Tô Nhất Nhu thật sự rất muốn biết tại sao, trong lòng ngứa ngáy giống như có mèo cào nhưng nàng chần chà chần chừ, lúc muốn hỏi lại do do dự dự. Có lẽ do nàng loáng thoáng đoán được chuyện này liên quan đến nỗi đau sâu nhất trong nội tâm Vũ Văn Tịch. Nàng luôn luôn nhớ rõ Vũ Văn Tịch đã từng nói cuộc sống lúc trước của hắn có bao nhiêu không tốt, có thể trưởng thành thành “Công tử” không biết tốn bao nhiêu công sức. Tô Nhất Nhu không cảm thấy Vũ Văn Tịch là thần trong truyền thuyết, hắn là một người, chỉ là so với những người khác thông minh hơn một chút. Sự do do dự dự muốn nói lại thôi liên tục xuất hiện trên mặt nàng, Vũ Văn Tịch nhìn thấy, trong lòng lại không biết có cảm tưởng gì. Sau đó có một ngày Vũ Văn Tịch đơn độc dẫn theo Tô Nhất Nhu ra cửa, đi vào một tòa nhà xa hoa, thấy một lão nhân sắp sửa buông xuống. Vũ Văn Tịch dẫn theo Tô Nhất Nhu không có bất cứ sự trốn tránh nào, trực tiếp đứng trước mặt lão nhân kia, lão nhân cả kinh, trong cổ họng phát ra âm thanh hách hách nhưng lại không cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh. Lần này Vũ Văn Tịch nói với Tô Nhất Nhu chuyện quá khứ của hắn. Trước khi Vũ Văn Tịch mười tuổi, hắn có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, khi đó hắn là thần đồng trong truyền thuyết, nhưng cho dù hắn là thần đồng cũng không thể ngăn cản gia tộc bị huỷ diệt. Nguyên nhân bởi vì mấy thế hệ đã qua, gia tộc hắn tích lũy rất nhiều tài bảo khiến cho người khác mơ ước. Mà lão nhân trước mặt này chính là thủ phạm lúc trước, hiện tại là Thừa tướng, năm năm trước là ngầm Nhiếp Chính Vương. Vũ Văn gia luôn mở rộng cửa phủ tiếp tế người khác, lúc này Lý Thành và vài người thiết kế mọi chuyện, hạ mê dược vào nước giếng bên trong phủ, toàn bộ người trong phủ người bị giết, người bị gian, Vũ Văn Tịch tận mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ. Hình ảnh lúc đó giống như ở trong địa ngục, đến tận bây giờ hắn cũng không dám hồi tưởng. Lý Thành không giết hắn mà cắt gân tay chân cửa hắn, huỷ hoại võ công của hắn, ném hắn ra đường làm khất cái, nhìn người đã từng là sủng nhi của trời cao ngã xuống vũng bùn. Những người này thích thành lập sự vui sướng của mình trên sự thống khổ của người khác. Đáng tiếc bọn họ đều coi thường Vũ Văn Tịch, thất bại lớn nhất của bọn họ chính là không huỷ hoại đầu óc của hắn. Hắn bò lết một năm tìm được thần y trong truyền thuyết, làm dược nhân suốt ba năm mới khiến kinh mạch nối liền, sau đó bắt đầu luyện tập võ công lại từ đầu. Chờ đến khi hắn tái xuất giang hồ, những người đã từng là kẻ thù, lợi dụng tài phú của gia tộc hắn đều đã thay hình đổi dạng, trở thành đại thiện nhân, Thừa tướng, võ lâm minh chủ. Những người này đứng ở các lĩnh vực khác nhau đều có thanh danh rất tốt, hắn cũng không vội vã báo thù mà thiết kế làm cho thanh danh của bọn họ càng thêm tốt. Sau đó dùng phương thức bọn họ đối đãi với hắn, quăng ngã bọn họ vào trong vũng bùn. Lý Thành chính là người cuối cùng, cũng là người thành công nhất trong số bọn họ. Năm năm trước hắn khống chế toàn bộ hoàng triều, hắn cũng coi hoàng triều Đại Lương trở thành bài trí, kém một bước nữa là đã có thể bức hoàng đế nhường ngôi cho hắn. Vũ Văn Tịch bắt đầu ra tay, hắn không trực tiếp làm bại hoại thanh danh Lý Thành mà làm Lý Thành nhìn quyền lợi sắp sửa tới tay <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200909/cotoi.png" title="Quá khứ của công tử" data-pagespeed-url-hash=1044462262 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">