Nhìn thấy thân thể Diệp Thần cong lại giống như con tôm luộc, Bối Nhi không chút do dự dẫm một chân xuống, đạp lên ngón chân của anh ta, hôm nay Bối Nhi đi giày cao gót, lại đạp hết sức, không chừng ngón chân cái cũng đã gãy xương. “Nói cho anh biết, Bối Nhi trong quá khứ vào giây phút bị anh tặng cho người khác cũng đã chết, hiện tại tôi là Lâm Bối Nhi! Vốn dĩ Bối Nhi sẽ yên lặng chịu đựng đối với tất cả hành động của anh nhưng tôi sẽ không, lại có lần tiếp theo sẽ không phải chỉ đơn giản chỉ là dẫm gãy ngón chân của anh như vậy!” Vỗ tay, quả nhiên lúc trước cô muốn Lâm Thư dạy cô một chút võ phòng thân là chuyện chính xác, nhìn người nào đó ngã trên mặt đất chật không chịu nổi, nếu không phải nhiệm vụ còn cần tinh dịch của Diệp Thần, chỗ cô xuống tay sẽ không phải chỉ là ngón chân! Cô lấy khăn lụa ra lau sạch sẽ nước miếng trên mặt mình lại nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình một chút, rồi sau đó chán ghét vứt khăn lụa trên mặt đất, dẫm lên giày cao gót rời đi. Nhìn bóng dáng không hề lưu luyến của Bối Nhi, người đàn ông cầm khăn lụa lên, biểu tình trên mặt vô cùng khủng bố, hơn nữa còn cảm thấy đau đớn, miễn bàn có bao nhiêu vặn vẹo nhưng cuối cùng vẫn không rên một tiếng, tự mình khập khiễng quay trở lại văn phòng của mình. Ra khỏi công ty, Bối Nhi đã thấy bạn trai nhà mình lái xe tới đón cô, cô từng bước từng bước nhỏ bước qua, thật sự là quần lót đã bị tên cặn bã xé mất, nếu động tác lớn một chút cô sẽ bị lộ hoàn toàn, cho nên cô đi hết sức cẩn thận. “Tại sao lại ra trễ như vậy?” Đôi mắt liếc qua đôi môi có chút sưng đỏ của Bối Nhi, và váy áo còn có chút hơi hỗn độn, trong lòng căng thẳng, nhưng anh che dấu rất tốt, không hề thể hiện ra ngoài. “Chúng ta quay về khách sạn.” Cô cũng biết miệng mình nhất định sẽ bị sưng lên, nụ hôn của tên khốn Diệp Thần kia không khác gì chó gặm, Lâm Thư lại là người có tâm tư tỉ mỉ, trừ phi anh ấy bị mù mới có thể không phát hiện ra. Lên xe, Lâm Thư lái xe rất chuyên tâm nhưng nếu không phải khí lạnh quanh thân luôn tỏa ra, Bối Nhi thật đúng là cho rằng anh không biết gì. “Em bị Diệp Thần cường hôn, anh ta đánh lén em, lúc nãy em dẫm gãy một ngón chân của anh ta!” Bối Nhi thật sự chịu không nổi không khí như vậy, mở miệng giải thích, trong giọng nói còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa. “Kéttttt!” Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Lâm Thư lập tức dừng xe, ôm chầm lấy Bối Nhi, nặng nề hôn lên môi Bối Nhi. Anh dùng lực hơi mạnh, từ lúc thấy đôi Bối Nhi bị sưng lên, anh đã muốn làm như vậy, ghen ghét trong lòng anh khống chế không được mà sinh trưởng điên cuồng, giống như là muốn hủy diệt tất cả mùi hương của Diệp Thần, anh bá đạo đưa đầu lưỡi vào trong, “Tẩy” từ trong ra ngoài rất nhiều lần, cuối cùng còn muốn giống như thú dữ dùng hương vị của mình đánh dấu hiệu lãnh thổ, ép buộc Bối Nhi nuốt nước miếng của mình, thật vất vả mới buông tha Bối Nhi, giữa đôi môi của hai người còn được nối với nhau bởi một sợi tơ trong suốt vô cùng dâm mĩ.[QR][diendanlequydon] “Anh ta còn chạm vào nơi nào?” Đáy mắt Lâm Thư cuồn cuộn ám sắc nồng đậm, giống như là một con mãnh thú đói khát đã lâu, thậm chí Bối Nhi có loại cảm giác Lâm Thư sẽ tùy lúc nhào lên, nuốt cô vào bụng. Bối Nhi trần thuật đúng sự thật, nghe tới đoạn quần lót cũng bị xé, biểu tình trên mặt người đàn ông ngay cả hai từ khủng bố cũng không đủ để hình dung, Bối Nhi nhìn thấy cũng kinh hồn táng đảm. Lòng ghen ghét của đàn ông cũng không thua gì phụ nữ. “Pip pip pip!” Mặt sau truyền đến tiếng còi không kiên nhẫn, cuối cùng Lâm Thư cũng buông Bối Nhi ra, không nói một câu nào, khởi động xe. Bối Nhi có chút dự cảm đêm nay cô sẽ thực thảm, cô đang suy nghĩ xem có nên giả bệnh để né tránh người đàn ông đang bị lòng ghen tị bành trướng che mờ mắt này hay không?