Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I
Chương 248
Editor: QR - diendanlequydon
Vỗn dĩ Hải Bối Nhi cho rằng cô có thể bò dậy sớm, lăn trở về phòng của mình nhưng trên thực tế cô đã đánh giá quá cao cô và Mộ Lâm.
Hai người ôm nhau ngủ thật lâu, lúc tỉnh dậy đã gần tới giờ cơm trưa.
Cũng may ở hành lang không có người nào, Hải Bối Nhi lén lút đi về phòng mình rửa mặt.
Rồi sau đó làm bộ không hề phát sinh chuyện gì, đi xuống lầu, miệng ồn ào kêu đói.
Ngoại trừ tư thế đi lại của cô có chút quái dị, mọi thứ đều thật hoàn mỹ.
Mộ Lâm cũng cùng cô che giấu bí mật nhỏ tối hôm qua, chẳng qua như vậy càng giống như đang yêu đương vụng trộm.
Ba Hải nghiêm túc đọc báo, chờ đến lúc hai người đang chuẩn bị ăn sáng mới ho khan một tiếng.
“Người trẻ tuổi vẫn nên tiết chế một chút, sau này thân thể bị đào không thì làm sao bây giờ?”
Lúc ba Hải nói những lời này ngay cả ánh mắt cũng không liếc họ một cái, chẳng qua không khí xung quanh rõ ràng tỏ vẻ lão nhân gia rất không đồng ý hành vi tối hôm qua của hai bạn nhỏ.
Hải Bối Nhi lập tức đỏ mặt, nói cũng không dám nói, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Mộ Lâm.
Nhưng Mộ Lâm thật ra cảm thấy không có gì, dù sao bà xã trốn không thoát, vì vậy cô liếc mắt một cái lại khiến trái tim của anh nóng lên.
Sớm cưới bà xã xinh đẹp về nhà đi, như vậy mỗi ngày anh đều có thể phác gục rồi ăn luôn cô.
Như vậy thật sự không còn gì có thể tốt đẹp hơn.
Có lẽ tối hôm qua hai người họ huyên náo có chút ồn ào, ba Hải để bọn họ ăn xong cơm trưa lập tức lăn trở về nhà của họ, cuối cùng còn hỏi Mộ Lâm có muốn đồ ăn bổ thận hay không?
Hải Bối Nhi bật cười vui vẻ, bị Mộ Lâm trừng mắt một cái mới muộn thanh cười trộm.
Mộ Lâm đen mặt ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi nói không cần, lôi kéo bà xã của mình lái xe về nhà.
“Lại cười! Xem anh làm sao thu thập em!”
Nhìn khuôn mặt không thể đen hơn nữa của anh, Hải Bối Nhi ngồi ngay ngắn, làm bộ nghiêm túc.
Kết quả không được một lúc, Hải Bối Nhi lại lộ nguyên hình.
Cười đến ngã trái ngã phải, còn chỉ vào Mộ Lâm nói thận hư.
Mộ Lâm làm sao cho phép phu cương bất chính, lập tức ngừng xe ở ven đường, chế trụ đầu Hải Bối Nhi hôn một cái thật sâu.
Cắn đầu lưỡi nhỏ, đoạt lấy không khí trong miệng cô, đến tận khi cô không thể nào hô hấp mới buông cô ra.
“Thận hư?”
Sắc mặt của anh không khỏi nguy hiểm, Hải Bối Nhi không dám lại làm loạn, vội vàng lắc đầu, mỉm cười lấy lòng.
“Như thế nào như vậy chứ? Anh lợi hại nhất!”
Lúc này sắc mặt của Mộ Lâm mới buông lỏng, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ.
“Còn muốn cười nữa hay không?”
“Không cười, em bảo đảm!”
Chẳng qua con ngươi đang chuyển động kia lại không ngoan ngoãn và an phận như bề ngoài của cô như vậy, Mộ Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, ai bảo anh rơi vào tay bà xã vừa khiến anh yêu lại vừa thích quấy rối anh như vậy chứ.
“Mộ Lâm, anh biết Cục Dân Chính ở chỗ nào sao?”
Quả nhiên không được bao lâu Hải Bối Nhi lại quấn lên, cười giống như ăn trộm.
“Anh biết, có chuyện gì?”
Hải Bối Nhi móc ra một quyển sách màu hồng từ trong túi ra, phía trên viết hoa ba chữ, sổ hộ khẩu.
“Hôm nay chúng ta thuận tiện đi đăng ký kết hôn đi, nói cho cùng danh không chính ngôn không thuận làm tình cảm giác thật không tốt lắm! Mao gia gia nói tình yêu không lấy kết hôn làm tiền đề đều là chơi lưu manh, anh nói thử xem anh chơi lưu manh với em bao nhiêu lần rồi!”
Rõ ràng là cô chủ động trước, cố tình lại đẩy mọi tội lỗi lên người anh nhưng mà anh không thể nổi lên tức giận với cô được.
Trong lòng quay cuồng bao nhiêu cảm xúc, anh há miệng vài lần cũng không biết nói cái gì, cuối cùng anh chỉ có thể khàn khàn nói một câu:
“Vậy được, anh về nhà lấy sổ hộ khẩu trước.”
Nhưng Hải Bối Nhi luôn cảm thấy còn thiếu cái gì, suy nghĩ hồi lâu mới vỗ tay nói:
“Anh, tên đại lưu manh còn chưa cầu hôn em đâu!”[QR][diendanlequydon]
Chương 25: Buổi tiệc của công ty
Dọc đường đi Hải Bối Nhi luôn phồng má, chỉ khi chụp ảnh cô mới cười.
