Cuối cùng Lâm Thư vô cùng đơn thuần ôm cô ngủ một giấc, cho dù dương vật của anh kiên quyết đỉnh ở mông của cô cả một đêm, anh cũng không động vào cô. Ngày hôm sau, khi cô tỉnh ngủ, Lâm Thư đã không còn ở đây nữa, mép giường để một bộ quần áo cùng với một tờ giấy. Nội dung trên tờ giấy đại ý là anh có chút việc cần xử lý, giữa trưa sẽ trở về ăn cơm với cô, rồi buổi tối lên máy bay, anh đưa cô về thành phố H. Bối Nhi mím môi, cô không ngại đi theo Lâm Thư nhưng mà cô không định từ tính nô của người đàn ông này biến thành tính nô của một người đàn ông khác, cô còn phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, còn phải làm nhiệm vụ. Lâm Thư mặt không đổi sắc tiến hành hợp tác với Diệp Thần, định ra hướng đi sơ bộ trong tương lai giao cho người phụ trách ở thành phố S. Vốn dĩ anh phải chờ tới khi phương án kỹ càng tỉ mỉ được làm ra sau đó mới quay về thành phố H nhưng đây là nơi khiến Bối Nhi đau khổ mà anh lại để ý Bối Nhi, buổi sáng hôm nay anh đã nghĩ kỹ rồi, anh định hôm nay sẽ chấm dứt tất cả, đưa Bối Nhi quay về thành phố H, bảo hộ cô dưới cánh chim của mình. “Không biết Lâm tổng có vừa lòng với lễ vật tối hôm qua không?” Diệp Thần nhìn Lâm Thư, khó chịu thật lâu, với bản lĩnh của hắn làm sao không nhìn ra Lâm Thư thất thần, rõ ràng chính là vì tiểu tính nô của hắn mới phân tâm, giọng nói lúc này tràn đầy ác ý, không biết là muốn đả thương người hay là muốn che dấu sự hối hận trong lòng. “Tôi rất vừa lòng.” Lâm Thư nhếch môi, gằn từng chữ một, chỉ sợ ngay cả Diệp Thần cũng không biết trong mắt mình có bao nhiêu ghen ghét đi, nhưng mà đáng tiếc, Bối Nhi là do chính hắn muốn tặng cho anh, anh cũng sẽ không ngu ngốc giống như hắn. Người khác chỉ cảm thấy hai người không hổ là xuất thân từ những thế gia lớn, chỉ một cái bắt tay ngắn ngủn, trong ánh mắt mang theo ánh lửa, khí thế giữa hai bên không kém chút nào, nhưng mà vì sao vẫn cảm thấy Diệp tổng luôn có chút yếu thế nhỉ. Uyển chuyển từ chối lời mời lưu lại ăn cơm của Diệp Thần, anh tươi cười đắc ý, nói một câu không tiện liền rời đi, để lại một mình Diệp Thần đứng ở nơi đó. Một lúc lâu sau, Diệp Thần mới nặng nề đánh một quyền lên tường. “Bối Nhi, thân thể thế nào rồi?” Lâm Thư rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Bối Nhi, cầm ly nước duy nhất ở trên bàn uống một ngụm. “Ai ai, đó là...” Câu nói còn lại bị nuốt vào khi thấy ý cười có điểm xấu xa của Lâm Thư, sao cô lại cảm thấy Lâm Thư trước mắt và Lâm Thu cô vốn quen biết không giống nhau, nhưng vì sao lại có cảm giác càng thêm gợi cảm, chỉ là một ánh mắt cũng thuận lợi khiến cô đỏ mặt. “Anh đã đặt vé máy bay, đêm nay chúng ta sẽ quay về thành phố H được không?” Anh gấp không chờ nổi muốn đưa cô gái bé nhỏ này gia nhập hoàn toàn vào phạm vi thế lực của mình, ngay từ đầu chỉ là bảo trì cảnh giác với người con gái này, rồi sau đó là đau lòng và thưởng thức, đến tận tối hôm qua khi dục vọng của anh bị gợi lên, anh không biết anh đối với cô có bao nhiêu cảm tình nhưng ít ra hiện tại anh muốn bảo vệ cô. “Anh... Anh, có phải muốn tôi trở về với anh để làm tính nô của anh hay không?” Nhìn vào đôi mắt Lâm Thư, cô biết chính mình không có lựa chọn nhưng mà cô vẫn chọn nói ra thắc mắc của mình, chẳng sợ sẽ lại một lần bị vứt bỏ. “Không, trở về thành phố H với anh, em có thể làm những điều mình muốn, anh sẽ không cầm tù em.” Người đàn ông giải thích rất nghiêm túc, trong lòng anh chính là nghĩ như vậy. “Thật sự?” Bối Nhi có chút không thể tin được. “Đúng, tin tưởng anh, được không?” “... Được.” Lâm Thư, em đã trải qua những chuyện tàn khốc nhất, là anh cho em một chút hy vọng, em hy vọng anh sẽ không phải là người đánh vỡ niềm hy vọng này.