Trong mắt hoàng đế Đại Lương toát ra sự không vui, ý cười trên mặt cũng cứng đờ, hắn đang cố nén tức giận thì Tô Nhất Thiên đứng bên cạnh lập tức nhảy ra ngoài. “Ngươi là ai? Nếu đã biết phụ hoàng ta tới cư nhiên còn không hành lễ! Trách không được, vô lễ đến ngay cả mặt cũng không dám lộ, nói không chừng xấu đến mức không có cách nào gặp người!” Lúc Tô Nhất Thiên nói những lời này cười vô cùng ngọt ngào, một thân nam trang cũng hiện rõ sự nghịch ngợm đáng yêu nhưng mà khi Tô Nhất Nhu nghe được những lời này lập tức vô cùng tức giận, công tử của nàng làm sao có thể cho phép người khác lải nhải dài dòng chửi bới hắn như vậy! “Vị công công... bất nam bất nữ này? Chủ tử của ngươi cũng chưa nói chuyện đâu đến phiên ngươi mở miệng, thật đúng là không biết quy củ, nếu ở trong sơn trang của chúng ta đã sớm bị kéo xuống vả miệng, cũng không biết hoàng cung Đại Lương huấn luyện hạ nhân như thế nào nữa?” Đương nhiên Tô Nhất Nhu nhận ra Tô Nhất Thiên nhưng nàng cố tình bẻ cong nàng ta. Hơn nữa, nàng ta nữ giả nam trang còn không phải là bất nam bất nữ sao? Ngay khi Hoàng đế Đại Lương sắp phát hỏa, Vũ Văn Tịch mở miệng: “Thánh thượng lần này tới là muốn thương nghị đại sự đúng không? Xin mời ngồi, tin tưởng ngài cũng sẽ không so đo với một tiểu nữ tử bị sủng hư đi?” Những lời này thật ra khiến hoàng đế Đại Lương tức giận cũng không phải, không tức giận cũng không phải, nói bị sủng hư, không chỉ Tô Nhất Nhu bị Vũ Văn Tịch sủng hư mà Tô Nhất Thiên cũng giống như vậy, nếu hắn một hai phải so đo chuyện này Vũ Văn Tịch cũng không ngại so đo với Tô Nhất Thiên. Hoàng đế Đại Lương xiết chặt chuôi quạt trong tay, trong mắt hiện lên âm u, sớm hay muộn hắn cũng muốn diệt trừ Vũ Văn Tịch. Ánh mắt hắn cảnh cáo Tô Nhất Thiên vẫn còn không phục, lôi kéo Tô Nhất Thiên ngồi ở đối diện Vũ Văn Tịch, cười nói: “Liệt nữ cũng là không hiểu chuyện, nếu va chạm Vũ Văn công tử, vẫn xin công tử thứ lỗi, ta tới cũng là muốn hỏi một chút chuyện lần trước chúng ta đã bàn tốt.” Vũ Văn Tịch lười nhác dựa vào lưng ghế, hơn phân nửa thân thể dựa vào người Tô Nhất Nhu, ngón tay cái có cái không gõ lên mặt bàn, sau đó mới nhìn về phía Hoàng đế Đại Lương. “Phải không? Giao dịch của chúng ta đã thành công sao? Vì sao mỹ nhân nên đưa tới cũng chưa thấy đưa tới nhỉ?” Hoàng đế Đại Lương cũng biết chuyện Tô Nhất Xảo chạy trốn, hiện tại đã tìm trở về nhưng hắn không nghĩ tới chính là Vũ Văn Tịch đã nhận Tô Nhất Nhu còn vô lại thoái thác như vậy. Sắc mặt hắn cứng đờ bế tắc, không thể không thỏa hiệp nói: “Ta sẽ đưa Tô Nhất Xảo tới, Vũ Văn công tử thấy như vậy có được không?” Lúc này Vũ Văn Tịch mới gật đầu, bộ dáng vẫn giống như không có xương như cũ: “Có thể, trong vòng ba ngày ta sẽ làm Tưởng Thành Hổ nộp lên hổ phù.” Hoàng đế Đại Lương lộ ra ý cười, lại cùng Vũ Văn Tịch hàn huyên vài câu mới dẫn theo Tô Nhất Thiên rời đi. Tô Nhất Nhu nhìn ra được nếu hoàng đế Đại Lương có lực lượng khẳng định chuyện đầu tiên làm sẽ là đối phó Vũ Văn Tịch, nàng không khỏi có chút lo lắng nhìn về phía Vũ Văn Tịch. Vũ Văn Tịch nhìn ngược lại nàng, gắp một miếng cá cho nàng: “Ngày mai chúng ta khởi hành đi kinh thành được không?” Tô Nhất Nhu há miệng ăn thịt cá trên chiếc đũa, buông lo lắng trong lòng xuống. Chuyện ngay cả nàng cũng nhìn ra được, nàng không tin Vũ Văn Tịch nhìn không ra, <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200904/cotoi.png" title="Đến kinh thành" data-pagespeed-url-hash=1008356969 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">