Cô rất tức giận, làm sao có thể không tức giận.
Mộ Lâm cũng chưa cầu hôn cô đâu, cô đã vội vội vàng vàng tự đem mình bán đi.
Cô chẳng những tức giận Mộ Lâm, cô còn tức giận chính mình.
Nỗi buồn của Hải Bối Nhi kéo dài thật lâu nhưng ngoài ý muốn Mộ Lâm không hề dỗ dành cô mà sau khi đưa cô về nhà lập tức chạy đến công ty.
Chuyện này khiến cô càng không vui vẻ!
Quả nhiên vợ nắm trong tay chính là cám bã, không đáng quý trọng!
Hải Bối Nhi trùm chăn ngủ, cô quyết định, một tuần tới anh đừng nghĩ leo lên giường của cô.
Tự mình tịch mịch cô độc lạnh lẽo tự loát đi, lão nương không hầu hạ!
Cô ngủ một giấc tới tận lúc trời gần tối, Mộ Lâm gọi điện thoại khiến cô bị đánh thức.
Vốn tâm tình đã không tốt lại bị đánh thức khiến cô vừa mở miệng, giọng nói đã vô cùng không tốt: “Có chuyện gì, đồ lưu manh!”
Đương nhiên câu nói này vào trong tai anh không thể nghi ngờ chính là làm nũng, ai bảo tiếng nói của Hải Bối Nhi mềm mại như vậy chứ.
Mộ Lâm gọi điện thoại nói muốn dẫn cô đi ăn cơm, anh còn muốn cô mặc đẹp một chút, tài xế đã chờ dưới lầu.
Đôi mắt cô mơ màng buồn ngủ, đi chọn lựa quần áo, trong lòng nghĩ cô mới không cần nghe anh nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn chọn một bộ lễ phục cúp ngực rất trang trọng.
Từ sau khi cô vào ở, anh đã chuẩn bị thêm cho cô rất nhiều quần áo.
Có rất nhiều quần áo đều là ngày thường cô xem tạp chí thuận miệng khen một chút, kết quả không bao lâu đã được đặt trước mặt cô, càng nhiều hơn nữa vẫn là anh cảm thấy thích hợp với cô nên mua tới.
Mộ Lâm chưa bao giờ ở trước mặt cô nói anh mua cho cô bao nhiêu thứ, anh chỉ biết yên lặng để mọi thứ cô muốn ở trước mặt cô.
Nghĩ như vậy mới thấy thật ra Mộ Lâm thật sự rất tốt.
Nhưng cũng không thể che dấu hành vi ác bá của anh, không cầu hôn cô đã cưỡng ép cô đi lãnh chứng, cô mới không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy!
Chờ tới khi đến nơi, Hải Bối Nhi mới biết tại sao anh lại nói cô mặc đẹp một chút.
Đây rõ ràng là một buổi tiệc của công ty anh, rất nhiều nhân viên nam nữ đều tới.
Cô có chút không hiểu suy nghĩ của anh, gọi cô tới đây làm cái gì.
Hải Bối Nhi là một mỹ nhân, lễ phục cúp ngực càng phô bày đường cong lả lướt của cô, màu tím cao quý ưu nhã bị cô ngăn chặn.
Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc sang trọng sống sờ sờ tất nhiên vô cùng nổi bật, trong mắt rất nhiều người hiện lên sự kinh diễm, đầu óc bắt đầu suy nghĩ đây là người nhà ai, thầm nghĩ cách muốn đến gần.
Nhưng suy nghĩ của họ nhanh chóng không còn tác dụng bởi vì tổng giám đốc của bọn họ đã tiến lên.
Sau đó mỹ nhân thật tự nhiên kéo cánh tay của tổng giám đốc, chuyện khiến bọn họ ngã vỡ mắt kính chính là tổng giám đốc của bọn họ còn hôn khuôn mặt của mỹ nhân này!
Đây là tổng giám đốc bọn họ sao? Là tổng giám đốc trước này luôn nghĩ sinh vật giống cái chớ tới sao?
Những người gặp qua Hải Bối Nhi tất nhiên biết chuyện giữa cô và Mộ Lâm, suy diendanlequydontrong lòng nghĩ chính là ‘quả nhiên người phụ nữ này bắt được tổng giám đốc của mình’.
Trên mặt Hải Bối Nhi nở nụ cười khéo léo, ôm lấy cánh tay Mộ Lâm: “Anh gọi em tới làm cái gì?”
Mộ Lâm trả lời: “Hiện giờ em là bà xã của anh, tất nhiên là làm bạn gái của anh, chẳng lẽ em để anh tìm người khác?”
Đương nhiên Hải Bối Nhi sẽ không để người đàn ông của mình đi tìm người phụ nữ khác, hiện tại cô chỉ hối hận không dụng tâm trang điểm một chút, như vậy làm sao cô có thể diễm áp hoa thơm cỏ lạ, đả kích những tình địch tiềm tàng đó.
Đương nhiên, cô như vậy cũng rất đẹp, chẳng qua phụ nữ luôn không thỏa mãn.
Trên mặt Mộ Lâm nở nụ cười cưng chiều hiếm thấy, nghe cô gái nhỏ bên cạnh lải nhải oán trách anh.
Anh cũng không giận, còn cầm nước cho cô, miễn cho cô khát nước
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
158 chương
6 chương
466 chương
10 chương