho nhân loại, khi đã xong việc rồi nhẹ nhàng rời đi.
Việc còn lại sẽ phụ thuộc vào nhân loại làm sao mà thôi.
Nhân loại mạnh mẽ sinh tồn hay yếu đuối gục ngã đã không còn là trách nhiệm của bọn họ nữa rồi.
Vương Vũ mím môi, chợt nhớ lại lời nói cuối cùng của Lập Cơ Uy, miệng lẩm bẩm -"Tùy cơ hành động, không cần phải đợi bọn tôi..."- Phải rồi, vốn dĩ dù có đợi bọn họ cũng sẽ chẳng trở về.
- "Trung úy Vương Vũ nhất định sẽ nhận mệnh"-
•
Trong làn mưa sa mịt mù, Lập Cơ Uy ôm lấy Sở Ngạn vào người, tranh thủ hôn lên khóe mi của hắn mà mỉm cười -"Đừng có tự ý quyết định mà không nói trước với tôi như thế chứ"-
Sở Ngạn còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhẹ nhàng tiếp đất -"Em muốn bỏ lại tôi?- Anh nhướn mày, đem eo hắn siết chặt đến mức đỏ bừng.
- "Sao có thể chứ, dù có muốn bỏ chẳng phải anh cũng chạy theo tôi sao?"- Sở Ngạn híp mắt, vòng tay qua cổ anh, đầy khiêu khích mà nói.
- "Phải, em có bỏ tôi cũng không để em thoát"-
Trách nhiệm đến đây là đủ rồi, bọn họ cũng cần thời gian riêng chứ.
~~~~~~~~~~~~~
• Hứa với lòng lần sau ta sẽ không động đến mạt thế nữa, viết tệ kinh khủng ????????
• 200 chương, độ hot 1M vừa hay kết thúc vị diện này, Châu chưa từng nghĩ mình sẽ kiên trì đến hôm nay luôn ấy còn được mọi người ủng hộ nữa.
Châu rất vui, cảm ơn mọi người rất nhiều ????????????.
Truyện khác cùng thể loại
1019 chương
49 chương
16 chương
12 chương
88 chương
67 chương